Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96


Ông ta lại ngẩng đầu lên, vùng vẫy và hét lên: "Tôi sẽ cho cô tiền, cho cô hết tiền của tôi! Xin hãy buông tha cho chúng tôi đi!"

Lâm Nhã đang hơi lộ ra vẻ xúc động, rõ ràng tình yêu nhỏ nhoi này đã làm cho ông ta quay đầu là bờ nhưng sau đó, vẻ mặt của cô ấy lại trở nên cứng ngắc.

Cô thần bí đi tới, ngồi xổm trên mặt đất, ghé sát vào tai Đào tổng, dùng một tay đẩy lệ quỷ vướng víu trên lưng ông ta ra.

Chẳng lẽ ông ta bị lừa rồi sao?

Chẳng lẽ giờ vẫn có người hi vọng sẽ có lệ quỷ xem họ đoàn tụ sao?

Tô Trầm Hương cảm thấy rất tò mò về nữ quỷ này.

Chu sư thúc cũng khẽ cau mày.

Sẽ thật kỳ lạ nếu cô không đập nát tình yêu của tên khốn này.

Giấc mơ đã tan vỡ thành từng mảnh.

Nhìn thấy Đào tổng kinh hãi nhìn cô, Tô Trầm Hương cười nhạo một tiếng.

Nghe sư điệt nói xong, ông ấy khẽ gật đầu hài lòng, cảm thấy cô quả thực là nhân tài xuất chúng của Bạch Vân Quan.

Chỉ là trốn trong không gian của lệ quỷ, rồi cố gắng che dấu âm khí thì sẽ không bị người đến lục soát phát hiện ra.

Cho nên, người này vẫn luôn ở trong biệt thự.

Ngay cả nữ quỷ cũng bị tiếng xé gió của cú đạp này làm cho không thể động đậy.

Cô chỉ là một cô gái nhỏ, một cú đạp mạnh thế nào mà có thể khiến người đàn ông đang có tinh thần không tốt kia lập tức ngã lăn ra đất.

Nhưng so với việc đưa ông ta ra trước pháp luật, còn có điều khiến cho Tô Trầm Hương cảm thấy vui vẻ hơn.

Ông ta chỉ muốn vợ chồng đoàn tụ thôi, chẳng có gì sai trái cả! (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt đó không hiểu sao lại khiến cho ông ta cảm thấy ớn lạnh khắp cả người, ông ta run rẩy nói: “Cho dù Lâm tổng không đồng ý tái hôn thì cũng có người yêu cầu tôi bảo ông ta đến studio ảnh để chụp hình.”

"Đào tổng, thật không dám nghĩ tới." Lâm tổng ỷ vào sự có mặt của hai vị thiên sư, ông ấy cuối cùng cũng không nhịn nổi mối hận này, tiến lại gần người đàn ông đó, lạnh lùng nói: "Ngài chưa bao giờ ngờ rằng tôi có thể sống sót, đúng không?”

Chỉ vì... ông ta là vật hiến tế cuối cùng của bà ta, bà ta đang giấu thức ăn của riêng mình.

Tô Trầm Hương không chút khách khí đối với con người tâm địa dã thú này, cười nhạo cái tên ra vẻ nói lời hay ý tốt không bao giờ làm chuyện xấu này, nói: “Dù thế nào thì ông cũng đã cho phép bản thân hy sinh nhiều người vô tội như vậy chỉ để tác thành cho tình yêu của mình. Thế thì tại sao ông lại không nói ông sẽ c·h·ế·t cùng với bà ấy chứ? Đừng nói nhảm nữa, không ai muốn nghe cả! Ông đã bị bắt bài rồi! Bây giờ nói một chút về Từ Lệ đi!”

"Người vợ ở trên lưng ông bấy lâu nay cơ bản không phải là Tiểu Ưu của ông. Đồ ngốc, nhìn lại ảnh của vợ ông đi, rồi nhìn lại người trên lưng ông... thứ đó có phải là người không? Ông không cảm thấy rằng lệ quỷ mà ông đã dày công nuôi dưỡng này đang ngày càng nặng hơn sao? Ông có biết tại sao thiên sư lại yêu cầu ông làm hại nhà họ Lâm không? Bởi vì thời cơ đã đến rồi."

“Lại là Quỷ Môn sao?” Tô Trầm Hương nghiêng đầu nhỏ, tò mò hỏi: “Bà Tiền thế nào rồi ạ?”

“Cái gọi là tình trạng của bà ấy ngày càng tốt hơn, có nghĩa là ông đã “nuôi” bà ấy bằng cách sử dụng người sống lâu như vậy. Mùi máu trên người nữ quỷ này nồng nặc, rõ ràng là bà ấy đã làm hại người khác rồi.”

Ông ta thậm chí không khỏi nghĩ đến việc mình đã sợ hãi và mừng rỡ như thế nào khi nhìn thấy người vợ đã c·h·ế·t của mình vô cùng âm u và tràn ngập âm khí, đang vô tri vô giác bước đi trước mặt mình.

Tô Trầm Hương gần như muốn nôn ra ngoài.

Nhìn thấy Đào tổng quỳ rạp dưới đất, thiết tha nhìn cô, giống như hy vọng rằng cô sẽ cảm động, Tô Trầm Hương mỉm cười, khoe chiếc răng cửa nhỏ nhắn, xúc động nói: “Thật là một tình yêu cảm động trời xanh. Nhưng ông có biết không?”

Hương Hương đáng thương thầm nghĩ cô chỉ muốn ăn thôi mà.

Rất ít lệ quỷ có thể che dấu âm khí của mình, lại còn không tấn công người sống đến lục soát để tránh những phiền toái có thể xảy ra, đúng là rất hiếm thấy.

Nhưng rất nhanh, ông ta lại nở nụ cười đau khổ.

Hy vọng có thể ăn được.

"Nhìn thế này thì xem ra đã hại không ít người. Chẳng trách ông không biết gì cả, bởi vì người ta biết ông ngu ngốc, cho nên mới không nói gì với ông."

Tại sao lúc nào người sống cũng muốn tâm sự như vậy?

"Tôi, tôi biết điều này là sai! Nhưng Tiểu Ưu vô tội! Vì tôi, cô ấy đã chịu đựng nỗi cô đơn khi ở bên cạnh tôi. Cuối cùng tôi cũng thành công trong con đường công danh và sự nghiệp nhưng cô ấy..."

Điều Tô Trầm Hương thích nhất chính là xem bi kịch của người khác.

Ông ta nhìn đôi mắt mỉa mai của Tô Trầm Hương, mang theo một chút vui sướng không thể nói thành lời khi thấy người khác gặp họa. Ông ta không biết cô đang giễu cợt điều gì, cô nhìn ông ta như thể đó là ánh mắt đang nhìn vào một kẻ ngốc.

Đào tổng sợ hãi nhìn ông ấy.

Ngược lại, cô không cảm thấy một bà lão luôn tỏa ra mùi lệ quỷ thì có cái gì để mà đề phòng.

Đôi mắt ông ta sáng lên một cách lạ thường, ông ta quay đầu lại, trìu mến nhìn nữ quỷ ở phía sau lưng, nhẹ giọng nói: “Tất cả những gì tôi làm đều là để có thể ở bên cạnh Tiểu Ưu! Lâm tổng, ngài không hiểu đâu, tôi xuất thân từ một gia đình bình thường. Tôi đã hy sinh rất nhiều mới có thể đi đến vị trí hiện tại. Trong những năm qua, tôi bận rộn với các công việc xã giao ngoài kia, hiếm khi về nhà và bỏ bê Tiểu Ưu..."

Người đàn ông cố gắng ngẩng đầu lên, nước mắt rơi đầy mặt, cố gắng che chở cho nữ quỷ đang bị kiếm gỗ đào áp chế đến mức tái nhợt, vặn vẹo. Ông ta hét lên: “Tôi có tiền, tôi cho các người tiền! Các người bỏ qua cho tôi đi, tôi nguyện ý đưa hết tiền cho các người.”

Lâm tổng nghĩ rằng mọi thứ xảy ra với mình đều là chuyện tốt do người đàn ông này làm ra, ông ấy ước gì có thể lột da ông ta ngay lập tức.-

"Thật ra Quỷ Môn luôn quen làm những việc như thế này." Ông ấy có chút trầm ngâm, nói.

Cô ngửi thử, trên người lệ quỷ có mùi máu tanh, có thể ăn được!

Ánh mắt cô nhìn ông ta từ trên cao xuống như thể cô đang thưởng thức sự xấu hổ và đau đớn của ông ta lúc này.

Đào tổng chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có một cô gái trẻ có ý chí sắt đá đến như vậy... Chẳng phải người ta hay nói rằng mấy cô bé mười mấy tuổi là dễ lừa nhất sao?

Thực sự nghĩ rằng giấu ông ta trong không gian của lệ quỷ là vì muốn cứu ông ta sao?

Vào lúc này, ngay cả lệ quỷ đáng sợ đó cũng không thể khiến Lâm tổng sợ hãi.

Lệ quỷ hung dữ không bao giờ sợ người sống.

Cô luôn phải nghe người sống kể chuyện xưa, ngay cả cơm cũng không muốn ăn!

"Nếu bà ta muốn gặp con thì con lập tức đi gặp bà ta. Là một bà lão, chúng ta nên kính già yêu trẻ! Con tình nguyện làm cho bà ta thỏa mãn, dù đó chỉ là một chút tâm nguyện bé nhỏ không đáng."

"Ai?"

Đời quỷ thật quá khó khăn.

Ông ấy nhìn chằm chằm vào Đào tổng đang vô cùng bối rối.

Cho dù ông ta không nói, Tô Trầm Hương cũng sẽ biết mọi chuyện sau khi cô ăn thịt lệ quỷ trên lưng ông ta.

Trong mắt cô gái nhỏ tóc đen đầy ác ý, còn chứa đầy sự lạnh lùng và chán ghét.

Dưới ánh mắt kinh hãi của Đào tổng, ánh mắt Tô Trầm Hương có chút lạnh lùng.

Ông ta thật lòng nói những lời này.

Chu sư thúc lắc đầu, không đồng ý ngay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rốt cuộc không có thông tin nào thực sự hữu ích.

Cô chính là kiểu người vô cùng thờ ơ đối với chuyện tình yêu đẹp đẽ như vậy đó, ngay cả Lâm tổng cũng đã im lặng rất lâu rồi.

Khi hỏi Đào tổng về vẻ ngoài của thiên sư, ông ta không thể miêu tả được, rõ ràng là thiên sư kia đã giở trò gì đó, điều này cho thấy rằng thiên sư đang gây họa thực sự không phải thứ gì tốt đẹp. Hắn ta không sợ ông ta sẽ tiết lộ những lời này với người khác.

Bình tĩnh và lý trí như thế, thật sự có tiền đồ!

Mắt cô lập tức sáng lên.

Tình yêu thật là một cái gì đó tốt đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là tình yêu tự cho mình là đúng.

“Ông nói ông bận rộn, làm tổn thương người khác, mang trên lưng mạng sống của người khác, phạm tội ác tày trời, tất cả chỉ vì tình yêu của ông, vì vợ của ông sao?”

Tô Trầm Hương không cảm thấy vi diệu.

"Từ Lệ... Tôi chưa từng gặp và cũng không biết bà ấy. Có người nhờ tôi nhắc tới bà ấy với Lâm tổng."

Ông ta quỳ rạp trên mặt đất, yếu ớt nói: “Tôi còn tưởng ông ấy là kẻ lừa đảo nhưng ai biết được ông ấy thực sự đã đưa Tiểu Ưu trở về! Những ngày đó, tình trạng của Tiểu Ưu càng ngày càng tốt, càng ngày càng có lý trí, cô ấy còn có thể trò chuyện với tôi. Chỉ cần, chỉ cần ông ấy giúp tôi tìm được một cơ thể thật sự ổn thì Tiểu Ưu có thể quay lại với tôi! Tôi thực sự không biết gì cả!”

Trông thật thảm hại làm sao.

Ông ta khóc lóc rồi đau khổ kể lại chuyện xưa của bản thân.

“Bọn họ nói biến vợ ông thành người sống, là chiếm hữu người khác, lấy xác của người đó, phải không?”

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông dường như vô cùng hốc hác đó, thấp giọng hỏi: "Ông quen biết Từ Lệ thế nào? Hiện tại Từ Lệ đang ở đâu? Còn nữa, làm sao Từ Lệ lại liên lạc với người của các ông?"

Hơn nữa, nhìn thấy Đào tổng luôn nói quanh co, giấu đầu hở đuôi, theo bản năng, Tô Trầm Hương cho rằng thứ ông ta đang che giấu nhất định là mạng sống của con người.

Rõ ràng, khi nhìn thấy người mà ông ta tưởng là đã c·h·ế·t lại xuất hiện trước mặt thì ông ta sẽ cảm thấy hoảng sợ.

Tô Trầm Hương không nhịn được nữa, cô lạnh lùng vạch trần.

"Bà ta sắp trưởng thành rồi, chỉ cần ăn thêm một người sống nữa là có thể rời xa ông, biến thành một lệ quỷ không bị ràng buộc. Người sống cuối cùng, vật hiến tế cuối cùng... không phải là ông à?"

Đào tổng và phế vật thật sự giống nhau, phát hiện không chạy được thì sẽ kể hết mọi chuyện. Nếu bị đưa đến chỗ cảnh sát thẩm vấn thì chắc chắn chuyện gì ông ta cũng sẽ nói ra.

Thật là xảo quyệt.

Nhìn bọn họ chật vật như vậy, Chu sư thúc muốn chửi thề. Ông ấy tiến lên ném kiếm gỗ đào vào người bọn họ.

Nếu lệ quỷ gặp phải một lệ quỷ mạnh hơn thì đã sớm kéo người sống chạy xa rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng trách bọn họ không bỏ chạy.

Mặc dù lệ quỷ này có thể che dấu tung tích của người sống nhưng không có cách mang ông ta cùng rời đi.

Cô luôn phải lắng nghe khách hàng của mình tâm sự, bây giờ ngay cả người xấu cũng không buông tha cho cô sao?

Dường như ông ta không còn chút sức lực nào, nữ quỷ trên lưng ông ta càng đáng sợ hơn. Ông ta cúi đầu lẩm bẩm: “Tôi không có ý làm hại ngài, nhưng họ nói chỉ cần tôi giúp họ làm việc này thì họ có thể làm cho Tiểu Ưu trở thành một người sống.”

Tô Trầm Hương còn có thể cứu được sao?

Cái gì so với tình yêu mà khiến cho con người nhớ mãi không quên? (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 96

Không phải vậy.

Nhìn đôi mắt vô hồn, nhợt nhạt của nữ quỷ, cô đột nhiên bật cười, tựa vào lan can tầng hai rồi chậm rãi nói: “Con quỷ này mới nuôi được một năm, không có năng lực mấy.”

"Biết cái gì?" Đào tổng đột nhiên bất an hỏi.

Chu sư thúc là một lão quý tộc độc thân.

"Đưa tên này đến Bạch Vân Quan thẩm vấn cũng không có giá trị gì. Tuy nhiên, trước đây ông ta đã từng hãm hại người khác, bất kể là do ông ta hay do lệ quỷ trên lưng ông ta làm thì tất cả việc xấu đều tính trên đầu ông ta. G·i·ế·t người là vi phạm pháp luật, ông ta thế này cũng coi như là có bằng chứng rõ ràng."

Bởi vì là... đáng lẽ là một chuyện tình rất mộng mơ nhưng tại sao cô lại vạch trần một cách thẳng thắn như vậy?

Ông ấy nghiêm nghị kéo mạnh chiếc cà vạt của mình, lạnh lùng nói: "Bây giờ nói chuyện một chút đi. Ai đã xúi giục ngài làm việc này? Hơn nữa, lúc trước khi ngài muốn hợp tác với tôi, có phải ngài đã sớm có âm mưu trước rồi đúng không?"

Nhưng thật ra ông ấy nhìn Đào tổng đang khóc lóc trên sàn nhà, ánh mắt nhìn ông ta giống như đang nhìn thứ rác rưởi kinh tởm.

Chu sư thúc nhíu mày nói.

"Một vị thiên sư khoảng bốn mươi tuổi, khi Tiểu Ưu qua đời, tôi rất đau buồn. Ông ấy đã đến trước cửa nhà tôi và nói có thể giúp tôi giữ Tiểu Ưu ở lại."

Đào tổng cảm thấy lệ quỷ trên lưng càng lúc càng nặng, có lẽ là do kiếm gỗ đào.

Vẻ thâm tình trên mặt của Đào tổng cũng cứng lại.

Ông ta đang cực kỳ sợ hãi, Tô Trầm Hương nheo mắt lại nhìn ông ta rồi lại nhìn nữ quỷ trên lưng ông ta.

Quá khó khăn.

"Đúng vậy, người nên xin lỗi bà ấy là ông. Ông cảm thấy áy náy, thấy tiếc nuối như thế, muốn ở bên bà ấy như thế, tại sao ông không xuống dưới đó nói cho bà ấy biết, tiện thể chăm sóc cho bà ấy?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96