Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 127: Không Cần Một Lý Do Vĩ Đại.

Chương 127: Không Cần Một Lý Do Vĩ Đại.


Ren vẫn im lặng.

Câu chuyện của Yuna dường như vẫn lơ lửng trong không khí, như những đốm than hồng còn le lói giữa đêm tối, chập chờn rồi lại bừng sáng theo từng cơn gió nhẹ lướt qua.

Cậu không lập tức trả lời, cũng không bày tỏ bất kỳ phản ứng rõ ràng nào, chỉ lặng lẽ nhìn vào ngọn lửa bập bùng trước mặt, như thể đang cố tìm kiếm một thứ gì đó trong những vệt ánh sáng nhảy múa, hoặc có lẽ, đang tìm kiếm chính bản thân mình giữa những suy nghĩ còn rối ren.

Yuna cũng không giục. Cô vẫn giữ sự yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi như thể biết rằng những lời của mình rồi sẽ ngấm vào tâm trí Ren, từng chút một.

Đôi mắt cô phản chiếu ánh lửa lập lòe, nhưng ẩn sâu trong đó không chỉ có ánh sáng, mà còn là sự dịu dàng, sự thấu hiểu và một chút gì đó như sự đồng cảm không lời.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chỉ có tiếng củi khô vỡ vụn khi cháy thành than, và hơi thở đều đặn của hai người xen lẫn trong màn đêm tĩnh mịch.

Một lúc lâu sau, Ren khẽ nhíu mày.

“Anh ta... không muốn bị trói buộc?” Cậu chậm rãi lên tiếng, như thể đang thử sắp xếp suy nghĩ của chính mình thành lời.

“Nếu nhận lấy vương quốc, anh ta sẽ không còn là chính mình nữa. Anh ta sẽ phải trở thành một vị vua, sẽ phải đối mặt với những trách nhiệm, những ràng buộc mà anh ta chưa từng muốn. Anh ta chiến đấu vì quê hương, không phải vì ngai vàng.”

Yuna vẫn không đáp lại ngay. Cô chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười mơ hồ không rõ là đồng tình hay phủ nhận.

Ren khẽ siết bàn tay lại, ánh lửa phản chiếu trên những ngón tay gầy guộc nhưng đầy sức sống.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tâm trí cậu, một thứ cảm giác không tên, như thể có thứ gì đó trong lòng đang dần thức tỉnh, nhưng vẫn chưa đủ rõ ràng để cậu có thể nắm bắt hoàn toàn.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một cách chậm rãi.

“Hoặc có thể…” Giọng cậu trầm xuống, mang theo một nét suy tư sâu lắng. “Sau tất cả những gì đã trải qua, anh ta nhận ra rằng vinh quang không còn ý nghĩa với mình nữa.”

Yuna chớp mắt, như thể có chút ngạc nhiên khi Ren tiếp tục.

“Chiến tranh đã c·ướp đi quá nhiều thứ.” Ren nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo đốm lửa nhỏ nhảy múa trong bóng tối. “Những người anh ta từng quen biết đã ngã xuống, những giấc mơ thuở nhỏ đã không còn. Vương miện, ngai vàng, danh vọng… những thứ đó không thể lấp đầy khoảng trống mà c·hiến t·ranh để lại.”

Cậu khẽ giơ bàn tay lên trước ánh lửa, ngắm nhìn những ngón tay của mình trong ánh sáng vàng nhạt, như thể đang tự hỏi liệu mình có thật sự nắm giữ được bất cứ điều gì trong thế giới này hay không.

“Thứ duy nhất còn sót lại… chính là con người anh ta vốn là.” Cậu khẽ siết tay lại, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự chắc chắn lạ thường. “Một người nông dân. Một người muốn sống một cuộc đời giản dị, không phải một chiến binh, cũng không phải một vị vua.”

Gió đêm lướt qua, mang theo hơi lạnh phả vào làn da, làm lá cây xào xạc như một tiếng thở dài mơ hồ.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả khu rừng đều đang lắng nghe câu chuyện của họ.

Yuna im lặng một lát, rồi bất chợt khẽ bật cười.

“Ừm… có lẽ đó cũng là một lý do.” Cô nói, giọng cô rất nhẹ, như gió thoảng. “Nhưng còn một lý do nữa.”

Ren ngước lên nhìn cô.

“Anh ta trở về,” Yuna tiếp tục, đôi mắt khẽ hạ xuống, ánh nhìn trở nên xa xăm. “Vì anh ta muốn tìm lại những gì đã mất.”

Ren hơi cau mày.

“Không phải vinh quang, không phải danh vọng, cũng không phải những thứ mà c·hiến t·ranh đã mang đi.” Giọng cô như tiếng nước suối lặng lẽ chảy qua những khe đá. “Mà là cảm giác thuộc về.”

Cô quay mặt đi, ánh mắt lướt qua màn đêm tĩnh mịch, nơi bầu trời trải dài vô tận, đen thẳm như một vực sâu không đáy.

“Dù anh ta có trở thành anh hùng vĩ đại đến đâu, dù cả vương quốc có tung hô tên anh ta bao nhiêu lần đi chăng nữa… cuối cùng, nơi duy nhất mà anh ta thực sự thuộc về, vẫn là quê hương của mình.”

Ren không nói gì, nhưng trong lòng cậu có thứ gì đó khẽ rung động.

Một cảm giác khó tả len vào từng ngóc ngách trong tâm trí, như thể những lời của Yuna không chỉ đơn thuần là một câu chuyện cổ tích, mà còn mang theo một ý nghĩa sâu sắc hơn, một điều gì đó có thể chạm đến phần sâu thẳm nhất trong trái tim cậu.

“Có những người dành cả đời để theo đuổi vinh quang.” Yuna khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi nhẹ như gió thoảng. “…ánh đồng xưa kia, nơi đã từng một thời chỉ là mảnh đất bình dị, chẳng ai để tâm.

Cỏ dại đã mọc um tùm, những luống cày cũ vùi dưới lớp đất khô nứt nẻ. Mái nhà anh từng sống đã đổ nát, không còn ai chờ đợi.

Nhưng anh vẫn bắt đầu lại.

Từ đôi bàn tay chai sạn vì gươm giáo, anh nhặt từng hòn đá, từng mảnh gỗ. Anh vun đất trồng lại hoa màu. Mỗi ngày trôi qua, không có tiếng kèn chiến thắng, không có lời tán dương.

Chỉ có gió đồng, tiếng cuốc xẻng, và một mình anh giữa khoảng trời mênh mông.

Người ta nói, anh trở về là vì mỏi mệt. Vì muốn quên. Nhưng không ai hiểu được điều duy nhất anh luôn giữ trong tim, rằng anh chưa từng chiến đấu vì vinh quang. Anh chỉ muốn bảo vệ mảnh đất ấy. Nơi bắt đầu của tất cả.”

Yuna ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào bóng tối thăm thẳm phía trước, như thể đang tìm một điểm tựa ở nơi không ai có thể thấy.

“Có những người không cần một lý do vĩ đại để bước tiếp. Không cần ai nhìn thấy, không cần được ca tụng.”

Cô quay sang nhìn Ren, khẽ mỉm cười.

“Họ mạnh mẽ, chỉ vì họ không cho phép mình dừng lại.”

Ren khẽ chớp mắt. Không có phản ứng nào rõ ràng, nhưng biểu cảm trên gương mặt cậu dường như dịu lại đôi chút.

Câu chuyện ấy… không phải để so sánh. Không phải để an ủi.

Chỉ là một cách để Yuna nói với cậu rằng, cô hiểu.

Hiểu rằng không ai sinh ra đã là người hùng. Không phải ai cũng có thể đứng thẳng khi trong lòng chỉ toàn đổ vỡ. Và rằng, đôi khi, sự lựa chọn tưởng chừng như hèn nhát nhất… lại chính là cách duy nhất để tiếp tục tồn tại.

Gió vẫn thổi. Lửa vẫn cháy.

Ren nhìn Yuna thật lâu, ánh mắt cậu chìm sâu trong suy nghĩ.

Rồi cậu khẽ cúi đầu.

Cậu không trả lời.

Bởi vì cậu không chắc mình có câu trả lời hay không.

Một tâm trí rối bời và một cơ thể mệt mỏi không còn đủ sức níu giữ Ren khỏi cơn buồn ngủ đang bủa vây.

Cậu đã cố gắng giữ đôi mắt mình mở, ép bản thân phải cảnh giác, nhưng từng giây trôi qua, mí mắt cậu càng trĩu nặng.

Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đáy mắt dần mờ đi, những làn gió lạnh về khuya len qua kẽ áo, nhưng chẳng đủ để giúp cậu tỉnh táo thêm được nữa.

Sự căng thẳng suốt một ngày dài đã vắt kiệt chút ý chí cuối cùng còn sót lại, để rồi từng nhịp thở cũng chậm dần, nặng nề như thể cả cơ thể cậu đang chìm vào cơn mê.

Yuna lặng lẽ quan sát cậu. Cô không nói gì, cũng không cố lay gọi hay nhắc nhở.

Cô chỉ ngồi đó, trong ánh sáng mờ nhạt của đống lửa đang tàn dần, đôi mắt phản chiếu sự thấu hiểu và một chút dịu dàng.

Ren đã gắng gượng đủ lâu rồi. Dù mạnh mẽ đến đâu, dù có ý chí kiên cường thế nào, cậu vẫn chỉ là một con người, và không ai có thể chống lại cơn buồn ngủ mãi mãi.

Nhẹ nhàng, Yuna dịch lại gần hơn, kéo tấm áo choàng ôm lấy vai để chắn bớt gió lạnh.

Cô không rời mắt khỏi màn đêm đen thẫm trải dài trước mặt, nơi bóng tối che giấu những điều họ chưa thể lường trước. Nhưng cô sẽ là người thức.

Ca trực của cô sắp bắt đầu.

Cô lắng nghe tiếng lá xào xạc trong gió, tiếng than lửa vỡ tí tách, và cả những hơi thở đều đặn của Ren dần chìm vào giấc ngủ.

Chậm rãi, cô hít một hơi sâu, rồi khẽ thở ra.

Đêm nay dài. Nhưng cô sẽ thức, để giữ lửa, để trông chừng, và để đảm bảo rằng khi Ren ngủ, cậu có thể ngủ yên.

.....

Dưới ánh lửa bập bùng, Yuna lặng lẽ ngồi đó, mắt dõi theo những tàn than đỏ rực chậm rãi tàn lụi trong màn đêm tĩnh mịch.

Gió đêm lạnh buốt lướt qua, mang theo mùi cỏ ẩm và hơi đất khô, len lỏi qua từng lớp áo, khẽ chạm vào làn da cô.

Nhưng cô chẳng mấy bận tâm. Cảm giác se lạnh này chẳng là gì so với những đợt sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Suy nghĩ của cô đã lang thang về một nơi xa xăm nào đó, trôi dạt theo những ký ức cũ, nơi mà ánh sáng lấp lánh của quá khứ đan xen với bóng tối của hiện tại.

Cô nhớ về ngày đầu tiên khi bị nhốt vào thế giới này, cái khoảnh khắc bầu trời như sụp đổ, thực tại vỡ vụn thành hàng trăm mảnh, để lại trong cô một khoảng trống vô tận của sự hoảng loạn và tuyệt vọng.

Nỗi sợ hãi siết chặt lấy từng hơi thở, bàn tay cô run rẩy, đôi chân chôn chặt xuống mặt đất như thể nếu di chuyển, cô sẽ rơi vào một vực sâu không đáy.

Khi ấy, cô chỉ là một cô gái bình thường, bị đẩy vào một thực tại nghiệt ngã mà không hề có sự chuẩn bị. Không có lối thoát, không có ai hướng dẫn, chỉ có sự sợ hãi chực chờ nhấn chìm.

Nhưng rồi, giữa màn đêm dày đặc ấy, một bàn tay đã vươn ra với cô, Nautilus.

Hơi ấm từ sự hiện diện của cậu ấy, những lời động viên vụng về nhưng chân thành, đã trở thành điểm tựa giúp cô tiếp tục bước đi.

Khi tất cả sụp đổ, khi cả thế giới dường như quay lưng, chỉ còn lại một người duy nhất vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Không phải là một người mạnh mẽ, cũng không phải là một anh hùng vĩ đại, chỉ là một cậu trai bình thường, yếu đuối chẳng khác gì cô, nhưng lại cố gắng giơ tấm lưng ra để che chắn cho cô khỏi những cơn sóng dữ.

Từ khoảnh khắc đó, Yuna hiểu rằng mình không thể gục ngã.

Và cô đã bắt đầu hát.

Ban đầu, chỉ là những giai điệu khe khẽ, yếu ớt như hơi thở cuối cùng của một người đang vùng vẫy giữa đại dương sâu thẳm.

Nhưng rồi, cô nhận ra rằng giọng hát của mình không chỉ dành cho riêng bản thân nữa. Nó dành cho những người khác, những người cũng đang bị nhấn chìm trong cùng một cơn bão, những người cũng đang tuyệt vọng bám víu vào bất cứ thứ gì có thể giữ họ lại với thế giới này.

Mỗi bài hát cô cất lên không chỉ đơn thuần là một giai điệu, mà còn là một lời nhắc nhở, rằng dù bị giam cầm trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, họ vẫn có thể tìm thấy sự tự do theo cách riêng của mình.

Và kỳ lạ thay, trong chính nơi tưởng như là ngục tù này, Yuna lại cảm thấy tự do hơn bao giờ hết.

Ở thế giới thực, cô cũng yêu âm nhạc. Nhưng đó là một tình yêu bị kìm hãm.

Bố cô, một người theo chủ nghĩa truyền thống, luôn áp đặt cô phải theo đuổi dòng nhạc cổ điển, thứ ông cho là “cao quý” và “đúng đắn”.

Những phím đàn piano, những bản giao hưởng tinh tế, những nốt nhạc chuẩn mực, tất cả đều đẹp đẽ, nhưng không thuộc về cô.

Bởi vì điều mà Yuna thực sự yêu thích không phải những bản sonata được soạn sẵn, mà là những giai điệu bùng cháy của nhạc Pop, những bài hát Anime đầy cảm xúc, những bản nhạc mang theo linh hồn và tự do.

Những ca từ chạm đến trái tim con người không phải nhờ vào sự tinh tế cầu kỳ, mà nhờ vào sự chân thành không chút giấu giếm.

Thế nhưng, trong thế giới thực, cô chưa bao giờ có cơ hội để hát lên những bài hát đó.

Bất cứ khi nào cô thử, cái nhìn nghiêm khắc của bố cô lại khiến cô nghẹn lời. Mỗi lần cô muốn bùng cháy, những sợi dây vô hình lại trói chặt lấy cô, kéo cô trở lại với những khuôn khổ mà cô không thể nào thoát ra.

Nhưng ở đây, trong thế giới này, không còn ai ép buộc cô nữa.

Không còn những quy tắc gò bó, không còn những khuôn mẫu cứng nhắc. Chỉ còn lại chính cô và giọng hát của mình, thuần khiết, chân thật, và không bị trói buộc.

Dưới bầu trời đêm lấp lánh, giữa những đốm lửa lửng lơ trong gió, Yuna khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

Dù ngày mai có thế nào, dù con đường phía trước còn đầy hiểm nguy, cô vẫn sẽ tiếp tục hát.

Vì đó là điều duy nhất mà cô có thể trao đi, và cũng là điều duy nhất giúp cô thực sự là chính mình.

Chương 127: Không Cần Một Lý Do Vĩ Đại.