Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 120: Quyết tâm.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Quyết tâm.


Cô cũng nhìn cậu, trong mắt vẫn còn vương lại chút hoài nghi, như thể không tin rằng họ đã thực sự chiến thắng.

Ngay khi Nautilus mở ra một khoảng trống, cô đã tiến lên, đôi mắt ánh lên quyết tâm không gì lay chuyển.

Nhưng dù vậy, ánh mắt cô vẫn không có lấy một tia do dự.

Không giống họ, cậu ấy không có ai hỗ trợ, không có ai để dựa vào. Cậu ấy vẫn đang chiến đấu, một mình chống lại đám quái.

Như hai bánh răng ăn khớp hoàn hảo, một người tạo khoảng trống, người kia tận dụng nó để t·ấn c·ông.

Nautilus thoáng sững sờ.

Cô đang đứng dậy.

Tất cả im lặng.

BOOM!

Cơ thể con quái vật nổ tung thành hàng ngàn mảnh pixel sáng lấp lánh, trôi nổi trong không khí như những ngôi sao nhỏ.

Cô siết chặt thanh đoản kiếm của mình, ngón tay bấu chặt đến mức tái nhợt. Đôi tay cô đang run rẩy, đôi chân cô gần như không còn cảm giác.

Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của cú đâm, cảm nhận được thanh kiếm xuyên qua lớp vỏ cứng rắn, cắm sâu vào trung tâm của nó. Một tiếng rít chói tai vang lên, dữ dội hơn bất cứ âm thanh nào trước đó.

Con quái vật lùi dần về phía sau, mỗi bước lùi của nó là một dấu hiệu rõ ràng của sự yếu đi. HP của nó giảm nhanh hơn trước. Những xúc tu to lớn bắt đầu di chuyển chậm lại, không còn sự nhanh nhẹn và hung bạo như trước nữa.

Lần này, cậu không còn chiến đấu một mình.

Đôi mắt cậu khóa chặt vào con quái vật đang quằn quại trước mặt. Nó vẫn còn mạnh, vẫn còn nguy hiểm, nhưng giờ đây, nó không còn bất tử nữa. Cậu có thể g·iết nó. Cậu sẽ g·iết nó.

Dáng người cô có chút lảo đảo, đầu gối như thể có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Thanh HP của cô gần như đã chạm đáy, chỉ còn một vạch đỏ mong manh run rẩy trên giao diện.

Một tiếng xé rách vang lên, một phần cơ thể khổng lồ bị cắt rời. Cậu lùi lại, nhịp thở dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đối thủ.

Khi Yuna nhảy lùi tránh một đòn phản công, Nautilus đã sẵn sàng đỡ lấy đòn t·ấn c·ông đó, trả lại một cú chém quyết liệt.

Không còn những cánh hoa tái tạo, không còn lớp phấn hồi phục ngăn cản mọi đòn đánh, con quái vật cuối cùng cũng trở nên có thể bị tiêu diệt.

Cậu vặn người, lợi dụng đà xoay để tiếp nối ngay bằng một đường chém ngang, buộc con quái vật phải thu những xúc tu còn lại về phòng thủ. Lưỡi kiếm của cậu v·a c·hạm với lớp vỏ cứng, tóe lên những tia sáng màu đỏ cam rực rỡ.

Nhưng tất cả những điều đó đều chẳng có nghĩa lý gì cả, bởi trong ánh mắt cô lúc này… chỉ có một thứ duy nhất: Quyết tâm.

Nó gào lên, vùng vẫy dữ dội, cố gắng phản kháng lần cuối. Một xúc tu khổng lồ vung mạnh, nhắm thẳng vào Yuna đang lơ lửng giữa không trung.

Chương 120: Quyết tâm.

Cô không thể tránh kịp.

Cô sẽ chiến đấu.

Yuna bật lên từ phía sau, xoay người giữa không trung, dồn toàn bộ sức mạnh còn lại vào một cú đâm thẳng, nhưng con quái vật vẫn chưa chịu gục ngã.

Bàn tay cô siết chặt chuôi đoản kiếm, lưỡi thép phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt của bầu trời mờ mịt.

Nautilus không bỏ lỡ cơ hội. Cậu dồn toàn bộ sức mạnh còn lại vào một cú chém xé gió, lưỡi kiếm ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo trước khi chạm vào cơ thể con quái vật.

Yuna cắn môi, siết chặt thanh đoản kiếm trong tay, rồi hít vào một hơi thật sâu, như thể cố gắng đẩy lùi cơn mệt mỏi đang bào mòn cơ thể mình. Cô gật đầu.

“Ừ. Cùng kết thúc nó.”

Một tiếng động vang lên phía sau.

Yuna.

Ngay lúc đó, Yuna đã hiểu ý cậu, không chút do dự, cô nghiêng người, tận dụng khoảnh khắc này để tung một loạt đòn t·ấn c·ông sắc bén, nhắm thẳng vào khe hở mà Nautilus vừa tạo ra.

Quyết tâm không để điều gì tái diễn.

Chỉ còn lại quyết tâm.

Ren.

Nautilus đứng đó, nhìn những mảnh pixel tan biến vào hư vô, rồi thở hắt ra, bàn tay nới lỏng khỏi chuôi kiếm. Cậu quay sang Yuna.

Bất chấp nguy hiểm, bất chấp việc bản thân gần như không còn sức chống đỡ, bất chấp nỗi sợ hãi đang cố gắng gặm nhấm ý chí của mình—Yuna vẫn tiến lên.

"Ren vẫn đang gặp nguy hiểm."

Mặt đất dưới chân họ vẫn còn vương vãi tàn tích của trận chiến, những vệt chất lỏng đen sì loang lổ, vết cắt ngang dọc hằn trên mặt đá, những mảnh pixel lấp lánh vẫn chưa tan biến hết trong không trung.

Chất lỏng đen sì phun ra như vòi rồng, vẽ thành những vệt tối tăm giữa không trung. Nhưng Nautilus không dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Yuna hạ xuống đất, lảo đảo, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Nautilus.

Hơi thở cô như nghẹn lại nơi cổ họng.

Một tiếng rít chói tai vang lên, mang theo sự đau đớn dữ dội. Thanh HP của con quái vật tụt xuống nhanh hơn.

Nhát đâm chính xác tới từng cm!

Cậu siết chặt thanh kiếm, đôi chân bật mạnh khỏi mặt đất, phóng đến như một tia chớp. Trong tích tắc, cậu đã đứng giữa Yuna và đòn đ·ánh c·hết người ấy. Cậu vung kiếm, một đường chém toàn lực.

Nhưng rồi, một dòng chữ hiện lên trên giao diện.

Cô liếc nhìn Nautilus, rồi nở một nụ cười mệt mỏi nhưng rực cháy ý chí.

Chỉ cần một đòn nữa thôi, chỉ một đòn duy nhất nữa, cô có thể sẽ b·ị đ·ánh bại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những mảnh pixel đỏ tung bay trong không khí mỗi khi lưỡi kiếm của cậu chạm trúng mục tiêu.

Họ di chuyển như thể đã tập luyện cùng nhau từ lâu.

Cô có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập trong lồng ngực, có thể cảm nhận được đôi chân mình run nhẹ sau khi vận động liên tục, có thể cảm nhận được thanh HP của bản thân chỉ còn lại một vệt đỏ mong manh, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Rồi cậu siết lại thanh kiếm của mình, ngọn lửa trong ánh mắt cậu bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Sự phối hợp của họ không hề ngắt quãng, không hề lạc nhịp.

Những vệt sáng đỏ cam, dấu hiệu của sát thương thực sự, bắt đầu lóe lên trên cơ thể khổng lồ của nó mỗi khi lưỡi kiếm Nautilus chạm tới.

Ánh nhìn cậu sắc bén, sâu thẳm, như thể đang hướng về một nơi xa hơn, nơi mà cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Bàn tay cậu vô thức siết chặt chuôi kiếm, những khớp ngón tay trắng bệch vì sức ép, nhưng cậu chẳng hề nhận ra.

Nautilus vung một nhát kiếm mạnh mẽ, xé gió tạo thành một đường sáng dài. Yuna ngay lập tức luồn xuống dưới, tận dụng khoảnh khắc trống trải để tung ra những cú đâm chí mạng, từng đòn đánh sắc lẹm nhắm vào những khớp nối yếu nhất của con quái vật.

Nhưng cô không để mình gục xuống. Không phải bây giờ. Không khi mà trong lòng cô vẫn chưa hề có lấy một giây bình yên.

Và giờ, việc gây sát thương không còn là điều bất khả thi nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không khí xung quanh đặc quánh mùi sắt, mùi của mồ hôi, của sự căng thẳng chưa nguôi ngoai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người họ lao lên, một người đã kiệt sức, một người đã b·ị t·hương, nhưng không ai trong số họ chùn bước. Không ai lùi lại. Không ai do dự.

Cho đến giây phút cuối cùng.

[Bạn đã tiêu diệt Large Nepents.]

Nó gào lên, điên cuồng vung xúc tu về phía cô, từng đợt t·ấn c·ông như những cơn sóng cuồng nộ muốn nhấn chìm tất cả. Nhưng ngay trước khi đòn đánh chạm tới.

Bên cạnh cậu, Yuna cũng không khá hơn. Cô thở dốc, cảm giác cơ thể mình như đang gào thét đòi được nghỉ ngơi, nhưng cô phớt lờ nó.

Không một giây lưỡng lự, cả hai cùng lao về phía trước, bỏ lại sau lưng những vệt sáng mờ dần của trận chiến vừa qua, tiến vào màn sương mù sâu thẳm đang chờ đợi họ.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay siết chặt chuôi kiếm đến mức trắng bệch. Rồi, chậm rãi, con quái vật bắt đầu vỡ vụn từ nơi lưỡi kiếm cắm vào. Những vết nứt sáng rực lan rộng khắp cơ thể nó, như thể một ngọn lửa đang t·hiêu r·ụi từ bên trong.

Nautilus đứng đó, đôi mắt xanh lá vẫn khóa chặt vào những tàn dư rơi rớt của con quái vật, nhưng cậu không thật sự nhìn nó.

Giọng của Nautilus không lớn, nhưng nó đủ sức khiến cả người Yuna cứng đờ trong giây lát.

Không có lời nói, không có tín hiệu rõ ràng, nhưng họ vẫn hiểu nhau chỉ qua ánh mắt, qua từng cử động, qua nhịp thở gấp gáp trên chiến trường.

Chỉ trong một giây.

Ngay khi khoảng trống xuất hiện, Nautilus không để lãng phí dù chỉ một giây. Cậu lao lên trước, đôi chân lún sâu xuống lớp bùn trơn trượt, nhưng thân thể không hề lảo đảo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng rồi, họ không dám nghỉ ngơi.

Toàn bộ cơ thể khổng lồ của nó khựng lại.

“Chúng ta kết thúc nó đi.” Giọng cô khàn đặc, hơi thở gấp gáp, nhưng từng lời nói ra đều sắc bén như một nhát chém.

Và rồi, một giọng nói khàn đặc vang lên, phá vỡ sự im lặng căng thẳng giữa hai người.

Họ đã chiến thắng.

Cơn bão kiếm thuật bùng nổ.

Thanh kiếm của Nautilus cắm thẳng vào lõi của con quái vật.

Cô không hề lưỡng lự, mũi kiếm sắc bén trong tay nhắm thẳng vào điểm yếu trên cơ thể quái vật.

Chỉ có chiến đấu.

Nautilus quay đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt của Yuna, ánh mắt cậu không có lấy một tia do dự.

Thanh kiếm trên tay vẽ một đường sáng rực từ dưới lên, sắc bén và mạnh mẽ. Một xúc tu quái vật vừa quật xuống đã bị lưỡi kiếm cắt phăng, đứt rời trong tích tắc.

Nhưng Nautilus đã nhìn thấy.

Không còn sự sợ hãi, không còn những nỗi bất an đã từng giam cầm cậu trong bóng tối suốt một khoảng thời gian dài.

Ren vẫn đang ở đâu đó, chiến đấu một mình. Và lần này, họ sẽ không để cậu ấy đơn độc nữa.

Cậu lùi một bước, hít sâu để lấy lại nhịp thở. Mồ hôi lạnh trượt dọc sống lưng, từng cơ bắp trên cơ thể căng cứng như thể đang gào thét đòi nghỉ ngơi. Nhưng cậu không thể dừng lại. Không thể để sự mệt mỏi kéo mình chậm lại.

Một luồng sáng chói lóa bùng lên.

Chính khoảnh khắc ấy, Yuna lao vào.

Phải rồi...Ren vẫn còn ở ngoài đó.

Cô không bỏ cuộc.

Hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở nặng nề, nhưng không ai trong hai người buông lỏng cảnh giác.

Nautilus thoáng giật mình, bản năng mách bảo cậu quay lại, và hình ảnh trước mắt khiến cậu sững người trong một khoảnh khắc.

Nautilus buông tay, lùi lại. Yuna cũng thở hắt ra, đôi vai run lên vì kiệt sức.

Nautilus đã chắn trước mặt Yuna, đường kiếm dứt khoát đánh bật cú quất bằng sức mạnh gấp đôi của cậu. Lực v·a c·hạm mạnh đến mức bàn tay cậu run lên, nhưng cậu vẫn giữ vững tư thế, đôi mắt không hề chớp lấy một lần.

KENG!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Quyết tâm.