Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 122: Mệt mỏi không tên.

Chương 122: Mệt mỏi không tên.


Thời gian dần trôi, màn sương bao phủ khu rừng ngày càng dày đặc, nuốt chửng mọi ánh sáng yếu ớt còn sót lại.

Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, như thể cả khu rừng cũng đang nín thở sau trận chiến vừa rồi.

Chỉ còn lại tiếng lửa trại nổ lép bép, ánh sáng cam nhảy múa trên những rễ cây gồ ghề, tạo thành những bóng đen đung đưa chập chờn giữa làn sương.

Ba người ngồi quây quanh đống lửa, tận hưởng chút hơi ấm mong manh giữa khí lạnh len lỏi trong không khí ẩm ướt.

Họ đã hồi phục đủ HP, nhưng điều đó không có nghĩa là sự mệt mỏi trong cơ thể cũng biến mất.

Cảm giác kiệt sức đè nặng lên từng khớp xương, từng thớ cơ bắp, một lời nhắc nhở rõ ràng rằng trận chiến vừa qua không hề đơn giản.

Yuna tựa nhẹ vào một tảng đá, đôi mắt lơ đãng nhìn ánh lửa phản chiếu trong đồng tử mệt mỏi. Bàn tay cô vô thức siết chặt chiếc khăn choàng cũ kỹ, như để tìm kiếm một chút cảm giác an toàn giữa màn đêm lạnh lẽo.

Nautilus ngồi khoanh chân, lưng tựa vào một gốc cây, hai tay gác lên đầu gối, đầu hơi cúi xuống. Hơi thở của cậu ta vẫn còn chút gấp gáp, dù đã dần ổn định hơn.

Ren ngả người ra sau, đầu tựa lên rễ cây khổng lồ phía sau lưng. Cơ thể cậu mềm nhũn ra sau một trận chiến dài, như thể mọi chút sức lực còn sót lại cũng bị rút cạn.

Dù HP đã đầy, nhưng cái giá của việc liên tục chiến đấu và di chuyển với tốc độ cao không thể chỉ hồi phục bằng một thanh máu ảo.

Mệt. Không phải loại mệt có thể xua tan chỉ bằng một giấc ngủ ngắn, mà là cảm giác mệt mỏi len lỏi vào từng suy nghĩ, từng hơi thở.

“…Chưa bao giờ nghĩ việc đối đầu với một con quái cấp thấp cũng có thể mệt đến thế này…” Nautilus là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng cậu ta có chút khàn vì kiệt sức.

Ren nhếch môi cười, nhưng khóe môi chỉ nâng lên được một chút trước khi lại rũ xuống. “Không phải chỉ một con.”

“Ừ, cả một bầy…” Nautilus thở dài, dụi dụi mắt rồi lẩm bẩm. “Mình chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phải đánh với cả một đàn quái trong hoàn cảnh như thế này.”

Ren không đáp. Cậu hiểu cảm giác đó. Dù đã có kinh nghiệm chiến đấu, việc bị bao vây bởi một đàn quái vật trong khu rừng phủ sương thế này vẫn không phải trải nghiệm dễ chịu.

Yuna chợt lên tiếng, giọng cô nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng lửa cháy:

“…Nếu không có Ren, có lẽ chúng ta đã không thể thoát ra.”

Ren khẽ chớp mắt, quay sang nhìn cô. Nhưng Yuna không nhìn cậu, chỉ nhìn đăm đăm vào ánh lửa, ánh mắt phản chiếu những tia sáng lấp lánh không rõ là do ngọn lửa hay thứ gì khác.

Nautilus cũng im lặng, không lên tiếng phản bác. Cậu ta chỉ khẽ siết chặt nắm tay trên đầu gối, ánh mắt trầm tư.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài giữa họ. Không ai nói thêm lời nào, nhưng trong tâm trí mỗi người, suy nghĩ vẫn xoay vần không ngừng.

Bởi lẽ, dù đã vượt qua được trận chiến, đây chưa phải là lúc để ăn mừng.

Dưới bóng tối dày đặc của khu rừng phủ sương, ánh lửa trại nhảy múa trên những rễ cây khổng lồ, nhưng nó không thể xua đi hoàn toàn cảm giác lạnh lẽo vây quanh.

Cơn mệt mỏi đè nặng lên từng người, không chỉ từ trận chiến mà còn từ sự căng thẳng khi luôn phải đề phòng nguy hiểm rình rập.

Yuna kéo sát chiếc khăn choàng, cúi đầu. Nautilus im lặng, ánh mắt vẫn dán vào ngọn lửa, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.

Ren khẽ dịch người, lấy ra một mảnh bánh mì khô từ túi đồ, nhưng ngay cả khi đã mở bảng vật phẩm, cậu vẫn chần chừ một lúc lâu trước khi cắn một miếng nhỏ.

Chiếc bánh mì cứng và khô đến mức mỗi lần nhai lại nghe tiếng giòn vụn giữa khoang miệng.

Hương vị nhạt nhẽo của thực phẩm trong game chưa bao giờ là vấn đề, vấn đề là dạ dày cậu đang khó chịu vì căng thẳng.

Nhưng cậu vẫn phải ăn. Phải hồi phục.

Một lúc sau, Yuna cũng lấy ra một phần thực phẩm đơn giản từ túi đồ. Cô mở bảng vật phẩm, chạm tay vào một chiếc túi nhỏ, và một khúc xúc xích hun khói hiện ra trong lòng bàn tay.

Khác với bánh mì khô, khúc xúc xích này có màu nâu sậm, lớp vỏ ngoài hơi nhăn lại vì đã được bảo quản lâu ngày, nhưng khi cô cắn thử, một chút vị béo và muối mặn vẫn lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Nautilus thì vẫn giữ im lặng, không có ý định động đến đồ ăn. Cậu ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm ngâm.

Ren liếc nhìn cậu ta, rồi lên tiếng, giọng khàn nhẹ:

“Ăn đi. Không có đủ sức thì khó mà đối phó nếu lại có chuyện xảy ra.”

Nautilus ngước nhìn cậu, đôi mắt xanh lá phản chiếu ánh lửa, trước khi thở ra một hơi dài.

“Biết rồi.” Cậu ta lầm bầm, rồi miễn cưỡng lấy ra một ít bánh mì khô từ túi đồ. Nhưng sau một lúc nhìn nó, cậu ta lại rút thêm một miếng thịt khô, có lẽ vì không muốn chỉ nhai toàn bột mì cứng ngắc.

Ren không nói thêm gì, chỉ tiếp tục ăn phần bánh mì của mình. Khi đã quen với độ khô của nó, cậu bắt đầu ăn nhanh hơn, từng miếng một, cố gắng lấp đầy cơn đói.

Yuna cũng dần thả lỏng hơn. Cô lấy ra thêm một ít phô mai cứng, cắt thành từng lát nhỏ để ăn cùng xúc xích.

Hương vị béo mặn hòa quyện với thịt khô giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn, như thể chút hơi ấm của bữa ăn đang lan tỏa từ dạ dày đến toàn thân.

Nautilus im lặng hồi lâu, nhưng rồi cũng bắt đầu ăn. Ban đầu, cậu ta chỉ nhai chậm rãi, nhưng chẳng mấy chốc, cơn đói khiến cậu ăn nhanh hơn.

Khi nhấm nháp miếng thịt khô có chút vị xông khói, cậu ta khẽ nhướng mày, như thể nhận ra nó ngon hơn mình nghĩ.

Bữa ăn đơn giản chẳng có gì đặc biệt, bánh mì khô, xúc xích, thịt muối và một chút phô mai, nhưng trong hoàn cảnh này, nó lại là thứ duy nhất giúp họ cảm thấy dễ chịu hơn.

Chiếc bụng đầy giúp xua tan một phần mệt mỏi, khiến đầu óc bớt căng thẳng hơn một chút.

Ánh lửa tiếp tục nhảy múa, phản chiếu trong đôi mắt ba người.

Khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này có lẽ sẽ không kéo dài lâu, nhưng ít nhất, ngay lúc này, họ có thể tạm thời tận hưởng hơi ấm và cảm giác no đủ.

Ren nhìn vào chiếc bánh mì khô trong tay. Trước đây, khi mới bắt đầu hành trình, cậu từng thỏa mãn chỉ với một miếng bánh mì đơn giản như thế này, bất kể nó cứng hay nhạt nhẽo, miễn có thứ lấp đầy dạ dày là đủ.

Nhưng giờ đây, khi đã từng nếm qua những món ăn tuyệt vời tại Thị trấn Khởi đầu, từ bát súp nóng hổi thơm lừng mùi thảo mộc, những xiên thịt nướng cháy cạnh tỏa hương béo ngậy, cho đến ổ bánh mì mềm xốp còn hơi ấm trong tay, thứ khô khốc này bỗng trở nên nhạt nhẽo đến mức khó nuốt.

Cậu cắn một miếng, cảm nhận rõ ràng từng vụn bánh khô ráp vỡ ra trong miệng, vương lại chút bột mì cũ kỹ trước khi bị ép xuống cổ họng cùng một ngụm nước.

Nó không tệ đến mức khó ăn, nhưng cũng chẳng có gì để tận hưởng.

Trong thoáng chốc, một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu.

Có lẽ cậu nên học cách chế biến thức ăn.

Không chỉ để cải thiện khẩu vị, mà còn để phục vụ cho sự sống còn. Nếu có thể tận dụng nguyên liệu tìm được trên đường đi, cậu sẽ không còn phải phụ thuộc vào nguồn thực phẩm mua sẵn từ cửa hàng hay dự trữ từ trước.

Quan trọng hơn, một bữa ăn nóng sốt có thể giúp phục hồi thể lực và tinh thần tốt hơn nhiều so với bánh mì khô, thịt muối hay bất kỳ thực phẩm đơn giản nào khác.

Ren liếc nhìn Nautilus và Yuna. Họ cũng đang ăn trong im lặng, gương mặt trông không có chút gì là đang tận hưởng bữa ăn.

Đối với họ, đây cũng chỉ là một hành động để duy trì năng lượng, không hơn. Một bữa ăn ngon có thể không làm thay đổi hoàn cảnh, nhưng ít nhất, nó có thể giúp họ cảm thấy thoải mái hơn, dù chỉ một chút.

Cậu nheo mắt, ngón tay vô thức lướt qua cạnh mẩu bánh mì, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

Nhưng ngay sau đó, Ren thở ra một hơi thật khẽ.

Không phải bây giờ.

Học cách nấu ăn có lẽ là một ý tưởng không tệ, nhưng cậu còn quá nhiều việc phải lo.

Việc tìm đường thoát khỏi khu rừng này, giữ cho cả nhóm an toàn, đảm bảo họ có đủ sức để tiếp tục, tất cả những điều đó quan trọng hơn chuyện bữa ăn có ngon hay không.

Cậu vội xua đi suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, tiếp tục nhai miếng bánh mì khô một cách máy móc.

Có lẽ sau này… khi mọi chuyện bớt căng thẳng hơn, cậu sẽ thử cân nhắc đến nó.

Màn sương lạnh buông xuống chậm rãi, len lỏi qua từng tán cây, phủ một lớp hơi ẩm mờ nhạt lên mặt đất gồ ghề, nơi rễ cây chằng chịt vươn dài như những con rắn khổng lồ ngủ vùi dưới lớp lá mục.

Không khí đêm mỗi lúc một đặc quánh hơn, mang theo cái lạnh âm ỉ len lỏi qua từng kẽ da, thấm sâu vào tận bên trong lớp áo.

Dưới bầu trời bị bóng cây che phủ gần như hoàn toàn, ánh sáng duy nhất đến từ ngọn lửa bập bùng ở trung tâm trại.

Những tia sáng vàng cam nhảy múa trên những rễ cây thô ráp, kéo dài những bóng đen chập chờn lên thân cây xung quanh.

Nhưng dù ánh lửa có bùng lên thế nào, nó cũng không thể xua đi hết cảm giác ớn lạnh quẩn quanh, cũng như sự căng thẳng vô hình vẫn bao phủ lấy họ từ khi đặt chân vào nơi này.

Ren khẽ kéo sát chiếc áo choàng, ánh mắt lướt qua hai người đồng hành. Cả hai đều đang chìm trong mệt mỏi, không chỉ vì trận chiến vừa qua, mà còn vì sự căng thẳng khi luôn phải đề phòng.

Yuna dụi mắt, hơi lắc đầu như thể cố gắng xua đi cơn buồn ngủ đang dần kéo đến. Cô ngồi thu mình lại, tay siết c·hặt đ·ầu gối, đôi vai nhỏ run lên nhè nhẹ mỗi khi một cơn gió lạnh luồn qua.

Nautilus, trái lại, không còn cố gắng giữ tỉnh táo nữa. Cậu ta đã dựa lưng vào thân cây, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt nửa khép như thể chỉ chực rơi vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.

Dù vậy, hai bàn tay vẫn nắm hờ thanh đoản kiếm đặt ngang trên đùi, cho thấy rằng cậu ta vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Ren siết nhẹ ngón tay, cảm nhận bề mặt thô ráp của chuôi kiếm áp vào lòng bàn tay.

“Chúng ta chia ca gác đi.” Cậu lên tiếng, giọng không lớn nhưng vẫn đủ để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng giữa ba người.

Yuna giật mình nhẹ, đôi mắt mở to hơn một chút trước khi chớp nhanh, có lẽ vì cô đã quá mệt để phản ứng nhanh nhạy như thường lệ. Nautilus hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

Ren nhìn cả hai, rồi tiếp tục: “Trước tiên, tôi sẽ trực. Sau đó là Yuna, rồi đến Nautilus.”

Yuna do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu. “…Được.”

Nautilus chỉ thở dài một hơi, lầm bầm vài từ không rõ ràng, rồi hơi dịch người, tựa đầu ra sau, mắt nhắm lại như thể đã sẵn sàng chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Ren liếc nhìn hai người họ một lần nữa, rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi, để thanh kiếm trên đùi trong tầm với. Ngọn lửa bập bùng, mang đến chút hơi ấm mỏng manh trong không khí lạnh lẽo, nhưng cậu không để bản thân thư giãn quá lâu.

Cậu lắng nghe, tiếng lửa cháy lách tách, tiếng gió lùa qua tán cây xào xạc, tiếng sương đọng lại nhỏ xuống từ những nhánh cây cao.

Không có gì khác. Không tiếng động nào bất thường, không dấu hiệu của chuyển động trong màn đêm.

Khu rừng này quá yên tĩnh. Một sự yên tĩnh bất thường.

Ren khẽ nheo mắt, siết chặt ngón tay quanh chuôi kiếm. Cậu hướng ánh nhìn về phía bóng tối sâu thẳm bao trùm khu rừng, nơi những thân cây cao v·út ẩn hiện giữa làn sương dày đặc.

Bất kỳ điều gì cũng có thể ẩn nấp trong đó.

Chương 122: Mệt mỏi không tên.