Nghe thấy hệ thống cảnh báo, tôi giật mình nhảy cẫng lên. Mồm chửi như súng liên thanh.
-- Ôi đậu xanh rau củ quả, rau má, rau muống luộc, rau xào... Tại sao mày lại không nói sớm hơn một chút chứ.
Tôi ngay lập tức nằm xuống, bắt đầu bò thật nhanh về phía tên què Hoàng Phúc kia. Tư thế bò này là tôi bắt chước theo tư thế của bộ đội đặc công trên TV, dù thế nào đi nữa thì tên què kia cũng không có bị mù, dù tôi có vội đến mức nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể chạy bộ hay đi bộ thản nhiên đến chỗ hắn để giải cứu con tin được có phải hay không?
*****
Hiện tại thì tên què Hoàng Phúc đang dồn hết sự chú ý đến con báo đang phát điên, cánh tay cầm dao vì quá lo lắng mà dí sát vào cổ báo con khiến nó chảy máu. Còn báo con thì vì quá sợ hãi mà không dám cử động chút nào. Chợt ánh mắt của báo con bị thu hút bởi một cục đất nhỏ. 'Cục đất' đang dần dần trườn bò hướng về vị trí của nó, sau khi bò thêm được một đoạn, 'cục đất' chợt dừng lại. Nó ngẩng đầu lên, ánh mắt của 'cục đất' và báo con v·a c·hạm với nhau.
Cả hai nhìn nhau khoảng 3 giây, sau đó 'cục đất' giơ cánh lên đặt trước mỏ, ra hiệu cho báo con giữ im lặng. Báo con không ngờ lại rất nhân tính hoá gật nhẹ đầu một cái.
*****
Sau khi đạt được hiệp định ngầm với báo con, tôi tiếp tục bò về hướng tên què. Tên Hoàng Phúc kia dù thế nào cũng không thể ngờ được rằng bản thân hắn lại bị tập kích bởi một loài động vật bé nhỏ như một con gà con, cho nên hắn hoàn toàn không có một chút cảnh giác nào cả.
Tôi bò đến trước háng của tên này, dù sao thì tôi cũng từng làm đàn ông một lần ở kiếp trước, cho nên tôi hoàn toàn có thể khẳng định vị trí t·ấn c·ông hiện tại của bản thân chính là nơi có thể gây ra sát thương gần như chí mạng đối với tên trước mặt. Tôi lấy hai cánh của mình thay cho hai cánh tay chắp lại với nhau, cả người cúi xuống, bỏ ra một giây cuộc đời mặc niệm cho người anh em xấu số.
Sau khi mặc niệm, ánh mắt tôi bắt đầu trở nên sắc bén, tôi cúi người xuống, chân phải đặt về phía sau, trọng lực dồn vào chân trụ. Sau khi tụ đủ lực, tôi hét lớn.
-- Tuyệt kỹ: Nổ bi thần cước.
*Bốp*
-15
-- A!.
Bị đánh vào chỗ yếu hại, tên què nhanh chóng vứt báo con sang một bên, ngay cả dao găm cũng ném xuống đất, cả hai tay chụp vào háng bắt đầu lăn lộn.
Đương nhiên, bởi vì cơ thể nhỏ bé cùng với chỉ số t·ấn c·ông thấp cho nên một đá vừa rồi còn chưa đủ để đánh gãy cái chân thứ ba của tên này. Hắn rất nhanh hồi phục lại, bật người ngồi dậy ánh mắt đầy sát khí của hắn nhìn xung quanh, sau đó hắn ngay lập tức khoá mục tiêu lên người một chú gà con có bộ lông màu nâu trông vô cùng bẩn thỉu.
-- Cái @-₫&#&@ cái con chim c·hết tiệt, đừng để cho tao bắt được mày.
*Vèo* *Roẹt*
Tiếng chửi của hắn bỗng nhiên ngưng bặt.
Thì ra con báo đực lúc đang ở trạng thái điên cuồng thì vẫn luôn giữ lại một phần tỉnh táo chú ý đến đứa con của mình. Ngay sau khi nó nhìn thấy báo con chạy trốn được khỏi tay tên què thì nó đã vung móng vuốt chém ra một lưỡi đao gió về phía hắn rồi. Lưỡi đao này chém chính xác qua cổ của hắn, khiến đầu hắn ngay lập tức rơi xuống đất.
Tôi cũng nhân cơ hội này mà chạy về phía cái cây gần nhất để ẩn nấp. Ma xui quỷ khiến như thế nào mà tôi lại chạy thẳng đến chỗ trốn của con báo con. Ngay khi nhìn thấy tôi, nó ngay lập tức chạy đến gần, lè lưỡi ra liếm lên người tôi như liếm kẹo mút làm cho tôi sợ hãi ngã lăn ra đất. Sau khi nhận ra con hàng này cũng không phải là muốn ăn thịt tôi mà chỉ muốn làm thân thì tôi cũng bình tĩnh trở lại. Tôi cùng với báo con cùng nhau quan sát tình huống cuộc chiến.
Sau khi đám nhân loại nhìn thấy ngay cả hi vọng cuối cùng của chúng là con báo con cũng đã chạy thoát. Bọn chúng ngay lập tức phân ra làm ba hướng chạy trốn chối c·hết, chỉ mong giữ được tính mạng. Đương nhiên là con báo đực sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng như vậy. Nó ngay lập tức tiếp cận với tên có vị trí gần nhất, miệng há to, một ngụm cắn đứt đầu rồi nuốt chửng đầu tên này vào trong bụng. Xử xong tên thứ nhất này, nó ngay lập tức đánh ra một phong đao về phía tên chạy xa nhất, rồi nhanh chóng sử dụng kỹ năng Gia tốc, ngay lập tức xuất hiện sau lưng tên còn lại. Đối với tên này, nó vồ ngã hắn rồi dùng chân đạp gãy xương tay chân của hắn, khiến cho hắn mất đi toàn bộ khả năng phản kháng. Sau đó nó vội vàng chạy đuổi theo tên chạy xa nhất kia.
Tên chạy xa nhất này coi như có chút may mắn. Hắn đã kịp né thành công phong đao bay tới, dù tốc độ chạy của hắn cũng vì thế mà có chút ảnh hưởng nhưng sau khi con báo đực xử lý xong tên thứ hai thì tên này đã chạy đủ xa. Hắn hiện tại đã không còn nhìn thấy bóng của con báo hay xác của các đồng đội của hắn nữa.
Nội tâm của hắn cũng vì thế mà buông lỏng hơn rất nhiều. Chạy trốn thêm một đoạn, hắn dựa người vào một cái cây thở hồng hộc. Hắn hiện tại đã hoàn toàn kiệt sức, trận chiến đấu vừa rồi cộng thêm việc phải chạy trốn một đoạn đường dài đã hoàn toàn đốt sạch thể lực của hắn. Ánh mắt của hắn nheo lại, lu mờ bởi mệt mỏi và nước mắt.
-- Công ca... Mọi người... Tôi xin lỗi. Đến cuối cùng thì tôi cũng chỉ có thể chạy trốn. Tôi không đủ sức mạnh cũng như sự can đảm để báo thù cho mọi người. Xin hãy tha thứ cho kẻ hèn nhát như tôi.
Khi hắn đang bận rộn nói ra lời xin lỗi với những đồng đội đã mất của mình thì bầu trời trên cao cũng bắt đầu từ từ chuyển màu. Ánh sáng ban mai đầu tiên của ngày mới chiếu vào người hắn.
-- A... Trời đã sáng rồi sao?
Hắn lấy tay lau lấy khoé mắt, cố gắng bám vào thân cây đứng dậy.
*Grừ Grừ*
Chợt hắn phát hiện ra con hung thú đã tàn sát toàn bộ Hung Lang đoàn của hắn. Nó đang ở ngay trước mặt hắn, dùng ánh mắt đầy trào phúng nhìn về phía hắn.
Phong Linh Báo vốn là thợ săn bẩm sinh. Nó có thể dựa vào khứu giác linh mẫn để xác định được vị trí của con mồi ở vị trí rất xa. Không phải là ngẫu nhiên mà vợ chồng nhà báo này có thể tìm được chính xác vị trí lều trại của đám Hung Lang đoàn. Đừng nói chi đến tên nhân loại trước mặt đang cả người đầy thương tích, cơ thể tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
-- Đừng... Đừng đến đây... Tha cho ta đi... Ta sai rồi... Ta không nên bắt con của ngươi đi... Không... KHÔNG!!
*****
Đến khi con báo đực trở về chỗ chúng tôi thì bầu trời sáng hẳn. Nó mang theo tên Công ca đã gãy phần lớn xương trên cơ thể đến rồi ném lên trước mặt tôi và báo con.
*Meo* *Gào*
Hai bố con nhà báo bắt đầu giao tiếp gì đó với nhau. Con báo con tỏ vẻ sợ hãi nhìn về phía tên nhân loại, còn khuôn mặt của báo bố thì vô cùng kiên quyết, nó mở miệng gào thét như đang ra một loại mệnh lệnh nào đó.
Một lúc sau, báo con với vẻ mặt kiên định bước tới trước người tên Công ca kia. Móng vuốt nhỏ bé của báo con giơ lên rồi cào mạnh vào cổ họng tên đó
Một lần... Hai lần... Ba lần...
Cuối cùng, móng vuốt của báo con cào đứt khí quản ở cổ tên đó. Hắn giãy giụa một lúc rồi ngừng thở.
Sau khi xử lý tên Công ca kia, ánh mắt của báo bố bắt đầu nhìn về phía tôi...