Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6. Người con trai ấy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6. Người con trai ấy


"Ừm!... Không vấn đề."

Người cuối cùng đến mời rượu Tuấn, và là người khiến tôi ngạc nhiên nhất. Bởi có lẽ cậu ta gần như không ưa Tuấn, luôn xa lánh và vùi dập cậu ấy như bao người khác.

Tôi ủ rũ, chán nản nghe bác kể về thằng con trai bác. Nào thì đẹp trai, tài năng, học hỏi, nhiều gái theo,... Những điều mà ai trong lớp cũng biết.

"Bố cậu nhiệt huyết nhỉ Tuấn!"

Tôi và đám bạn vội vã đến nhà hàng sau một hồi lượn quanh thành phố.

Tôi ngồi cạnh Oanh, tuy tính cách đanh đá nhưng thực chất lại rất quan tâm tới người khác. Và Ánh, cô nàng với nét trưởng thành, điềm tĩnh trong mọi tình huống, luôn nghiêm túc trong công việc và học tập.

"Được, để tớ rủ thêm."

"Thế bác nói gì với cậu đấy?"

"Ừm, hẹn gặp lại... Vào một lúc nào đó."

Nhưng... Khi nhìn vào Tuấn, tôi thấy chính bản thân mình trong cậu ấy.

Buổi tiệc kết thúc khi dòng lệ lăn dài trên má từng người. Bọn tôi ôm chầm lấy nhau nói những câu từ biệt ấp úng, tâm sự với cô lần cuối cùng trước khi rời xa vòng tay cô.

"Tớ chịu, lần đầu tiên tớ nhìn thấy nó trong đời."

Khi tôi ngước mặt nhìn lên bầu trời... Xuất hiện trên đó là một ánh hào quang đỏ rực.

Tôi nhìn Oanh với ánh mắt gian xảo rồi nở nụ cười nham hiểm.

"Ờ!"

Tôi nhìn qua chỗ Tuấn với ý định mời rượu cậu ta, nhưng có vẻ như cậu ấy không uống rượu. Cho đến khi Oanh với chén rượu trên tay tới chỗ cậu ấy thì lại khác.

"Ờ ha."

"Haizz... Lần này thôi đấy."

Tuy hơi muộn nhưng có lẽ tý tôi sẽ mời rượu Tuấn sau.

"Xin lỗi... Rảnh không?"

"Dạ!... Cháu chào bác."

"Gì chứ, cậu cũng mời rượu cậu ta đấy thôi."

Bọn tôi hộc tốc chạy vào trong nhà hàng. Đằng sau chiếc cửa kính kia là mẹ tôi đang ngồi nói chuyện phiếm với cô giáo và các phụ huynh khác, các bạn cùng lớp thì đang cười đùa vui vẻ.

"Xin lỗi, tớ chuẩn bị về rồi! Chào nhá."

Cậu ta không có quá nhiều điểm nổi trội, khả năng giao tiếp xã hội kém, luôn bị những người đồng trang lứa phân biệt đối xử.

"Tuấn ơi! Chuẩn bị về đi!"

Tôi nhìn qua phía Nam đằng xa thấy cậu ấy đang ngồi chơi game với bạn. Tôi mừng vì có vẻ như Nam chưa nghe thấy gì.

Tôi đứng dậy với ly rượu rồi ra chỗ cậu ấy.

"À thì... Về mối quan hệ của tớ với Nam."

"Hì... Xin lỗi mà, dù gì cũng chưa muộn lắm."

Những cánh cổng không gian xuất hiện trên bề mặt trái đất thường có hình cầu và kích thước chúng chỉ tương đương với những cánh cổng thông thường, bên trong đó chứa các sinh vật ngoài hành tinh mà chúng ta hay gọi là quái vật.

"... Tuân lệnh!"

"Con đi lượn với bạn chút xíu thôi mà mẹ."

Khi mọi người đều đã đông đủ, đồ ăn được chuẩn bị xong xuôi, bác gái thì đã cạn ngôn. Từ các món ăn sang trọng trên bàn, tỏa ra một mùi thơm đầy hấp dẫn lan ra khắp căn phòng.

Thứ hào quang lạ thường này làm tôi liên tưởng đến những cánh cổng không gian. Tuy nhiên suy nghĩ đó ngay lập tức bị bác bỏ.

"Cậu chắc không? Cậu ta hút gái lắm đấy!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cô bạn thắc mắc khi thấy tôi ngồi với mẹ Nam.

Tôi thoải mái ngồi cùng bạn bè, bọn tôi cười đùa vui vẻ, giải tỏa tâm trí sau khi bị t·ra t·ấn tinh thần.

"Kia là..."

"Cạn ly!"

Nam đang đứng nhìn Tuấn với ly rượu trên tay, chờ đợi câu trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy hỏi tôi.

Bọn tôi trò chuyện với nhau. Về những thứ như gu người yêu, nghề nghiệp tương lai, sở thích cá nhân,... Thi thoảng nói xấu mấy bạn khác lớp, nhưng mãi chẳng thấy ăn! Cả lũ uống rượu là chính, ăn là phụ. Bên chỗ người lớn thì đang ôn lại kỷ niệm tuổi học trò.

Theo như những gì tôi biết thì bố và mẹ của Tuấn đã l·y h·ôn, hiện cậu ta đang sống cùng bố và ông bà nội. Ông nội Tuấn là cựu sát quái nhân, những người chuyên chiến đấu với quái vật trong những cánh cổng không gian, bố của cậu ấy thì là tài xế vận chuyển.

"Hi mọi người."

Mà thôi! Quên chuyện đó đi, đến lúc thưởng thức bữa ăn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi rủ cậu ấy theo, dẫu biết rằng cậu ấy sẽ từ chối.

Khi bài phát biểu kết thúc với tràng pháo tay từ mọi người, tôi lướt mắt nhìn qua một loạt người. Cậu ta... Có vẻ chẳng thích thú gì cho lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi tiếng ly của chúng tôi chạm nhau, đây có thể là lần cuối cùng tôi gặp Tuấn, khoảnh khắc này... Tôi sẽ trân trọng nó.

"Lại đây ngồi với bác đi con."

Cậu ta vẫn thế... Cô đơn lẻ loi một mình, ngắm nhìn vầng trăng qua khung cửa sổ.

Khi tôi bước vào trong, ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong chốc lát. Nhưng ngay lập tức sự chú ý của tôi đã chuyển sang mẹ tôi.

"Cậu trả lời sao?"

Nói xong cô bạn liền rủ từng người một, còn nhắn thẳng lên tin nhắn nhóm lớp. Người duy nhất bị bỏ lại hiển nhiên là Tuấn, đang ngồi kế bên cửa sổ đằng kia.

Tuấn chần chừ một lúc rồi lấy ly rượu cạch ly với Oanh. Cô ấy nói vài câu với Tuấn rồi về chỗ.

"Cậu không đi với cả bọn à? Tý bọn tớ định đi uống nước."

Bỗng tiếng gọi phát ra phía cửa ra vào, bố Tuấn mới tỉnh rượu đang đứng cạnh cửa kính gọi cậu ấy.

Tôi hụt hẫng tiến về phía bác gái.

... Ra là mẹ của Nam. Tôi đã từng gặp qua bác vài lần, nhưng không ngờ là bác vẫn nhớ tôi.

"Không chứ còn gì nữa! Tớ với cậu ấy đâu có tình cảm gì."

Một bác nữ phản ứng ngay khi nhìn thấy tôi đi ngang qua.

Tôi tiến lại gần. An ủi Tuấn, nói với cậu ấy những lời mà tôi chưa từng được nghe, trò chuyện cùng cậu ấy dù tôi luôn đơn độc, những cảm giác mà tôi chưa từng nhận được. Như một cách để an ủi chính tôi vậy, rằng tôi không phải người duy nhất bị phân biệt đối xử.

Tôi cười khúc khích trước cô bạn Oanh đang phồng má lên, tỏ vẻ cáu kỉnh.

Một cánh cổng to ngang với thành phố có hình tròn, xuất hiện trên bầu trời là điều chưa từng xảy ra.

"..."

Mẹ tôi trách móc tôi vì đến muộn, mặc dù buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu. Các nhân viên vẫn đang sắp xếp bát đĩa, đồ ăn, những con robot thì đưa thức ăn từ nhà bếp ra, vẫn còn những người mới từ ngoài vào.

Tôi hứng khởi ra chỗ đám bạn ngồi, nở nụ cười khoái chí. Nhưng không được bao lâu thì đám chúng nó lại có dịp để cười tôi tiếp.

"Cậu biết nó là gì không Tuấn?"

Chương 6. Người con trai ấy

Tôi đồng cảm với Tuấn, với những gì mà cậu ấy đã phải chịu đựng và bất bình trước những hành động của bạn tôi, nhưng lại không thể làm gì để ngăn họ lại.

Cả lũ há hốc mồm, trong khi mới nãy chúng nó còn cười sặc sụa.

Là một trong những người phải lên phát biểu cùng với Nam và Ánh. Tôi đã chuẩn bị nguyên một bài diễn văn về tình bạn, tình cô trò, kỷ niệm bốn năm cấp hai. Giờ chỉ cần đợi đến lượt mà thôi.

"Đáng tiếc, nhưng tớ không thiếu người tán." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chuyện gì vậy bác?"

Thoạt nhìn thì ngoại hình của họ khá giống nhau. Dáng người gầy, thân hình cao ráo, khuôn mặt khá ưa nhìn. Tuy nhiên tính cách lại như một bản thể đối lập vậy, chú Thương rất hòa hợp với mọi người xung quanh, Tuấn thì hoàn toàn ngược lại.

"Này Ngọc, tý cả bọn mình đi uống nước đi."

"Ngọc! Nhớ bác không con? Bác là mẹ của bạn Nam này."

"Cảm ơn mẹ, yêu mẹ nhiều!"

Một số người khác cũng đến mời rượu cậu ấy. Hoàng, chàng trai nghịch ngợm chuyên đi trêu chọc người khác nhưng lại sống rất tình cảm. Trung, chàng béo tuy nhát gái nhưng rất tốt bụng. Ánh, bạn cùng bàn của Tuấn.

Cô bạn trách móc tôi vì đã đề xuất việc dạo quanh thành phố một lúc trước khi đến tiệc chia tay.

Một thứ mà tôi chưa từng thấy hay nghe qua trước đây. Một thứ hào quang kỳ lạ bao trùm bầu trời của thành phố.

"Gì? Đâu thể để cậu ta ngồi một mình cả buổi."

"Hihi, thì tớ có nói là tớ không mời rượu cậu ấy đâu."

Buổi tiệc bắt đầu với bài phát biểu của cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, nối tiếp sau đó là đại diện phụ huynh.

"Tối nay không có chuyện về sau mười giờ đâu."

Mặc dù tôi có nghe qua về việc họ từng là bạn thân hồi tiểu học, nhưng không hiểu sao mối quan hệ của họ bây giờ lại như thế này?

"À, chẳng là..."

Chỉ riêng một người ngồi đơn côi một mình, lẻ loi giữa tập thể... Bên cạnh chiếc cửa sổ là Hoàng Quốc Tuấn, người tách biệt hoàn toàn với tập thể lớp tôi. Chú Thương, bố của cậu ấy đang ngồi trò chuyện với các phụ huynh.

"Oke, nếu về trước mười giờ thì không vấn đề."

Tôi mong rằng có thể làm nguội đi cơn giận của bà, trong khi đó đám bạn đang cười hả hê phía sau.

"Không có gì!"

"Ngọc! con đi đâu mà giờ mới đến?"

Có vẻ như cậu ấy cũng không biết.

Tôi về chỗ với cảm giác thoải mái, sau khi gột rửa hết những gì chất chứa trong lòng.

Tiếng hô đồng thanh vang lên, làm náo nhiệt buổi tiệc.

"Tại cậu đấy Ngọc!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6. Người con trai ấy