Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 125: Nếu Một Ngày Chúng Ta Lạc Nhau.
Đêm muộn luôn là khoảng thời gian con người dễ dàng thành thật với nhau nhất.
Khi màn đêm buông xuống, chỉ còn ánh sáng leo lắt của đống lửa giữa khoảng không vắng lặng, những lớp phòng bị dần được gỡ bỏ, để lộ ra những suy nghĩ chân thật nhất.
Ren và Yuna ngồi cạnh nhau, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt họ. Bầu không khí không quá nặng nề, nhưng cũng không hẳn là nhẹ nhàng, nó trầm lắng, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua, mọi lời chưa nói sẽ tự khắc thoát ra.
Yuna cầm cây đoản kiếm trong tay, xoay nhẹ chuôi kiếm giữa những ngón tay, như thể cô không quen với cảm giác cầm nó.
Thanh kiếm ngắn hơn hầu hết những v·ũ k·hí thông thường, nhưng vẫn đủ dài để không bị xem là dao găm.
“…Cậu có bao giờ cảm thấy thế giới này giống như một giấc mơ không?” Cô lên tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Ren liếc nhìn cô. “Ý cậu là sao?”
Yuna chọc thanh kiếm xuống đất, đôi mắt màu trà sữa ánh lên vẻ mơ hồ. “Đôi khi tôi cảm thấy nó quá chân thực, nhưng cũng có lúc lại thấy nó xa vời đến mức… không thể nào là thật được.”
Ren im lặng. Cậu không chắc mình có đồng tình với cô không, nhưng cậu hiểu cảm giác ấy.
“Cậu biết không?” Yuna tiếp tục, giọng cô hơi trầm xuống. “Nếu đây thực sự chỉ là một trò chơi bình thường, nếu chúng ta có thể thoát ra bất cứ lúc nào, thì có lẽ tôi và Nautilus đã không gặp nhau theo cách này.”
Ren khẽ nghiêng đầu, chờ cô nói tiếp.
Yuna mỉm cười, nhưng nụ cười ấy phảng phất một chút hoài niệm. “Cậu ấy không phải bạn bè bình thường của tôi đâu. Nautilus… giống như một phần gia đình của tôi vậy.”
Ren nhìn cô một lúc lâu. Gia đình. Đó là một từ cậu không nghe thấy đã lâu.
“Cậu ấy quan trọng đến thế sao?”
Yuna gật đầu. “Gia đình tôi chỉ có ba người, bố, mẹ và tôi. Bố tôi là một người rất nghiêm khắc. Ông ấy yêu âm nhạc, nhưng chỉ công nhận nhạc cổ điển. Tôi đã lớn lên trong một thế giới nơi mọi thứ phải hoàn hảo. Mỗi nốt nhạc, mỗi bước đi, mỗi lời nói.”
Cô ngừng một chút, ánh mắt xa xăm.
“Nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra điều đó.”
Ren không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe. Ngọn lửa trước mặt họ bập bùng, những tia lửa nhỏ nổ lách tách giữa màn đêm.
Có tiếng côn trùng kêu râm ran từ bụi cây gần đó, nhấn mạnh hơn sự yên tĩnh trong không gian này.
Yuna hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng cười.
“Cậu biết ai là người đầu tiên nói với tôi rằng tôi không cần phải hoàn hảo không?”
Ren không trả lời, nhưng cậu đã có câu trả lời trong đầu.
“Nautilus.”
Cô vươn tay về phía đống lửa, để hơi ấm lan tỏa qua những ngón tay.
“Cậu ấy là người đầu tiên nói với tôi rằng tôi có thể mắc sai lầm, rằng tôi có thể làm những điều mình thích, thay vì những gì người khác mong muốn.”
Yuna dừng lại một chút, như thể nhớ về một điều gì đó. Một kỷ niệm chăng?
Ren nhìn cô, rồi chợt nhận ra… cậu không có ai như vậy cả.
Không có ai nói với cậu rằng cậu có thể mắc sai lầm. Không có ai bảo cậu rằng cậu có thể làm những gì mình muốn. Không có ai, dù chỉ một người.
Ngay từ đầu, Ren đã luôn ở một mình.
“Cậu ấy đã làm gì?” Ren hỏi khẽ, có chút tò mò về quá khứ của hai người họ.
Yuna cười nhẹ.
Yuna nhìn xuống thanh đoản kiếm bên cạnh mình.
Bên ánh lửa bập bùng, quá khứ và hiện tại hòa vào nhau.
Ren và Yuna ngồi cạnh nhau trong sự tĩnh lặng của màn đêm. Đống lửa nhỏ giữa họ phát ra những t·iếng n·ổ lách tách, ánh sáng dao động phản chiếu trên gương mặt cả hai.
Không khí lạnh của khu rừng về đêm làm hơi thở họ trở nên mờ nhạt trong ánh sáng cam ấm áp.
Yuna khẽ xoay thanh đoản kiếm trong tay. “Cậu có bao giờ nghĩ… nếu không bị kẹt ở đây, cuộc sống của chúng ta sẽ thế nào không?”
Ren nhìn cô một thoáng, rồi quay ánh mắt về ngọn lửa trước mặt. “Cậu hối hận vì đã vào trò chơi này à?”
Yuna lắc đầu, nhưng ánh mắt lại có chút mơ hồ.
“Không hẳn. Chỉ là… đôi khi tôi nghĩ nếu không bị nhốt ở đây, có lẽ tôi sẽ mãi không thể thay đổi.”
Ren im lặng lắng nghe.
Cô khẽ bật cười, giọng nhẹ như tiếng gió. “Nautilus luôn bảo tôi cứng đầu. Nhưng thật ra, cậu ấy mới là người cố chấp nhất.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bập bùng những đốm lửa nhỏ. Yuna đưa tay ra trước ánh sáng, những ngón tay cô khẽ run nhẹ, như thể cảm nhận được điều gì đó vô hình.
“Cậu ấy là người đầu tiên hứa với tôi rằng, dù tôi có đi đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không bỏ rơi tôi.”
Hồi tưởng...Mùa hè năm ấy
Bầu trời xanh cao vời vợi, ánh nắng vàng rực đổ xuống khu phố nhỏ. Những cánh quạt gió trên mái nhà quay chậm, mang theo hơi nóng của mùa hè.
Trên con đường nhỏ rợp bóng cây, một cô bé tóc nâu màu trà sữa đang ngồi bó gối trên bậc thềm, đôi mắt hoe đỏ. Trên tay cô là một tờ giấy bị vò nát, từng hàng chữ trên đó nhòe đi vì nước mắt.
Một cậu bé tóc xanh lá nhạt ánh nâu mục đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú.
“Bị từ chối rồi à?” Nautilus hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng không hề có chút thương hại.
Yuna không trả lời, chỉ gật đầu.
Cậu thở dài, rồi ngồi xuống cạnh cô. “Thế bây giờ cậu định làm gì?”
“…Tớ không biết.” Cô bé siết chặt tờ giấy trong tay. “Có lẽ… tớ sẽ từ bỏ.”
Nautilus không đáp. Một lúc sau, cậu vươn tay lấy tờ giấy khỏi tay Yuna, duỗi thẳng nó ra, rồi đọc to lên.
“‘Chúng tôi rất tiếc… nhưng giọng hát của bạn không phù hợp với phong cách của cuộc thi lần này.’”
Yuna trừng mắt nhìn cậu, mặt đỏ bừng. “Đừng đọc to như thế chứ!”
Nhưng Nautilus chỉ nhếch môi cười. “Vậy là không phải vì cậu không đủ giỏi, mà là vì họ không phù hợp với cậu. Sao lại phải từ bỏ chỉ vì một nhóm người không hiểu được cậu chứ?”
Yuna mở miệng định nói gì đó, nhưng lại cứng họng.
“Cậu nhớ không, hồi nhỏ chúng ta từng chơi trò ‘nếu một ngày chúng ta lạc nhau’ không?” Nautilus nghiêng đầu nhìn cô. “Lúc đó cậu đã bảo, dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ đi theo con đường của mình.”
Cô ngập ngừng. “Nhưng...”
“Không có nhưng gì hết.” Cậu ném tờ giấy bị vò nát sang một bên, chống hai tay ra sau, ngửa đầu nhìn trời. “Tớ đã hứa rồi. Dù cậu có đi đâu, dù cậu có quyết định làm gì, tớ vẫn sẽ đi cùng cậu. Cậu không cần phải trở nên hoàn hảo...cậu chỉ cần là cậu...theo cách này hoặc cách khác.”
Hiện tại...Bên ánh lửa
Yuna mỉm cười khi nhớ lại những lời đó. Cô nắm chặt chuôi kiếm trong tay, cảm giác lạnh lẽo của kim loại hòa cùng hơi ấm của ngọn lửa.
“Nautilus luôn là người động viên tôi. Cậu ấy tin vào tôi, ngay cả khi tôi không thể tin vào chính mình.”
Ren nhìn cô một lúc lâu.
Cậu hiểu cảm giác đó.
Trước khi tới nơi này, cậu không gặp được ai như thế.
Từ khi bước chân vào thế giới này, cậu chỉ có một mình. Nhưng khi những bánh răng vận mệnh bắt đầu xoay chuyển, Ren gặp được những người đó, Klein, Dynamm, Issin, Dale....
Nhưng...cậu cũng hiểu rằng, bản thân mình không thể đi cùng họ mãi được, cậu quá phụ thuộc vào người khác.
Rồi Ren lại trở về với lối sống một mình.
Cậu đã quen với điều đó. Nhưng tận sâu trong lòng, có một điều gì đó vẫn khiến cậu cảm thấy trống rỗng.
“…Cậu ấy đúng là người quan trọng với cậu.” Ren khẽ nói.
Yuna gật đầu, ánh mắt ánh lên sự kiên định. “Và tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu ấy.”
Ren không nói gì thêm. Cậu chỉ nhìn về đống lửa, để ánh sáng nhảy múa trong đôi mắt mình.
Có lẽ… cậu cũng nên tìm kiếm một ai đó như thế.
“Cũng giống như việc tôi chọn cầm kiếm thay vì một cây đàn.”
Ren khẽ nhíu mày. “Cậu không định dùng đàn của mình nữa à?”
Yuna cười. “Tôi vẫn sẽ hát. Nhưng giờ tôi muốn làm nhiều hơn thế. Tôi muốn mạnh mẽ hơn.”
Lửa vẫn cháy, bầu trời đêm vẫn tĩnh lặng, và giữa ánh sáng lập lòe, Yuna trông như một người hát rong trên hành trình tìm kiếm ý nghĩa mới cho chính mình.
Ren nhìn cô, rồi khẽ siết chặt bàn tay mình.
Có lẽ… cậu cũng nên bắt đầu tìm kiếm điều gì đó cho riêng mình.
Ren khẽ khàng ném thêm một nhánh củi vào đống lửa, những tàn than đỏ rực bay lên cao, xoay vòng giữa làn gió lạnh rồi tan biến vào màn đêm đen thẫm.
Ánh sáng bập bùng nhảy múa trên những tán cây, tạo ra những cái bóng run rẩy trên nền đất, kéo dài và méo mó như những ký ức vụn vỡ.
Tiếng củi cháy tí tách lấp đầy khoảng lặng giữa hai người, kéo dài như thể không ai muốn phá vỡ nó.
Yuna khẽ quan sát Ren. Cậu ấy luôn im lặng, luôn giữ một khoảng cách với mọi thứ xung quanh.
Không phải là kiểu lạnh lùng xa cách, nhưng có gì đó trong ánh mắt cậu luôn như bị che phủ bởi một tầng sương mờ, không ai có thể nhìn thấu.
Cảm giác như có một bức tường vô hình dựng lên giữa cậu và thế giới này, một khoảng cách mà ngay cả những người đồng hành cũng không dễ dàng vượt qua.
Cô chợt lên tiếng, giọng nhẹ như một làn gió thoảng:
“Ren, cậu còn ai ngoài đời thực không?”
Ren giật nhẹ, bàn tay cầm nhánh củi hơi siết lại trước khi đặt xuống. Đôi mắt xanh đậm của cậu thoáng lóe lên một cảm xúc khó gọi tên, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại chìm xuống, sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.
“…Ý cậu là gì?” Cậu hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường.
“Gia đình ấy.” Yuna nghiêng đầu, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt nâu của cô. “Tôi có Nautilus. Còn cậu thì sao?”
Gia đình.
Một từ đơn giản, nhưng lại kéo theo một chuỗi cảm xúc phức tạp mà Ren không muốn đối diện.
Cậu không biết phải trả lời thế nào.
Nếu gia đình chỉ là những người có chung dòng máu, thì có lẽ cậu đã từng có.
Nhưng nếu gia đình là nơi cậu có thể dựa vào, là những người sẽ dang tay đón lấy cậu khi cậu vấp ngã, thì cậu chẳng có ai cả.
Hình ảnh mơ hồ của một quá khứ xa xăm lướt qua tâm trí Ren, những căn phòng trống trải lạnh lẽo, những bữa ăn đơn độc trong im lặng, những ánh mắt xa cách không hề giao nhau.
Một nơi gọi là ‘nhà’ nhưng chẳng có chút ấm áp nào. Không có những lời hỏi han, không có những vòng tay ôm, không có ai chờ đợi cậu về nhà.
Thứ duy nhất gắn kết cậu với thế giới ấy chỉ là một sợi dây vô hình của nghĩa vụ, của trách nhiệm phải tồn tại, dù chẳng ai thực sự quan tâm cậu sống hay c·hết.
“…Không có ai.”
Câu trả lời bật ra quá nhanh, quá trống rỗng. Nhưng khi chính mình nói ra những lời đó, Ren nhận ra nó đúng hơn bất cứ điều gì khác.
Cậu thực sự không còn ai cả. Không cha mẹ, không anh chị em, không ai ngoài thế giới thực đang chờ đợi cậu trở về.
Cậu ngập ngừng, như thể đang cố tìm một cách diễn đạt khác, nhưng chẳng có từ ngữ nào có thể lấp đầy khoảng trống đó.
Cậu không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn nói thật.
Yuna vẫn im lặng chờ đợi.
Cuối cùng, Ren chỉ khẽ nói, giọng cậu nhẹ đến mức gần như hòa vào tiếng gió:
“…Không quan trọng.”
Cô nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt cô không phải là thương hại, cũng không phải là tò mò, mà chỉ đơn thuần là sự thấu hiểu.
“Vậy sao.”
Cô không hỏi nữa.
Ren thở ra một hơi nhẹ nhõm mà chính cậu cũng không nhận ra mình đã nín thở từ bao giờ.
Cậu không thích nói về quá khứ.