Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 112: Cạnh Nhau.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112: Cạnh Nhau.


Một con Nepenthes lao tới từ bên phải, những xúc tu vươn dài, chuẩn bị siết chặt lấy Nautilus. Nhưng lần này, cậu ta không lùi lại.

Trên đỉnh đầu của nó, một trái cầu đỏ rực đang đung đưa theo từng nhịp di chuyển của con quái vật.

Lưỡi kiếm của Nautilus đã chém xuống, vạch ra một đường chém sắc bén giữa không trung, xuyên thẳng qua lớp vỏ ngoài trơn nhầy của con quái vật.

Một đòn chính xác, không dư thừa, không do dự, một đòn kiếm được rèn giũa qua vô số trận chiến sống còn.

Cậu nghiêng người, xoay cổ tay, lưỡi kiếm chuyển động theo một vòng cung hoàn hảo, tiếp tục đâm thẳng vào phần lõi của con Nepenthes trước mặt.

Và rồi, trong khoảnh khắc đó, cậu ta quyết định tiến xa hơn.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc ấy, một tiếng rít khe khẽ vang lên từ phía sau.

Cậu đã chiến đấu với những con Nepenthes này trước đây, và một mình cậu có thể hạ được 3 con cùng lúc, sẽ khó khăn hơn khi số lượng tăng lên 4.

Ren có thể cảm nhận được sự thay đổi ấy qua từng chuyển động.

Và họ sẽ kết thúc nó ngay tại đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sương mù như bị xé rách, nhường chỗ cho ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm.

Thanh kiếm chợt phát sáng.

Cậu hét lên, nhưng tiếng cảnh báo của cậu xuyên qua màn sương quá muộn.

Hai con, cậu ta liên tiếp hạ hai con quái vật, chỉ trong chưa đầy bốn mươi giây.

Lưỡi kiếm cắt xuyên qua lớp vỏ dày của con Nepenthes, tạo thành một đường cắt sắc bén ngay giữa phần thân trương phình của nó. Một tiếng rít chói tai vang lên, rồi chỉ trong chớp mắt, con quái thứ hai cũng vỡ nát thành những dải pixel đỏ.

“Nautilus! Dừng lại! Tránh ra!”

Một nụ cười mờ nhạt lướt qua môi Ren.

Một con Nepenthes bên trái bỗng xoắn những sợi dây leo lại, thu người thành một khối căng cứng, dấu hiệu báo trước một đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ.

Nếu phải chiến đấu một mình, cậu sẽ phải chật vật chống đỡ từng đòn t·ấn c·ông, từng chuyển động sẽ cần tính toán chính xác đến từng giây để không mắc sai lầm.

Ren lướt mắt qua chiến trường, định hình lại vị trí của từng con quái còn lại. Chúng không còn lao tới một cách hung hãn như lúc ban đầu nữa.

Một vầng sáng nhạt bao phủ lấy lưỡi kiếm, bầu không khí xung quanh dao động nhẹ, như thể có một luồng năng lượng đang bùng lên từ chính cơ thể cậu ta.

Nhờ vào những đòn t·ấn c·ông hỗ trợ từ Nautilus, Ren không còn phải gánh vác toàn bộ áp lực một mình nữa.

Vút!

Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ bỏ chạy.

Ngay cả khi mồ hôi vẫn đang rịn trên trán, ngay cả khi nhịp thở vẫn còn gấp gáp, Nautilus đã thực sự bước qua một ranh giới vô hình.

Vút!

Cậu ta không dừng lại...Nautilus lao vụt như một mũi tên đến, lưỡi kiếm sắc bén chém xuyên cơ thể của con quái vật đang cố tiếp cận cả hai.

Không phải chỉ là ánh sáng phản chiếu hay màu sắc tự nhiên của cơ thể, mà là một thứ phát quang bất thường, chớp lóe từng nhịp như đang sống, như một trái tim đang đập mạnh mẽ giữa bóng tối dày đặc.

Ngay lập tức, Nautilus lao vào, cú chém của cậu ta có thể chưa đủ mạnh để kết liễu con quái vật, nhưng nó đủ để làm đứt thêm một phần xúc tu nữa, khiến con Nepenthes gào lên với chất giọng rin rít kỳ quái.

Không ít, nhưng cũng không còn quá áp đảo như lúc ban đầu. Chúng vẫn di chuyển một cách kỳ quái, những xúc tu quấn chặt vào thân cây xung quanh, nhô ra thu lại một cách ngẫu nhiên, khiến việc xác định hướng t·ấn c·ông của chúng trở nên khó khăn hơn.

Cậu ta đang dần thể hiện khả năng của mình, và trận chiến này vẫn chưa kết thúc.

Không chút do dự. Không chút ngập ngừng.

Nautilus không còn chỉ đơn thuần vung kiếm theo bản năng nữa, cậu ta đang chiến đấu thực sự.

Đôi mắt xanh lam như bảo thạch của Ren khẽ lướt qua chiến trường, ánh nhìn sắc bén quét qua từng chuyển động giữa làn sương mỏng.

Ngay khi những mảnh pixel đỏ rực của con Nepenthes đầu tiên tan biến, cậu ta đã lập tức xoay người, đôi mắt ánh lên một tia quyết tâm hiếm thấy.

Không cần trao đổi, Ren và Nautilus đều nhận ra điều đó.

Vút!

Những chuyển động của chúng trở nên chậm chạp hơn, không rõ vì bị sốc trước tốc độ bị tiêu diệt của đồng loại, hay vì bản năng sinh tồn mách bảo rằng đối thủ trước mặt không phải là con mồi dễ xơi.

Nautilus không còn rụt rè khi vung kiếm, không còn hoảng loạn khi quái vật tiến đến gần, mà thay vào đó là một sự kiên trì, một sự quyết tâm dù còn vụng về nhưng không thể phủ nhận.

Dây leo bị chặt đứt ngay trước khi chúng có thể chạm vào Nautilus. Nhưng Ren không dừng lại.

Ren xoay cổ tay, dồn toàn bộ lực vào cú chém kế tiếp.

Những sợi dây leo của nó vươn dài như những xúc tu, trườn tới như những con rắn sống, nhắm thẳng vào Nautilus, chuẩn bị quấn chặt lấy cậu ta trong tích tắc.

Một tiếng rít chói tai vang lên, hòa lẫn vào âm thanh của chất dịch bắn tung tóe khi phần thân của con quái vật bị chia tách.

Còn khoảng bốn con nữa.

Một đường kiếm chém xuống, một tia sáng lóe lên trong màn sương, và một chiếc xúc tu bị cắt đứt, giãy giụa trên mặt đất như một con rắn vừa mất đầu.

Lưỡi kiếm tiếp tục di chuyển, kéo theo quỹ đạo sắc bén như một tia chớp giữa màn sương mù dày đặc.

Một sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu bị bao vây, bị dây leo quấn chặt, bị nghiền nát trong cơn thịnh nộ tàn bạo của đám quái vật.

Nhưng lần này, mọi thứ đã khác.

Những xúc tu co giật dữ dội trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi toàn bộ cơ thể nó vỡ tan thành từng mảnh pixel đỏ sắc, tan biến vào không trung như thể chưa từng tồn tại.

Những luồng khí ẩm bốc lên từ mặt đất, xoáy nhẹ trong không khí trước khi tan biến ngay khi tầm mắt cậu đi tới, để lộ những bóng dáng vặn vẹo của đám quái vật còn sót lại.

Con Nepenthes này… khác với những con còn lại.

Vẫn còn khoảng sáu con Little Nepenthes nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng… có gì đó không ổn.

Cậu đạp mạnh xuống đất, tận dụng lực đàn hồi từ mặt đất ẩm ướt để phóng người về phía trước. Lưỡi kiếm trong tay vạch ra một đường sáng sắc bén trong màn sương dày đặc, xé toạc không khí với tốc độ đáng sợ.

Một vệt sáng sắc bén rạch qua màn sương, và ngay lập tức, luồng sương mù dày đặc bị hất mạnh sang hai bên, để lộ ra thân hình vặn vẹo của con Nepenthes ẩn nấp bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn lại 2 con.

Và quan trọng hơn hết, cậu ta không còn đứng yên vì sợ hãi nữa.

Ren ngay lập tức nhận ra điều đó khi ánh mắt cậu lướt qua con quái vật.

Cậu ta nghiêng người tránh đòn t·ấn c·ông, đồng thời đạp mạnh xuống đất, tận dụng đà xoay để vung kiếm.

Những giọt chất nhầy văng ra khi lưỡi kiếm bổ xuống, phát ra âm thanh chói tai khi tiếp xúc với phần thân trơn nhẫy của con quái vật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh kiếm trong tay Nautilus chớp lên, cắt thẳng qua sợi dây leo trước khi nó kịp chạm vào người cậu ta. Một dòng dịch xanh tóe ra, con quái vật rít lên đau đớn, vặn vẹo điên cuồng. Nautilus nhân cơ hội xoay cổ tay, tung ra một cú chém ngang.

Chúng không còn là những nhát chém vô ích nữa. Mỗi khi Ren mở ra một khoảng trống, Nautilus ngay lập tức lao vào lấp đầy, tận dụng sơ hở của kẻ địch.

Ren có thể cảm nhận được điều đó.

Một con Nepenthes đã trườn lên lặng lẽ trong màn sương, lẩn khuất sau những thân cây, và chỉ chờ đúng thời điểm sơ hở để ra tay.

Một con quái khác lao đến từ bên trái, xúc tu vươn dài như những con rắn sống, nhưng lần này, Nautilus không còn lùi lại.

Một vệt sáng cắt qua màn sương. Cơ thể con Nepenthes run bần bật, trước khi vỡ tan thành từng mảnh pixel đỏ rực, biến mất trong không khí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Ren không dừng lại.

Dưới làn sương dày đặc, Nautilus không còn là chàng trai run rẩy vì sợ hãi khi đối mặt với quái vật nữa.

Chất nhầy dính bết trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng mờ mờ tối tăm, như thể nơi này đã bị những thực thể gớm ghiếc ấy chiếm lĩnh hoàn toàn.

Cậu ta vẫn chưa thể chiến đấu thuần thục, động tác vẫn còn lúng túng, nhưng từng đường kiếm giờ đây đã mang theo trọng lượng thực sự.

Bản năng cảnh báo Ren ngay lập tức. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Có gì đó rất sai ở đây.

Ren hạ thấp thanh kiếm, hơi thở gấp gáp nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên sự sắc bén.

Trong khoảnh khắc, tất cả những gì con Nepenthes có thể thấy chỉ là ánh phản chiếu lấp lánh của kim loại, trước khi cơn đau bùng lên dữ dội, và thế giới của nó vỡ vụn thành từng mảnh pixel đỏ.

Nautilus không trả lời ngay, nhưng đôi vai cậu ta hơi thả lỏng ra.

Chương 112: Cạnh Nhau.

Xoẹt!

Sự lúng túng ban đầu đã biến mất. Lòng tin vào bản thân dần tràn đầy trong từng chuyển động.

Bóng dáng của con quái vật vừa bị hạ gục tan biến, để lại khoảng trống giữa làn sương mù vẫn còn vẩn đục trong không khí.

Cậu ta vẫn còn nhiều điểm yếu, nhưng ít nhất, cậu ta đã bắt đầu chiến đấu thực sự.

Sát thương của Nautilus vẫn chưa đủ lớn, động tác vẫn còn lúng túng, nhưng từng cú vung kiếm của cậu ta đều mang theo quyết tâm.

Không còn sợ hãi. Không còn do dự.

Không nhiều, nhưng cũng không thể chủ quan.

Cậu vẫn là người dẫn đầu nhịp độ trận chiến, vẫn là người xé toạc hàng phòng thủ của kẻ địch, nhưng không còn đơn độc giữa vòng vây nguy hiểm.

Đây chính là khoảnh khắc quyết định, và Nautilus không có ý định lùi bước.

Những chiếc xúc tu thực vật uốn éo, co giật, tỏa ra thứ mùi ngai ngái khó chịu của cỏ mục và dịch nhầy, hòa vào bầu không khí ngột ngạt của khu rừng bị phong bế.

Ren liếc nhìn Nautilus, người vẫn đang thở hổn hển nhưng ánh mắt không còn hoảng loạn nữa. Cậu ta vừa hạ được một con quái vật, một cách gọn gàng, dứt khoát.

Mỗi nhát chém của cậu ta đều mang theo nỗ lực, mỗi bước chân đều vững vàng hơn so với lúc đầu. Có thể vẫn chưa đủ nhanh, vẫn chưa đủ mạnh, nhưng ít nhất, cậu ta đã không còn bị chùn bước trước quái vật, không còn bị nỗi sợ làm t·ê l·iệt hoàn toàn.

Chưa dừng lại, thanh kiếm cắt xuyên cơ thể của con quái nắp ấm, lưỡi thép lạnh lẽo xé toạc lớp vỏ ngoài trơn nhẫy của nó một cách dễ dàng.

Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, Nautilus nghiến răng kích hoạt kỹ năng kiếm.

Còn ba con.

Không còn những nhát chém vô ích vung ra trong tuyệt vọng, thay vào đó, mỗi cú vung kiếm đều nhắm đúng vào điểm yếu, mỗi bước di chuyển đều có mục đích rõ ràng.

Một con khác bên phải bắt đầu trườn lên chậm rãi, những chiếc xúc tu dài ngoằng lặng lẽ siết lại, sẵn sàng quấn chặt lấy con mồi ngay khi có cơ hội.

“Làm tốt lắm.”

Ren lập tức lao tới.

Luồng ánh sáng mờ nhạt nó tạo ra khiến người khác khó chịu.

Nautilus lao thẳng về phía con quái vật thứ ba...con Little Nepenthes cuối cùng.

Lần này, nó chĩa thẳng vào con Little Nepenthes phía sau, con quái vật vừa ngóc đầu lên, chuẩn bị lao đến khi nhận ra đồng loại bị hạ gục. Nhưng nó đã quá muộn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112: Cạnh Nhau.