Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Xa khỏi vùng an toàn.
Chương 101: Xa khỏi vùng an toàn.
Đã thề rằng sẽ trở nên đủ mạnh để bảo vệ cô.
Ít nhất, trong khoảnh khắc này, cậu vẫn có thể bảo vệ cô theo cách nhỏ nhoi nhất, một hành động chẳng đáng kể gì, nhưng là tất cả những gì cậu có thể làm vào lúc này.
Cậu siết nhẹ ngón tay, cảm giác thô ráp trên đầu ngón tay nhắc nhở cậu về thực tại, rằng đây không phải giấc mơ, rằng trò chơi này không còn là nơi cậu có thể tùy tiện nhấn nút “Thoát” và quay lại cuộc sống trước kia.
Dù cho đêm nay có dài bao nhiêu đi nữa, cậu sẽ không để nó nhấn chìm mình.
Nhưng thực tế không đơn giản như vậy.
...Chỉ một chút nữa thôi.
Vậy nên cậu lặng lẽ rút tay về, kéo tấm áo khoác sát người hơn rồi tiếp tục ngồi đó, lắng nghe tiếng gió đêm rít qua những tán cây xa xa.
Mọi thứ đều quá thật. Quá trống trải. Quá tĩnh lặng.
Cậu vốn không nghĩ mình sẽ có một đêm ngủ ngoài trời như thế này.
Cậu không chắc Ren có thực sự xem cậu là đồng đội hay không. Có lẽ với cậu ta, cậu chỉ là một kẻ vụng về, một gánh nặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu kéo áo khoác sát vào người hơn, ngồi thẳng dậy, hít một hơi sâu, để luồng khí lạnh lấp đầy lồng ngực, như thể muốn khắc sâu vào bản thân cảm giác này.
Một sự thôi thúc mơ hồ. Một khao khát nhỏ bé, yếu ớt, nhưng không ngừng lớn dần.
Còn cậu? Bản thân cậu trông như một đứa trẻ, luôn cố gắng tỏ ra lạnh lùng và tự tin, nhưng khuôn mặt non nớt và vóc dáng gầy gò vẫn luôn run rẩy khi đối mặt với quái vật, dù đám quái có cấp độ thấp hơn cả cấp độ hiện tại của Nautilus.
Cậu đã hứa sẽ đưa cô trở về an toàn.
Ánh mắt cậu hướng về bầu trời đêm thăm thẳm, nơi những vì sao lạnh lẽo lấp lánh trong khoảng không vô tận.
Cậu đã nghĩ rằng mình có thể giấu nó đi, nhưng chẳng cần ai nói ra, cậu biết Ren nhận ra điều đó.
Nautilus liếc nhìn đồng hồ hệ thống.
Nautilus nhìn Yuna đang ngủ say bên cạnh đống lửa nhỏ, chiếc áo choàng mỏng ôm lấy dáng người cô như một lớp bảo vệ yếu ớt chống lại cái lạnh của màn đêm.
Dù chỉ là một kẻ yếu đuối, dù lời hứa khi xưa có vẻ như một điều viển vông, cậu vẫn sẽ giữ lấy nó.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Đúng ra, ở thời điểm này, cậu vẫn nên ở lại Thị trấn Khởi đầu, giữ lấy cảm giác an toàn của những con đường lát đá, của những bức tường cao ngăn cách giữa thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm.
Và Yuna, cô tin tưởng cậu.
Gương mặt cô bình yên, đôi hàng mi khép hờ không một gợn lo lắng, nhưng hình ảnh đó chẳng thể khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Ánh mắt cậu dõi về phía xa, nơi đường chân trời chìm trong bóng tối mịt mù.
Trong giấc ngủ, cô trông bình yên đến mức khiến lòng cậu nhói lên.
Cậu đã tự nhủ rằng lần này, cậu sẽ mạnh mẽ hơn. Lần này, cậu sẽ không để cô đi mất nữa.
Ngược lại, một nỗi ân hận nặng nề dâng lên trong lòng, siết chặt lấy tâm trí cậu như một sợi dây vô hình.
Và c·ái c·hết ở đây không phải là một con số trên màn hình hay một trận thua có thể chơi lại từ đầu...mà là sự kết thúc thực sự.
Bởi vì mỗi khi đối mặt với nguy hiểm thực sự, cơ thể cậu vẫn sẽ cứng đờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu là người đã kéo cô vào thế giới này.
Lẽ ra cậu nên gọi Yuna dậy, để cô tiếp tục ca trực, nhưng cuối cùng, cậu chỉ ngồi yên, mắt lặng lẽ dõi theo ánh lửa đang nhỏ dần trước mặt.
Nautilus chậm rãi thở ra, bàn tay vô thức vươn tới, nhưng khi chỉ còn cách cô một khoảng ngắn, cậu lại ngập ngừng.
Quan trọng là… cậu vẫn còn cơ hội.
Cậu có Yuna, người bạn thơ ấu luôn tin tưởng và động viên cậu, người chưa từng quay lưng dù cậu yếu đuối đến thế nào.
Đến khoảnh khắc quan trọng nhất, cậu vẫn vô dụng.
Cậu không muốn chỉ biết hối hận.
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Yuna. Cô vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn, gò má hơi ửng lên dưới lớp áo choàng.
Cô luôn là một phần quan trọng trong cuộc đời cậu, người bạn thuở nhỏ, người duy nhất chưa bao giờ bỏ rơi cậu, và cũng là người mà cậu luôn thầm yêu nhưng chẳng bao giờ đủ can đảm để nói ra.
Dưới bầu trời đêm rộng lớn, Nautilus ngồi lặng lẽ bên tàn lửa, đôi mắt nâu nhạt phản chiếu ánh sáng leo lắt cuối cùng trước khi bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy khu trại nhỏ.
Một nhà tù.
Không quan trọng cậu đã luyện tập bao nhiêu, đã tích lũy bao nhiêu kỹ năng.
Những người chơi mạnh mẽ hơn cậu, những con quái vật khủng kh·iếp hơn cậu, những nguy hiểm mà cậu chưa từng hình dung đến, tất cả đều đang chờ phía trước.
Nautilus không phải không nhận thức được sự yếu kém của bản thân. Nhìn Ren đối mặt với mọi thứ bằng sự điềm tĩnh và quyết đoán, cậu càng nhận ra sự chênh lệch giữa họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nó cứ lặp đi lặp lại, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng cậu vẫn chỉ là một kẻ yếu đuối.
Cô đã theo cậu vào thế giới này mà không một chút do dự, đã đặt cả mạng sống của mình vào tay cậu mà chẳng hề hay biết rằng ngay cả cậu còn chẳng thể kiểm soát được chính mình khi đứng trước c·ái c·hết.
Chỉ có gió rít nhè nhẹ qua đồng cỏ, tiếng lửa nổ lách tách từng hồi, và hơi thở của chính cậu, hòa lẫn vào bóng đêm.
Nó sẽ lập tức bủa vây cậu, bóp nghẹt lấy cơ thể cậu, tước đoạt khỏi cậu khả năng phản kháng, nhấn chìm cậu trong nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất.
Cậu siết chặt nắm tay, móng tay ghì mạnh vào da thịt đến mức đau nhói.
Aincrad đã mở ra trước mắt họ một khởi đầu mới, nơi không có những áp lực của thực tại, không có những giới hạn của cơ thể, không có những rào cản vô hình chia cắt hai người.
Ren bước đi với một sự bình thản khó đoán, cậu ta không hoảng sợ, không lùi bước, cũng chẳng có vẻ gì là dao động trước những nguy hiểm xung quanh.
Ngọn lửa nhảy múa yếu ớt, ánh sáng cam lập lòe hắt lên đôi bàn tay cậu, để lộ những vết chai mới hình thành sau nhiều ngày luyện tập.
Cậu không muốn đánh thức cô. Không phải vì sợ cô giận, mà là vì...ít nhất trong đêm nay, cậu muốn cô có thể ngủ yên.
Cậu từng tin rằng chỉ cần thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng mỗi khi cậu đối mặt với nguy hiểm, thứ phản ứng đầu tiên luôn là sự cứng đờ, sự bất lực.
Cậu nhớ lại những ngày còn bé, khi hai người vẫn cùng nhau chạy nhảy dưới ánh mặt trời, khi Yuna cười rạng rỡ mỗi lần cậu bày ra trò chơi mới.
Không còn những tiếng cười nói huyên náo của người chơi qua lại, không còn những ánh đèn ấm áp hắt ra từ các quán rượu, không còn những tiếng leng keng quen thuộc của thợ rèn đang gõ búa.
Cái c·hết ở đây không còn là một con số vô nghĩa trên màn hình. Nó là kết thúc thực sự.
Và giờ đây, cậu có Ren...một kẻ xa lạ, trầm lặng và khó đoán, nhưng lại là người đã kéo cậu ra khỏi vùng an toàn, dù vô tình hay hữu ý.
Ban đầu, cậu đã tự nhủ rằng chỉ cần thận trọng, chỉ cần tránh xa nguy hiểm, cậu có thể sống sót.
Hơi ấm của ngọn lửa tàn chẳng đủ xua đi cái lạnh len lỏi vào cơ thể cậu, cũng giống như cách nó chẳng thể sưởi ấm những khoảng trống trong lòng cậu vậy.
Nautilus đã dành hàng ngày trời quanh quẩn trong sân tập, lặp đi lặp lại từng động tác vung kiếm, cố gắng thuần thục nó trước khi bước ra thế giới bên ngoài. Cậu nghĩ rằng chỉ cần chuẩn bị đủ kỹ càng, cậu sẽ ổn.
Cậu siết chặt bàn tay lại, móng tay hằn sâu vào da thịt, nhưng cơn đau nhẹ chẳng thể lấp đi nỗi ấm ức trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nó không phải là một nơi an toàn để thử nghiệm hay rèn luyện. Nó là một chiến trường.
Một cuộc đời khác. Một khởi đầu mới. Một nơi không còn những giới hạn của thực tại, nơi cậu có thể mạnh mẽ hơn, có thể chiến đấu mà không cần lo sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng thực tế phũ phàng hơn nhiều. Không quan trọng cậu có quyết tâm đến đâu, cái cảm giác t·ê l·iệt ấy vẫn luôn chờ sẵn, rình rập trong bóng tối, chỉ chờ một mối đe dọa thực sự xuất hiện.
Nhưng đến giờ, cậu đã làm được gì ngoài việc trốn trong sân tập, cố gắng tự thuyết phục mình rằng chỉ cần có đủ kỹ năng, chỉ cần cậu sẵn sàng, thì rồi một ngày nào đó cậu sẽ đủ khả năng để thực hiện lời hứa?
Thế giới này rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì cậu từng tưởng tượng.
Thay vì bảo vệ Yuna, cậu lại đẩy cô vào nơi này.
Nhưng cậu đã sai.
Nhưng rồi Ren xuất hiện, và như một dòng chảy không thể cưỡng lại, sự hiện diện của cậu ta đã kéo Nautilus và Yuna ra khỏi vùng an toàn, đẩy cậu đến một nơi xa lạ, không có mái nhà che chắn, chỉ có màn đêm, cánh đồng rộng lớn, và nỗi bất an mơ hồ len vào từng nhịp thở.
Cậu kéo tấm áo choàng của mình lại gần hơn, hơi dịch người để che chắn cho Yuna khỏi cơn gió lạnh buốt của đêm khuya.
Cậu không thể tiếp tục trốn tránh.
Ngay từ khoảnh khắc đặt chân vào thế giới này, Nautilus đã nghĩ rằng đây là cơ hội để thay đổi.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, tim cậu đã đập nhanh hơn, một nỗi bất an âm ỉ dâng lên trong lồng ngực.
Và rồi, cậu thề, sẽ không để mọi thứ mãi mãi dừng lại ở đây.
Thế giới mà cậu từng coi là một lối thoát khỏi thực tại lại hóa thành một cái bẫy c·hết người.
Đó là lý do cậu yêu thích trò chơi, bởi vì trong thế giới ấy, không có rào cản nào mà cậu không thể vượt qua, không có ai áp đặt giới hạn lên cậu ngoài chính bản thân mình.
Cậu sẽ gác thay cô một chút nữa....
Họ sẽ tiếp tục ở lại vùng an toàn của thị trấn khởi đầu khi liên tục bị những nhóm người chơi khác từ chối...
Nhưng mọi thứ đã thay đổi quá nhanh. Quá tàn nhẫn. Một trò chơi đi đầu thời đại, chỉ sau một dòng thông báo ngắn ngủi, đã biến thành địa ngục.
Giờ gác của cậu đã kết thúc.
Cậu không muốn yếu đuối. Không muốn bị bỏ lại phía sau. Nhưng... nếu cứ tiếp tục như thế này, liệu cậu có thể đi được bao xa?
Dù lý trí có gào thét bảo cậu phải di chuyển, phải chiến đấu, thì bản năng vẫn trói chặt cậu vào nỗi sợ hãi.
Khi thế giới thực đẩy họ đi hai hướng khác nhau, khi khoảng cách giữa họ ngày càng lớn dần, cậu đã nghĩ rằng đây là cơ hội.
Nhưng đồng thời, có một điều gì đó khác cũng đang len lỏi vào tâm trí cậu.
Lần này, cậu không còn một mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.