Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 37

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37


Lại là A Hạ, chắc làkhôngthấy Dao Nươngđiăn sáng, tới kêu nàng

hắnnhịnkhôngđược tưởng tượngmộtchút, lúc mìnhđirồi, tiểu nhũ nương lại ômmộtchậu đồ dơđira ngoài giặt, tức khắc liền thấy mình quá tàn nhẫn

Nàng ta cảm thấy Dao Nươngkhôngthích mình, nhưng vì sao chứ?rõràng nàng thấy mình đâu có chọc người nào ghét bao giờ.

Mục ma ma trầm ngâm

Mục ma ma gật gật đầu, Tấn Vương liền rờiđi.

Người trong ngực giật mình, Tấn Vương tham lam hôn l**m chiếc gáy ngọc, thả xuống những nụ hôn vụn vặt

Đổi là người khác, Tấn Vươngsẽkhôngnóithẳng như vậy, nhưng Mục ma makhôngphải người khác, xem nhưmộttrưởng bối màhắncực kỳ tôn trọng

Mục ma ma bật cườinói: “Người kia rất khờ, có chuyện gì cũng treo lên mặt. Mỗi ngày trời chưa sángđãđigiặt chăn đệm, chú ýmộtchút, cũngkhôngkhó biết” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là đời này Dao Nươngkhôngcó ý định và cũngkhôngmuốn thân cận, sống lạimộtlần, hiểurõchính mình cuối cùng cũng là cómộtcái c·h·ế·t thảm. Quan cảm của Dao Nương với Điệp Nhi cũng thay đổi, nhìn xem lại, Điệp Nhi tốt xấu gì cũng có rắp tâmkhôngtốt, đều là Vương phi cố tình dẫn đường khiến nàng và Hồ trắc phi đối địch nhau.

Lúc này ngoài cửa liền truyền đến tiếng gọi: “Tô nhũ nương, tỷ dậy chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng phải ai khác, chính là nha hoàn bên người kiếp trước Điệp Nhi.

nóixong, nàng liền vội vã rờiđi,khôngdám ở lâu. Nàng cũngkhôngdám xem điện hạ bị người khác pháthiện

Đây là tư thế thân mật mà Tấn Vương chưa bao giờ tiếp xúc qua, nhưnghắnlạikhôngnghĩ đếnsẽbuông tay.

Ngọc Yến bưng đến khay trà, liền lui xuống

“Tô nhũ nương, có muốn ăn màn thầukhông, takhôngăn hết hai cái” Nàng ta giơ giơ lên cái chén khác, bên trong là hai cái bánh màn thầu lớn.

Xung quanh đều là mùi hương nhàn nhạt quen thuộc của nàng, da dẻ tinh tế mềm mạikhôngxương. Giống nhưmộtloại thuốc nghiện, ve vuốt gương mặthắnkhiếnhắnbồi hồi.

Lần này vừa xấu hổ lại vừa gấp

Chắc chắnkhông.

Nàng nhịnkhôngđược hítmộthơi, Tấn Vươngthậtvô lý

Lúc này Dao Nương cũng ý thức được mình vừa vô lễ, trong lòng thấp thỏm, thấyhắnnhư thế cũng vộiđiqua. Thao tay Tấn Vương kéo, nàng liền ngồi xuống đùihắn

Nhưngkhôngthể ngày nào cũngnóido dì cả đến, lạinóidì cả của nàng cũngđitừ lâu rồi. Sau lại chỉ có thểnóido mồ hôi ra quá nhiều, chịukhôngnổi mùi mồ hôi

Mục ma ma nhắc lại vấn đề vừa rồi Tấn vươngkhôngtrả lời

Vẫn là Dao Nương liên tục thúc giục, Tấn Vương mới qua loa kết thúc

Đối với Điệp Nhi này Dao Nương cũngkhôngthích

“Điện hạ tính toán cứ như vậy?”

Bên ngoài sắc trờiđãsángrõ, màtrêngiường vẫnmộtmảnh hỗn độn, Dao Nương nhịnkhôngđược lại muốn khóc

“Nàng chính là tâm khí cao ngạo, nhưng lạikhôngcó ác ý gì”

Tấn Vương gật gật đầu: “Nàng takhôngdám cài người lung tung vào, những năm gần đây cách nàng ta cư xử, ma ma còn chưarõhay sao? Phúc Thànhđãcho người tra qua, là người ở Tấn Châu, tỷ phu làmộtbộ khoái ở nha môn, cha là tú tài nghèo, coi như thân gia trong sạch. “

Dao Nương nhìn đến tên đầu sỏ gây tội, nghĩ đến đêm quahắnlăn lộn mình như thế nào, nhịnkhôngđược gào lên: “Đều tại chàng.hiệntạiđãmấy giờ rồi, trong viện ai cũng dậy rồi, còn có….” Nàng chốtmộtcâu: “Thiếpđãkhôngcòn chăn để đổi nữa”

Dao Nương hai ba muỗng ăn hết chén cháo, liền thu dọn bát đũa của mình: “Người từ từ ăn, ta còn phảiđilàm việc”

Lầnmộtlần hai thôi chứ, nhiều lần như thế, nàng cũngthậtkhôngbiết phải làm sao, cũng vì nàng xưa nay nhát gian, khó được có lần giương vuốt với Tấn Vương. Càngkhôngphảinóivới loại tình huống này, Tấn Vương có làm cách nàođicũng khiến nàng phát sầu

Mục ma ma muốn cung tiễnhắn, bịhắnđỡ lấy: “Nàng là người ngốc, có gì nhờ ma ma chiếu cố”Tấn Vương trầm ngâmnói“Tasẽsai Phúc Thành đưa người sang đây, liền an bài trong phòng bên cạnh nàngđi, ngày thường có thể chăm sóc nàng.”

Tấm màn khép hờ lại bắt đầu lay động, tiết tấu giai điệu nhịp nhàng (đọc tại Qidian-VP.com)

hắnhonhẹ, vẫy tay

Dao Nương đúng làđangnửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác xiêm y mới đổi của mình lại bị kéo ra, nàng còn chưa kịp phản ứng,đãbị người từ phía sau chen chúc vào

Tấn Vương lộ ra chútkhôngvui, nàng cũngkhôngdámnóinữa, vội vã chuẩn bị rồiđira ngoài

Tấn Vương thấy nàng gấp đến mặt đỏ tai hồng, thế mà lạikhôngnổi nóng, cũngkhôngđành lòng trách nàng dĩ hạ phạm thượng, ngược lại càng thấy đau lòng. Nghĩ đến tối qua nàng khóc vì bị mình khi dễ, lại xem chiếc giường hỏng bét, Tấn Vương cũng thấy quẫn theo

Tấn Vương đột nhiên có chút quẫn, trôm người lại trộm đến nhũ nương của nữ nhi, mỗi buổi tối lén lút đóng cửa, tự cho là mìnhkhônglộ, ai ngờ gừng càng già càng cay

Đây mới là trọng điểm. Dao Nương cảm thấy mìnhthậtđáng thương, ban ngày hầu hạ nữ nhi, tối đến hầu hạ cha, thời gian còn lại chính là giặt đồ. Mấy ngày nay ai cũng kinh ngạc, hỏi nàng sao cứ giặt chăn hoài, nàng biếtnóisao đây, chỉ có thể đỏ mặt, im lặngkhônglên tiếng.

“Nàng lo cho nàngđi, bổn vương tự có cách”

Nhưng loại người nàythậtcó ngu ngốc?

Chương 37

Tấn Vương dời đề tài, “có phải nàng nên chuẩn bị làm việc rồikhông?”

“Ma ma làm sao biết được?”

Cao Nương theo bản năng từtrênđùi Tấn Vương nhảy dựng lên, đáp: “Dật rồi dậy rồi, ta lập tức ra đây”nóixong, nàng sốt ruột nhìn Tấn Vương: “Làm sao bây giờ? Làm soa chàng rờiđibây giờ, bên ngoài có người”

Tấn Vươngkhôngnóichuyện nữa. Chuyện nàyhắncũngkhôngnghĩ muốnnóivới Mục ma ma, bởi vì rất nhiều chuyện đến Mục ma ma cũngkhôngbiết, Tấn Vương cũngkhôngmuốn bà biết.

Tia nắng sớm xuyên qua song cửa rọi vào trong phòng, sau tấm màn là đôi tình nhânđangôm nhau ngủ.

rõràng mang trong mình dáng vẻ hị hoặc như thế, lại cố tình nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, từ bỏ những cơ hộiđiđường tắt, khiến cho vài người cười nhạokhôngthôi,thậtmuốn mắng nàng ngu lâu dốt bền.

Tại Đông sương, ma ma ngồitrêngiường La Hán, Tấn Vương ngồi đối diện

“Điện hạ tính toán cứ như vậy?”

Mọi ngườisẽluôn so đo với nhau, mà Dao Nương suy đoán cái c·h·ế·t của chính mình trước kia có thể là do Hồ trắc phi làm hại, càng nghĩ càng để ý chuyện này. Cho nên tư fkhi nàng vào Tiểu Khóa Viện, nàng liền e sợ tránh Điệp Nhi này càng sớm càng tốt, những lần nàng ta lôi kéo làm quen, nàng nếu tránh được liền tránh, trốn được liền trốn.

*

nóixong nàng liền vội vã rờiđi, Điệp Nhi nhìn theo bóng dáng nàng,khôngnhịn được mà nhíu nhíu mày.

Thấy vậy, Mục ma ma cũngkhôngnóithêm nữa, hôm nay bà phá lệnóinhiều như vậy. Cũng là sợ Tấn Vươngkhônghiểu chuyện cân bằng hậu trạch, tránh gây ra phiền nhiễu.

Đương nhiên,khôngphải Điệp Nhi cũngkhôngcó ưu điểm, nàng ta hiểu rất nhiều chuyện, ít nhất so với Dao Nương càng hiểurõhơn, chuyện trong phủ cái gì nàng ta cũng biết, cũng có thể cho Dao Nương chút ý kiến, đây cũng là lý do vì sao Dao Nương chịu đưng như vậy.

---HẾT CHƯƠNG 37---

Ít nhất là Mục ma ma thấy Dao Nương là người có trí tuệ, tục ngữ có câu thêkhôngbằng thiếp, thiếpkhôngbằng trộm, trộmkhôngbằng trộmkhôngđược. Nam nhân chính là như vậy, đưa đến miệngthìkhôngcần, thứ càngkhôngvới tớithìlại càng muốn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đông sương, Ngọc Yến bẩm báo::Ma ma, Tô nhũ nương dậy rồi”

“Nhưng…”

Tấn Vương đứng lên: “Ma ma, bổn vương còn có việc”

Theo những gì những ngày vừa qua Mục ma ma quan sát, Dao Nương chính là loại người sau.

Đời trước nếukhôngphải Điệp Nhi ở bên xúi giục, nàng kỳthậtcũngkhôngcó lá ganđitìm Hồ trắc phi gây chuyện. Mà Điệp nhisẽluôn vì những chuyệnnhỏvới Lưu Xuân Quán mà tranh đoạt hơn thiệt, khiến mâu thuẫn hai bên ngày càng lớn. Đương nhiên bản thân nàng và Hồ trắc phi đối đầu, nhưng nếukhôngcó nguồn cơnthìsẽkhôngra cớsựnhư vậy.

Tấn Vương trầm ngâmmộtchút, xoay chiếc nhẫn bảo lam đeo nơi ngón trỏnói: “Bổn vương biết”

Nàng chân trước vừađi, phía sau Tấn Vươngđãra cửa, đến đông sương.

trênngười Điệp Nhi có đủ loại tật xấu, ví như lắm mồm, ham ăn biếng làm, ái mộ hư vinh, đứng núi này trong núi nọ. Dao Nương vốn là người nội liễm, đời trướckhôngít lầnđisau lưng Điệp Nhi thu dọn cục diện rối rắm mà nàng ra bày ra. Nhưng bởi vì Điệp Nhi là do Vương phi phái tới hầu hạ nàng nên nàng chỉ có thể dùng khoan dung mà đối đãi.

trênđời này có ngần ngàn vạn vạn nữ nhân, loại vì quyền thế mà dùng cách bò lên giường chủ tử,thậtlà chuyện thường như lông gà, nhiều vô số kể, vặt hoàikhônghết. Nhưng loại người thànhthậtan phận như này, tâm địa thiện lương, lạikhôngcó bao nhiêu.

Tấn vương lấy nắm tay che môi,nhẹhomộttiếng. Rốt cuộc cũng hiểu vì sao tiểu nhũ nương lại phản ứng như vừa rồi, còn dám giương vuốt vớihắn,thìra là do oán khí quá đậm rồi

Tấn Vương ung dung mặc xiêm y: “Chuyệnnhỏmà thôi”

mộtnha đầu mặc đồ hồng phấn chạy tới, bưng mặt cườinói: “Tô nhũ nương,thìra tỷ ở đây”

***

Ấn đường Tấn Vương nhíu nhíu: “Bổn vương cho nàng danh phận, nhưng nàngkhôngcần”

Bà là người sống lâu lên lão làng, cho dù Tấn vươngkhôngnóiđược tinh tế cho lắm, nhưng cũng có thể hiểu ý bên trong.

Ngắm nhìn tiểu nhân nhiđangngủ say trong lòng, lưng dựa vào lồng ngực củahắn, thân mình cuộn lại, cánh tayhắnlàm gối choàng qua cổ nàng,mộtcái tay đặttrênchiếc eo thon của nàng

Vẫn tiếp tục hít lấy về phía trước, đến khi chạm đến chỗ kia, Tấn Vương mới tạm dừng, thế rồi lại cứ nấn ná ở đấy, lưu luyếnkhôngbuông

Vừa thấy người này, Dao Nươngkhôngkhỏi nhăn mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nàng” này tự nhiên chính là chỉ Vương phi, nhắc đến Tấn Vương phi, Mục ma ma có chút cảm thán: “Điện hạ lại đối với nàng ấy đầy bất mãn, nàng ấy là Vương phi của điện hạ, mặt mũi ít nhiều người cũng phải để lại cho nàng tamộtchút. Ta nghe Ngọc Yếnnóilần trước nàng chọc giận điện hạ, khiến điện hạ nhiều ngàykhôngđến Tư Ý Viện, người trong viện bên đó cũng bắt đầu tỏ thái độ rồi. Điện hạ đừng trách lão nô lắm miệng, thê là thê, thiếp là thiếp,khôngthể loạn được,mộtkhiđãloạnsẽsinh ra rất nhiều phiền toái.”

“Bây giờ làm sao mới tốt đây?”

Phải biết rằng, Tấn Vương là người rất nhiều nghi ngại, mà Tô Dao Nương lại là người Vương phi điều lại đây.

Đương nhiên cũngkhôngthểnóiDao Nương cố tình như thế, cố tình lên người Tấn Vương, chỉ có thểnóinàng là người hợp ý ăn uống của Tấn Vương

Điệp Nhi bưng cơm sáng,điđến bên cạng Dao Nương

Ngọc Yến vâng lời, liềnđira ngoài. Sai bên nàymộtchút, khiến bên kiamộtchút, mới đó màđãliềnkhôngcòn bóng người. Sau đó nàng đến trước cửa phòng Dao Nương, gõ nhe vài tiếng: “Điện hạ, ma ma mời ngườiđira”

“Bổn vươngnóikhôngcó chuyện gì tức làkhôngcó chuyện gì”

Tấn Vươngđãsớm tỉnh, nhung vẫnkhôngnhúc nhích

Mục ma ma gật gật đầu: “đidọn dẹp bọn họmộtchút, mời điện hạ ra”

Sợ thời giankhôngcó, Dao Nương cũngkhôngđem đồ ăn sáng về phòng, mà là ăn cùng những người khác, tùy tiện đứngmộtgóc mà ăn.

Dao Nương có chút hoài nghi nhìnhắn: “thậtcó thể sao? Ngàn vạn lần cũng đừng để ai thấy”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37