Chương 115: Vòng Vây.
Ren và Nautilus không có thời gian để nghỉ ngơi.
Những tiếng rít chói tai vang lên từ khắp nơi, hoà lẫn với tiếng lá xào xạc và âm thanh nhầy nhụa khó chịu khi những sinh vật đang bò trườn qua lớp đất mục.
Màn sương vẫn đặc quánh, lơ lửng như một tấm rèm c·hết chóc che phủ mọi lối thoát.
Ren lùi lại một bước, mắt quét nhanh qua làn hơi mờ ảo, nhưng chỉ thấy những bóng đen méo mó vặn vẹo, những thân hình kéo dài như thể bị xoắn lại trong một cơn ác mộng vô tận.
Chúng không rút lui.
Mà đang ngày một nhiều hơn.
Ren nghiến răng, các đốt ngón tay trắng bệch khi siết chặt chuôi kiếm. Cảm giác lạnh lẽo trườn dọc sống lưng, nhưng cậu ép mình không run rẩy.
Phía sau, Nautilus hít sâu một hơi, hơi thở cậu ta nặng nề nhưng vẫn ổn định. Cậu ta vẫn còn tỉnh táo. Tốt. Vì họ sẽ cần cả hai người để thoát khỏi đống lộn xộn này.
Nhưng tình hình đang trở nên tệ hơn từng giây.
Những con Little Nepenthes trườn ra từ màn sương, từng cái xúc tu mềm nhũn khẽ đong đưa trong không khí như đang đánh giá con mồi.
Những tiếng sột soạt vang lên khi lớp da nhầy nhụa của chúng cọ sát vào nhau, hoà lẫn với âm thanh lốp bốp khi một vài con nhỏ hơn giẫm lên cành cây gãy.
Rồi một con bất ngờ rít lên.
Ngay lập tức, bầy Nepenthes còn lại đồng loạt cử động.
Những thân hình méo mó vươn dài về phía họ, xúc tu phóng tới như những lưỡi roi quất vào không khí.
Một đường quét sượt ngang mặt Ren, buộc cậu phải cúi người xuống. Nautilus bật lùi về phía sau theo phản xạ, nhưng đám Nepenthes phía sau nhanh chóng trườn đến, lấp kín khoảng trống mà cậu vừa tạo ra.
Chúng đang dồn họ vào góc.
“C·hết tiệt…” Ren liếc nhanh qua vai mình, mắt quét qua từng đường thoát hiểm khả dĩ. Không có. Chúng đã bao vây họ.
Không còn đường lui nữa.
“Ren…” Giọng Nautilus vang lên, căng thẳng hơn trước. Cậu ta đang đứng sát vào lưng Ren, nhưng không hoàn toàn run rẩy.
Vẫn còn giữ được bình tĩnh, đây là phẩm chất tốt, nhưng không biết giữ được bao lâu.
“Biết rồi.” Ren trả lời gọn, nhịp thở nén xuống, adrenaline trào dâng trong huyết quản. Không có thời gian hoảng sợ. Không có thời gian nghi ngờ.
Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi đây.
“Đừng để chúng chia cắt chúng ta.” Ren nói, mắt vẫn dán chặt vào đám Nepenthes. “Nếu bị bao vây hoàn toàn, chúng ta tiêu chắc.”
Nautilus nuốt khan, nhưng cậu ta gật đầu. Cậu ta cũng hiểu rõ điều đó.
Không còn lựa chọn nào khác.
Ren xoay thanh kiếm trong tay, ánh sáng kim loại loé lên trong màn sương dày đặc. Họ cần phải phá vỡ vòng vây.
Và không thể chần chừ thêm nữa.
“Bắt đầu thôi.” Ren rít lên.
Và họ lao vào chiến đấu.
Hai bóng dáng nhỏ bé và quá cô độc, lẩn khuất giữa màn sương dày đặc, di chuyển liên tục trong không gian chật hẹp giữa những thân cây và dây leo chằng chịt, tránh né những đòn t·ấn c·ông dồn dập từ bầy quái vật không ngừng bủa vây.
Họ không thể dừng lại dù chỉ một giây, mỗi khoảnh khắc chậm trễ, mỗi nhịp thở không kiểm soát, mỗi bước chân sai lầm đều có thể trở thành cơ hội để những xúc tu vươn tới, quấn chặt lấy, ghìm họ xuống mặt đất lầy lội và kéo họ chìm sâu vào cơn ác mộng sống động này.
Ren nghiến răng, trượt chân sang bên trái để né một xúc tu quất xuống từ phía trên, tay phải vung kiếm theo bản năng, lưỡi thép loé sáng xuyên qua màn sương và chém đứt một xúc tu đang lao đến.
Một con Little Nepenthes rít lên đau đớn, thân thể méo mó giật nảy lên khi từng mảnh pixel vỡ vụn trong không khí, nhưng Ren không có thời gian để dừng lại hay tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng.
Bởi ngay khi một con gục xuống, hai con khác đã trườn lên thay thế, những xúc tu mới mọc vươn dài, quất mạnh xuống như những chiếc roi mềm oằn oại, bao trùm lấy không gian trốn chạy của họ.
Bên cạnh, Nautilus cũng đang chiến đấu đến kiệt sức, từng nhát kiếm của cậu ta có phần gấp gáp và thiếu chính xác hơn trước.
Cậu ta không còn run rẩy như khi vừa đối mặt với quái vật, nhưng bước chân đã bắt đầu chệch choạc, từng nhịp thở nặng nề hơn theo từng lần di chuyển.
Một vết cắt dài trên cánh tay cậu ta loé lên sắc đỏ, máu rơi ra dưới dạng những mảnh pixel vụn, hoà tan vào không khí rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Thanh HP của họ vẫn nằm trong ngưỡng an toàn.
Nhưng thể lực thì không.
Nhịp tim Ren đập dồn dập, hơi thở nặng nề trong lồng ngực căng cứng như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cậu từ bên trong.
Mồ hôi túa ra dọc theo sống lưng, đôi tay đã bắt đầu tê dại sau những đợt vung kiếm liên tục, từng khớp ngón tay đau nhức vì siết chặt chuôi kiếm quá lâu.
Cơ thể cậu đang bắt đầu phản ứng lại, một dấu hiệu nguy hiểm báo động rằng nếu cậu không tìm ra cách thoát khỏi tình huống này, thể lực của họ sẽ cạn kiệt trước khi có cơ hội kết liễu lũ quái vật.
Nhưng chúng vẫn không dừng lại.
Những cái xúc tu tiếp tục trườn tới, những con Nepenthes vẫn rít lên, bò ra từ màn sương dày đặc, từng tầng từng lớp, không hề có dấu hiệu chững lại hay tan rã.
Không giống như lũ quái thông thường biết sợ hãi và lùi bước, bọn chúng cứ thế tràn lên, càng lúc càng đông hơn, bao vây lấy cả hai từ mọi hướng.
Nếu tiếp tục thế này…
Họ sẽ bị vắt kiệt sức trước khi hạ gục được toàn bộ.
“Ren!” Nautilus thở dốc, giọng cậu ta vỡ ra giữa những nhịp thở đứt quãng, pha lẫn sự tuyệt vọng và khẩn trương.
Ren biết.
Cậu ta đang nghĩ gì.
Cậu ta cũng hiểu rõ như cậu.
Họ không thể tiếp tục thế này thêm nữa.
Họ cần một lối thoát.
Ngay lập tức.
Cả hai đều nhận ra một sự thật tàn khốc, đám quái vật không hề giảm đi.
Dù từng nhát kiếm của họ đã cắt xuyên qua cơ thể mềm nhũn của lũ Little Nepenthes, dù từng đòn đánh đã khiến bọn chúng những mảnh pixel đỏ vỡ vụn trong không trung, thì số lượng chúng vẫn không ngừng gia tăng.
Bất kể họ g·iết bao nhiêu, lũ quái vẫn không có dấu hiệu cạn kiệt.
Những con Nepenthes lẻ tẻ từ xa cũng bắt đầu trườn đến, những chiếc xúc tu mềm dẻo uốn lượn trên không trung, như những con rắn đánh hơi được con mồi.
Từ trong màn sương dày đặc, từ sau những thân cây cao lớn phủ đầy rêu xanh, từ dưới những tán lá rậm rạp đang rung lên theo từng chuyển động đáng ngờ, chúng tiếp tục xuất hiện.
Một số con trườn ra từ đám rễ cây ngoằn ngoèo nhô lên khỏi mặt đất, một số khác rơi xuống từ cành cây phía trên, lặng lẽ như những kẻ đi săn trong bóng tối.
Không quan trọng họ đã g·iết bao nhiêu.
Không quan trọng lưỡi kiếm của họ đã vung ra bao lần.
Không quan trọng bao nhiêu con đã bị cắt làm đôi, tan biến thành từng mảnh pixel trong không khí.
Bọn quái vẫn tiếp tục tràn đến, từng con một, rồi hai con, rồi cả một bầy. Những cái xúc tu khẽ vung vẩy, những tiếng rít chói tai vang vọng trong không gian chật hẹp.
Những con quái phía trước vừa ngã xuống, ngay lập tức những con khác đã trườn lên thay thế, như thể một cơn thủy triều bất tận không bao giờ rút.
Chúng không đơn thuần chỉ là một nhóm quái vật lẻ tẻ nữa.
Chúng đã trở thành một vòng vây khép kín, siết chặt xung quanh họ từng chút một.
Và ngay lúc này, Ren nhận ra, nếu không tìm ra cách thoát khỏi đây ngay lập tức, họ sẽ c·hết vì kiệt sức trước khi kịp chạm đến giới hạn của đám quái vật này.
Dù cấp độ của họ cao hơn lũ Little Nepenthes, dù trang bị có đủ độ bền để chống chịu, nhưng khi cả bầy quái cùng lúc lao đến, những chiếc xúc tu sắc nhọn quất liên tiếp lên cơ thể, lượng sát thương dồn nén cũng đủ để hạ gục ngay cả một tanker full VIT trong tích tắc.
May mắn thay, mùi hương từ bào tử phát tán sau khi trái đỏ trên đầu con Little Nepenthes trước đó p·hát n·ổ đã hoàn toàn tan biến.
Nhờ vậy, lượng quái vật bị thu hút đến khu vực này đã giảm dần, chỉ còn lác đác vài con bị kích động bởi tiếng động xung quanh.
Nhưng đó không phải là điều đáng ăn mừng.
Vì ngay lúc này, họ vẫn đang bị một đàn hơn hai mươi con t·ấn c·ông dồn dập từng giây.
Mỗi nhịp thở đều bị đè nén bởi áp lực của những chiếc xúc tu quất tới từ mọi hướng, và mỗi nhát kiếm vung ra cũng chỉ tạm thời đẩy lùi chúng trong chốc lát, trước khi một con khác ngay lập tức thế chỗ.
Dù số lượng quái không còn tiếp tục tăng, nhưng vòng vây vẫn chặt như thép nguội, và thể lực của họ thì lại không ngừng cạn kiệt.
Rồi bất chợt...một âm thanh kinh hoàng xé toạc màn sương tĩnh lặng.
Tiếng kim loại v·a c·hạm chan chát, dội vang như sấm rền giữa rừng cây, hòa lẫn với những âm thanh sắc lạnh của v·ũ k·hí cắt qua không khí.
Những cú chém dồn dập, không quá mạnh mẽ, nhưng nhanh và không chút do dự, mang theo sức nặng của một trận chiến tuyệt vọng.
Và lẫn trong đó, tiếng hét khó chịu cùng giận dữ của một thứ gì đó không thuộc về loài người. Âm thanh hoang dại, đầy sát khí, tựa như sự gào thét của một con quái vật đói khát điên loạn.
Ren khựng lại trong thoáng chốc, hơi thở gấp gáp, bàn tay vẫn siết chặt chuôi kiếm. Những mảnh pixel đỏ tươi còn vương trên lưỡi thép, tàn dư của con Little Nepenthes vừa bị cậu chém hạ.
Cậu quay sang Nautilus, ánh mắt họ giao nhau, một khoảnh khắc im lặng lướt qua giữa những nhịp thở gấp gáp. Rồi Nautilus lên tiếng trước, giọng cậu ta khàn đặc vì mệt mỏi:
“Cậu cũng nghe thấy chứ?”
Ren gật đầu, không cần phải xác nhận thêm. Không chỉ nghe thấy, cậu còn cảm nhận được.
Những đường kiếm kia không phải của quái vật.
Là của người chơi.
Không ai trong số họ nói ra điều đó, nhưng cả hai đều hiểu.
Nhịp độ t·ấn c·ông, sự dứt khoát trong từng cú chém, cách âm thanh vang vọng trong không khí, đó là một trận chiến thực sự.
Một người nào đó đang chiến đấu một cách tuyệt vọng, không có dấu hiệu dừng lại.
“Có thể là Yuna không?” Nautilus nuốt khan, ánh mắt đầy căng thẳng. “Nếu là cô ấy, thì...”
Ren không trả lời ngay. Cậu không biết. Cũng không thể khẳng định.
Dù là Yuna, hay một người chơi nào khác, thì họ đều đang mắc kẹt trong trận chiến của riêng mình. Một trận chiến đủ khốc liệt để tạo ra những âm thanh chấn động cả khu rừng.
Ren siết chặt chuôi kiếm, buộc bản thân phải ra quyết định ngay lập tức.
Nếu có người chơi khác, họ có thể hợp sức. Nếu không, họ vẫn phải tận dụng cơ hội này để rút khỏi vòng vây trước khi quá muộn.
“Đi thôi.” Cậu nói, giọng không cho phép phản đối.
Nautilus hít một hơi sâu, rồi gật đầu. Không còn lựa chọn nào khác.
Cả hai siết chặt v·ũ k·hí, dồn hết sức vào đôi chân đã rã rời, lao về phía âm thanh chiến đấu trong màn sương.
Nhưng vòng vây của đám quái cắt đứt con đường phía trước.
Ren biết họ không còn nhiều thời gian. Nếu đứng yên thêm nữa, vòng vây sẽ khép chặt hoàn toàn.
Không thể chần chừ.
Cậu siết chặt chuôi kiếm, liếc nhìn xung quanh, những cái xúc tu nhớp nháp của Little Nepenthes trườn tới từ mọi hướng, những cái miệng với bờ môi thâm kinh khùng lấp ló dưới màn sương, lưỡi quái vật vươn ra, nhỏ xuống những giọt dịch nhầy ghê tởm.
Cả hai lao tới cùng lúc.
Lưỡi kiếm của Ren vạch ra một vòng cung c·hết chóc, những vụn pixel đỏ bắn ra khi từng con quái vật bị xé toạc.
Nautilus nhanh nhẹn né tránh những đòn t·ấn c·ông của bọn quái, vung kiếm chém thẳng vào phần thân yếu ớt của chúng. Từng bước một, họ mở ra một con đường.
Nhưng bọn quái vẫn không ngừng bổ sung thêm số lượng.
Ngay khi thấy một khoảng trống mở ra giữa những đợt t·ấn c·ông, Ren lập tức nhận ra, chỉ một người có thể thoát khỏi vòng vây.
Và lựa chọn của cậu đã quá rõ ràng.
“Nautilus!” Ren hét lớn, giọng cậu át đi cả âm thanh chiến đấu. “Cậu đi đi! Đến chỗ có tiếng động!”
Nautilus sững người. “Còn cậu thì sao?”
“Tôi sẽ cầm chân chúng!” Ren vừa nói vừa đạp mạnh vào một con Nepenthes đang vồ tới, chém phăng một cái xúc tu. “Nếu cậu không đi ngay bây giờ, thì cả hai chúng ta sẽ c·hết ở đây!”
Nautilus cắn chặt răng. Cậu ta biết Ren nói đúng, nhưng...
“Cậu có chắc không?”
Ren liếc nhìn cậu ta, đôi mắt lạnh lùng nhưng kiên định. “Cậu nghĩ tôi đang nói đùa à?”
Không còn thời gian để tranh cãi.
Nautilus nắm chặt chuôi kiếm, rồi quay lưng bỏ chạy về phía có âm thanh chiến đấu, để lại Ren giữa đàn quái vật.
Cậu hít một hơi thật sâu, nâng kiếm lên thủ thế.
Đôi tay nắm chặt kiếm tới mức làn da vốn trắng như cẩm thạch giờ càng trông thiếu máu hơn.
Tim cậu đập một cách mất kiểm soát khi nhìn đàn quái như một cơn lũ chen chúc nhay chạy tới.
Ren không chắc...