Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 128: Đường Vòng.
Yuna khẽ liếc nhìn Nautilus đang ngủ say bên kia đống lửa. Ánh sáng cam vàng nhảy múa trên gương mặt cậu, phản chiếu lên những đường nét quen thuộc mà cô đã khắc ghi từ thuở nhỏ.
Đôi mắt cậu khép chặt, hơi thở đều đặn, khuôn mặt dường như đã rũ bỏ hết những căng thẳng ban ngày, trở về vẻ yên bình hiếm hoi mà cậu chẳng mấy khi bộc lộ.
Cô lặng lẽ quan sát, để mặc cho một nụ cười nhẹ nhàng chớm nở trên môi mà chẳng hề hay biết.
Họ đã là bạn từ thuở bé, những đứa trẻ lớn lên cùng nhau trong cùng một khu phố, chia sẻ những ngày hè dài bất tận và những trò nghịch ngợm vụn vặt.
Nautilus khi ấy là một cậu nhóc nhút nhát và e dè, luôn lẽo đẽo theo sau cô mỗi khi ra sân chơi, như thể sợ rằng chỉ cần lơ đãng một chút, cậu sẽ lạc mất cô giữa dòng người.
Cô nhớ những ngày cả hai cùng trèo lên gò đất sau khu phố, vẽ nghịch lên nền xi măng bằng những viên phấn màu đủ sắc, để rồi cười phá lên khi gió thổi tung bụi phấn lên mặt.
Những lần trốn mưa dưới hiên nhà, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái, Nautilus luôn siết chặt góc áo cô như một thói quen, đôi mắt mở to đầy thận trọng.
Cô luôn là người dẫn đường, còn cậu, dù lo lắng, vẫn bám theo không rời.
Thế nhưng, khi lên trung học, mọi thứ dần thay đổi.
Yuna thi vào một trường nữ sinh danh tiếng, còn Nautilus lại chọn một ngôi trường khác, nơi cách xa quãng đường họ từng đi chung mỗi ngày.
Họ không còn dính lấy nhau như trước nữa. Những buổi chiều rong ruổi khắp khu phố, những lần cùng nhau cười đùa đến quên thời gian, tất cả dần lùi vào ký ức, như những mảng màu phai nhạt trên nền xi măng cũ kỹ ngày nào.
Nhưng... ngày nào trên đường tới trường, cô cũng "tình cờ" gặp Nautilus.
Cô sẽ bước ra khỏi nhà, đeo tai nghe, chuẩn bị băng qua con phố quen thuộc, và rồi "Bất ngờ" Nautilus sẽ xuất hiện ngay góc đường.
Đôi khi cậu giả vờ như đang buộc lại dây giày, đôi khi đứng trước một cửa hàng ven đường, lơ đãng nhìn vào tấm kính trưng bày.
Và rồi, như thể đó là điều hiển nhiên nhất thế giới, họ sẽ sánh bước cùng nhau, đi chung một đoạn đường, tán gẫu về những chuyện vặt vãnh hoặc đơn giản là im lặng để tận hưởng sự quen thuộc đã từng rất đỗi tự nhiên.
Điều buồn cười nhất là... trường của Nautilus nằm ở hướng hoàn toàn ngược lại.
Lần đầu tiên, cô đã ngạc nhiên thật sự, thậm chí còn bật cười hỏi cậu: "Trùng hợp quá nhỉ? Cậu cũng đi đường này sao?" Nautilus chỉ gãi đầu, lảng tránh ánh mắt cô bằng một câu trả lời vụng về.
Nhưng rồi, khi điều đó lặp đi lặp lại, cô đã hiểu.
Và thay vì thắc mắc, cô chỉ giả vờ không nhận ra, lặng lẽ chấp nhận sự "tình cờ" ấy như một phần tự nhiên của buổi sáng.
Một thói quen dịu dàng, chẳng cần gọi tên, chẳng cần lý do, nhưng vẫn luôn ở đó, giống như cách Nautilus chưa từng rời xa cô, dù thời gian có trôi đi thế nào.
Nếu có điều gì khiến Yuna cảm thấy day dứt, thì đó không phải là việc cô mắc kẹt trong thế giới này, cũng không phải nỗi sợ hãi khi đứng trước những con quái vật hay nguy cơ m·ất m·ạng trong một trò chơi vốn dĩ chỉ nên là ảo ảnh.
Điều khiến cô thực sự bận tâm… chính là việc để Nautilus nghĩ rằng cậu là người đã kéo cô vào đây, để cậu cứ mãi tự trách mình trong im lặng, gánh vác một cảm giác tội lỗi không hề thuộc về cậu.
Từ khi còn nhỏ, Nautilus đã luôn như vậy, cậu lặng lẽ theo sau cô, lo lắng từng chút một, nhưng chưa bao giờ nói thành lời.
Khi họ học khác trường, cậu sẵn sàng đi đường vòng mỗi sáng chỉ để tình cờ gặp cô trên đường đến lớp, dù cô biết rõ trường của cậu nằm ở hướng hoàn toàn ngược lại.
Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cậu cứ làm mà không cần ai nhận ra, không cần ai cảm ơn.
Cậu có lẽ nghĩ rằng cô chưa bao giờ để ý, rằng cô chỉ đơn giản chấp nhận sự “tình cờ” đó như một phần tự nhiên của ngày mới.
Nhưng Yuna chưa từng xem nó là điều hiển nhiên, chỉ là cô không biết nên phản ứng thế nào.
Và bây giờ, ngay cả khi họ bị mắc kẹt trong Aincrad, ngay cả khi thế giới này không còn là một nơi an toàn để cậu có thể tiếp tục đi đường vòng mỗi ngày chỉ để được thấy cô… Nautilus vẫn không hề thay đổi.
Cô không biết cậu đã phải đấu tranh bao nhiêu lần mới có đủ can đảm chìa ra lời mời hôm ấy.
Cô không biết cậu đã do dự bao lâu trước khi quyết định rủ cô chơi Sword Art Online.
Nhưng Yuna có thể chắc chắn một điều, đó không đơn thuần chỉ là một lời mời tham gia trò chơi, mà là một điều gì đó quan trọng hơn thế.
Khi ấy, trong đôi mắt cậu, không chỉ có sự háo hức của một người muốn chia sẻ niềm vui, mà còn có một chút mong đợi, một chút ngập ngừng, như thể cậu sợ rằng cô sẽ từ chối.
Và cô đã không thể từ chối.
Cô bước vào thế giới này, không phải vì trò chơi, không phải vì những cuộc phiêu lưu, không phải vì những trận chiến.
Những thứ như kiếm thuật, quái vật hay nhiệm vụ chưa bao giờ là điều quan trọng với cô. Điều duy nhất khiến cô chấp nhận đeo NerveGear, khiến cô đồng ý bước vào thế giới này, chính là vì Nautilus.
Cô biết cậu nghĩ rằng đây là lỗi của mình. Rằng nếu không phải vì cậu, cô đã không bị mắc kẹt ở đây, đã không phải đối mặt với những nguy hiểm mà lẽ ra cô không cần phải trải qua. Nhưng Yuna không muốn cậu gánh vác tất cả một mình.
Cô không muốn cậu cứ mãi đi đường vòng, không muốn cậu luôn âm thầm quan tâm đến cô trong lặng lẽ mà chưa một lần dám đòi hỏi cô làm điều ngược lại.
Nautilus có thể nghĩ rằng lỗi lầm lớn nhất của cậu là đã kéo cô vào thế giới này. Nhưng đối với Yuna, lỗi lầm duy nhất của cậu… chính là đã luôn đặt cô vào thế giới của mình, mà chưa bao giờ để cô biết rằng cậu cũng cần cô ở đó.
Thời gian gác đêm của Yuna đã hết, nhưng cô không có ý định đánh thức Nautilus.
Cậu vẫn ngủ say bên kia đống lửa, hơi thở đều đặn, khuôn mặt thư giãn hơn rất nhiều so với những lúc tỉnh táo.
Trong ánh sáng bập bùng, những đường nét quen thuộc của cậu dường như trở nên mềm mại hơn, không còn vẻ cảnh giác thường trực, không còn nỗi căng thẳng đè nặng trên vai.
Hơi nhíu mày, đôi môi khẽ hé, đôi mắt khép chặt như đang chìm vào một giấc mơ sâu, trông cậu lúc này thật yên bình đến lạ.
Yuna lặng lẽ quan sát cậu một lúc, rồi khẽ mỉm cười, rời mắt về phía màn đêm sâu thẳm bao phủ lấy khu rừng.
Cô vẫn tiếp tục được.
Cơn buồn ngủ có thể đã lảng vảng đâu đó, nhưng ý chí của cô vẫn đủ để giữ mình tỉnh táo.
Màn đêm lạnh lẽo trườn lên bờ vai, gió luồn qua những tán cây, mang theo hơi thở của rừng sâu. Tiếng lá khô xào xạc mỗi khi có một con vật nhỏ nào đó di chuyển, đôi khi là một cơn gió mạnh lướt qua, lay động cả không gian yên tĩnh.
Trong khoảnh khắc này, thế giới bỗng chốc thu nhỏ lại chỉ còn cô, ngọn lửa và bóng tối đang chờ đợi nơi ranh giới xa xăm.
Nhưng điều quan trọng hơn… là cô muốn làm điều này.
Bởi vì cô nhớ, lần trước, khi cô ngủ quên trong ca trực của mình, Nautilus đã không đánh thức cô.
Cậu đã lặng lẽ thức thay cô, kéo dài thêm vài tiếng dù chính cậu cũng đã mệt nhoài. Nautilus không bao giờ nói, không bao giờ trách móc, chỉ đơn giản là tự mình làm tất cả.
Yuna nhớ lại khoảnh khắc khi cô tỉnh giấc và thấy Nautilus vẫn ngồi đó, bóng lưng thẳng tắp nhưng đôi vai có chút run rẩy, bàn tay siết chặt v·ũ k·hí như thể chỉ cần lơi lỏng một chút, cậu sẽ gục xuống ngay lập tức.
Đôi mắt cậu khi đó, mệt mỏi nhưng vẫn sáng ngời một sự kiên nhẫn không thể lay chuyển. Một sự quan tâm thầm lặng mà cậu chưa bao giờ thốt ra thành lời.
Vậy nên lần này, cô cũng muốn làm điều gì đó cho cậu.
Không phải vì cô cảm thấy mình mắc nợ Nautilus. Không phải vì cô nghĩ rằng đây là trách nhiệm hay nghĩa vụ.
Mà chỉ đơn giản là… cô muốn vậy.
Cậu có thể sẽ không bao giờ biết. Có lẽ, ngay cả khi cậu tỉnh dậy và thấy cô vẫn đang ngồi gác, Nautilus cũng sẽ không nghĩ nhiều về điều đó.
Nhưng điều đó không quan trọng. Cũng giống như cách cậu từng làm, cô chỉ muốn bảo vệ cậu một chút, dù chỉ trong một đêm ngắn ngủi giữa thế giới tàn khốc này.
Yuna siết chặt v·ũ k·hí trong tay, khẽ vươn vai rồi tiếp tục dõi mắt về phía màn đêm vô tận.
Nếu Nautilus có thể thức thêm vài tiếng vì cô, thì chẳng có lý do gì cô không thể làm điều tương tự cho cậu.
Chỉ lần này thôi.
Đêm nay, cô sẽ là người thức.
Còn cậu… cứ ngủ yên đi.
....
Sáng hôm sau, ánh bình minh nhạt nhòa len lỏi qua những tán cây, nhưng dường như chẳng thể chạm tới mặt đất.
Những tia nắng yếu ớt mắc kẹt giữa lớp lá dày, chỉ để lại những vệt sáng lơ lửng trong màn sương vẫn chưa tan hết.
Không gian vẫn mang theo hơi thở lạnh lẽo của màn đêm, tĩnh lặng một cách khác thường.
Tàn lửa từ đêm qua đã sớm nguội lạnh, chỉ còn vài đốm than âm ỉ cháy giữa lớp tro xám.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, khuấy động lớp tro bụi, để chúng trôi lững lờ trong không khí trước khi tan biến vào hư vô.
Yuna dụi mắt, cảm giác mỏi nhừ đè nặng trên từng thớ cơ sau một đêm dài không ngủ. Cô khẽ xoay cổ tay, cố xua đi sự uể oải, rồi quay sang bên cạnh, nơi Nautilus vẫn còn cuộn mình trong chiếc áo choàng, hơi thở đều đặn, khuôn mặt thư giãn lạ thường.
Cô khẽ chớp mắt.
Cậu vẫn chưa dậy sao?
Mọi lần, Nautilus luôn là người đầu tiên tỉnh giấc. Khi cô mở mắt, cậu đã sẵn sàng, v·ũ k·hí đã được kiểm tra, hành trang đã được thu dọn gọn gàng.
Cậu luôn cảnh giác, luôn cẩn trọng, như thể chưa từng có một giấc ngủ nào thực sự trọn vẹn.
Nhưng hôm nay, cậu vẫn ngủ.
Hơi thở của cậu chậm rãi hơn, bình thản hơn. Quầng thâm dưới mắt đã nhạt đi một chút. Và lần đầu tiên, Yuna nhận ra, có lẽ đây là lần hiếm hoi cậu có một giấc ngủ yên bình.
Cô mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó diễn tả. Một chút nhẹ nhõm. Một chút ấm áp. Và có lẽ, một chút tự hào.
Cô không đánh thức cậu.
Thay vào đó, Yuna lặng lẽ đứng dậy, vươn vai để làm dịu đi những cơ bắp căng cứng.