Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 131: Chúng ta đi tiếp chứ?

Chương 131: Chúng ta đi tiếp chứ?


Ren cắn chặt răng, ánh mắt lặng lẽ quan sát Yuna. Câu nói vừa rồi của Nautilus vẫn vang vọng trong đầu cậu, “Chúng ta không cần cậu.”

Nếu đúng như những gì cậu ta nghe thấy, thì đáng lẽ Yuna phải có biểu hiện gì đó tương ứng, một chút xa cách, khó chịu, hoặc ít nhất là chút lưỡng lự.

Nhưng cô chỉ tiếp tục bước đi, vẻ mặt không có lấy một tia lạnh lùng hay giận dữ. Thay vào đó, đôi mắt nâu của cô vẫn ánh lên sự lo lắng mơ hồ, như thể đang tự hỏi làm thế nào để thoát khỏi mê cung này.

Cô không hề có vẻ gì là người vừa thốt ra một câu tàn nhẫn như vậy.

Cảm giác bất an trào lên trong lồng ngực Ren. Cậu siết chặt chuôi kiếm theo bản năng, bàn tay hơi ướt mồ hôi. Có gì đó không ổn.

Không phải chỉ là do căng thẳng hay kiệt sức, cậu đã quen với những điều đó từ lâu. Đây là một thứ khác.

Cậu chậm rãi suy ngẫm, mắt đảo quanh làn sương trắng mờ ảo đang bủa vây họ.

Mọi câu nói bị bóp méo mà họ nghe thấy từ lúc đặt chân vào nơi này đều có chung một đặc điểm: chúng mang hàm ý tiêu cực.

Lời nói của Nautilus bị biến thành một sự phủ nhận cay đắng. Giọng của Yuna biến mất trong hư vô.

Ren cũng nhớ lại khoảnh khắc khi chính cậu cảm thấy tai mình ù đi, như thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ nhưng không thể phân biệt rõ.

Đây không thể chỉ là sự trùng hợp.

Là mê cung đang thao túng họ sao? Hay có một thứ gì đó khác đang bóp méo nhận thức của cả ba?

Ren hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh. “Yuna.”

Cô quay đầu lại, đôi chân dừng bước theo phản xạ. “Gì thế?”

“Cậu nói thử một câu đi.”

“Hả?” Yuna chớp mắt, vẻ ngạc nhiên lướt qua gương mặt. “Sao tự nhiên lại...”

“Chỉ một câu đơn giản thôi,” Ren nhấn mạnh, mắt không rời khỏi môi cô. “Như... ‘Chúng ta đi tiếp chứ?’ chẳng hạn.”

Yuna vẫn chưa hiểu ý cậu, nhưng cũng không tranh luận. Cô gật đầu nhẹ, khẽ mở môi:

“Chúng ta...”

Ngay khoảnh khắc đó, Ren cảm thấy cả người cứng đờ.

Giọng nói cất lên, nhưng những gì cậu nghe thấy lại không khớp với những gì cậu thấy.

“Đừng tin chúng.”

Câu nói vang lên ngay bên tai cậu, không thuộc về Yuna, cũng không thuộc về bất kỳ ai trong nhóm.

Nó méo mó, trống rỗng, như thể được phát ra từ sâu thẳm trong làn sương dày đặc. Nhưng đôi môi của Yuna? Cô đã nói đúng như lời cậu bảo: “Chúng ta đi tiếp chứ?”

Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Ren. Cậu lùi lại một bước, mắt căng ra nhìn Yuna như thể mong cô sẽ có phản ứng gì đó. Nhưng cô chỉ nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.

Xa xa, giữa tiếng gió rít khe khẽ, có thứ gì đó vang vọng, một âm thanh nhỏ, méo mó, như thể ai đó đang thì thầm ngay bên tai nhưng lại không thể phát âm trọn vẹn.

Một câu nói bị nuốt chửng. Một giọng nói lặp đi lặp lại nhưng không có hình hài.

Cậu cảm nhận được một cặp mắt vô hình đang dõi theo mình.

Ren quay đầu thật nhanh. Nhưng ngoài màn sương trắng lượn lờ, không có ai ở đó cả.

Mọi giác quan của cậu mách bảo rằng có một thực thể nào đó đang ở đây, ẩn nấp trong mê cung này, thao túng âm thanh, bóp méo sự thật, gieo rắc sự hoài nghi giữa họ.

Nó không muốn họ tin tưởng nhau.

Nó đang cố khiến họ quay lưng lại với nhau.

Ren nheo mắt, bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm, cảm giác lạnh lẽo của kim loại truyền qua đầu ngón tay càng làm cơn căng thẳng trong lòng cậu trở nên rõ ràng hơn.

Không thể nào.

Cậu đã nhìn thấy khẩu hình miệng của Yuna.

Cô chắc chắn đã nói đúng như những gì cậu bảo, “Chúng ta đi tiếp chứ?” không sai một từ, từng âm tiết đều khớp hoàn hảo với những gì cậu mong đợi.

Nhưng ngay khi giọng nói của cô lọt vào tai, nó đã bị bóp méo thành một thứ hoàn toàn khác.

“Đừng tin chúng.”

Ren cứng đờ người.

Những ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, từng khớp ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dù hơi lạnh vẫn đang len lỏi qua lớp áo.

Giữa mê cung phủ đầy sương trắng, giọng nói kia như thể không thuộc về bất kỳ ai trong nhóm, mà đến từ một nơi khác, vang vọng ngay bên tai cậu, méo mó, rời rạc, nhưng lại rõ ràng đến mức khiến sống lưng cậu ớn lạnh.

Là ai?

Ren quay phắt sang Yuna, ánh mắt quét nhanh qua từng biểu cảm trên gương mặt cô. Cô vẫn đứng đó, ánh mắt nâu tràn đầy nghi hoặc và bồn chồn, không có lấy một chút dấu hiệu của sự gian dối hay xa cách.

Nếu thật sự là cô đã nói câu đó, thì đáng lẽ cô phải có chút gì đó bất thường, sự khó chịu, ngập ngừng, hay ít nhất là một ánh mắt né tránh.

Nhưng không. Cô vẫn đang nhìn cậu, chờ đợi phản ứng của cậu, như thể không hề nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng nếu Yuna không nhận ra sự khác biệt… thì có nghĩa là chỉ có cậu nghe thấy câu nói đó theo cách này.

Sự hoài nghi chợt nhen nhóm trong lòng Ren.

Cậu nhìn sang Nautilus. Cậu ta cũng nghe thấy giọng nói bị bóp méo. Nhưng nếu thế… làm sao Ren có thể biết chắc rằng những gì Nautilus nói với cậu là sự thật?

Nếu ngay cả âm thanh của một người ngay trước mặt cũng có thể bị bóp méo, thì làm sao cậu chắc chắn được rằng những gì mình nghe từ Nautilus không phải cũng bị biến dạng theo một cách nào đó?

Lỡ như…?

Tâm trí cậu rối bời, những suy nghĩ loạn xạ như những mảnh vỡ rời rạc va vào nhau, không sao ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ hãi, mà vì nhận ra điều gì đó còn đáng sợ hơn, sự nghi ngờ.

Ren hít một hơi sâu, nhưng không khí nơi đây quá lạnh, quá nặng nề, khiến cậu có cảm giác như phổi mình bị siết chặt lại.

Cậu quay ngoắt sang Nautilus, nhìn chằm chằm vào cậu ta như thể muốn tìm ra một kẽ hở nào đó, một biểu cảm lạ, một dấu hiệu của sự dối trá, bất cứ điều gì có thể xác nhận rằng những gì cậu đang nghe, đang thấy, là thật.

Nhưng Nautilus cũng chỉ đang cau mày, trán lấm tấm mồ hôi, bàn tay siết lấy chuôi đoản kiếm theo bản năng.

Và đó là khoảnh khắc Ren nhận ra.

Không chỉ có mình cậu đang đề phòng. Nautilus cũng vậy.

Cả hai đều đang nhìn nhau với ánh mắt thăm dò, cảnh giác, như thể đối phương có thể là kẻ địch bất cứ lúc nào.

Mọi thứ như sụp đổ trong đầu cậu.

Kế hoạch thực sự của kẻ đứng sau mê cung này không phải là t·ấn c·ông họ. Không phải là dùng bẫy, không phải là tách họ ra.

Nó không cần làm gì cả, ngoài việc gieo rắc hoài nghi giữa những người đồng hành.

Chỉ cần họ không tin nhau, chỉ cần họ quay lưng lại với nhau, thì dù có là đồng đội, dù có từng cứu mạng nhau… họ cũng sẽ tự hủy diệt lẫn nhau.

Ren chớp mắt, cảm giác mơ hồ như vừa bước hụt trên một bậc thang vô hình, nơi lẽ ra phải có một điểm tựa nhưng lại chẳng hề tồn tại.

Những suy nghĩ trong đầu cậu xoay vòng như một cơn bão cuồng loạn, hỗn độn, chồng chéo lên nhau, nhưng càng cố gắng nắm bắt, chúng lại càng trở nên xa vời, như những mảnh vụn ký ức bị cuốn trôi trong dòng nước xiết.

Cậu biết có gì đó không đúng. Một cảm giác gai lạnh, vô hình nhưng dai dẳng, bám chặt lấy cậu như bóng tối quấn quanh ánh sáng tàn lụi.

Cậu biết mình vừa nhận ra một điều gì đó quan trọng, một lỗ hổng, một chi tiết nhỏ bé nhưng lại có thể thay đổi mọi thứ, một sự thật ẩn giấu đằng sau những mảnh ghép rời rạc này.

Nhưng ngay khi cậu cố gắng nắm giữ nó, nó đã trượt khỏi tâm trí cậu, tan biến vào khoảng không, như thể chưa từng tồn tại.

Sự nghi ngờ vẫn còn đó. Nặng nề. Chất chồng trong lồng ngực như một tảng đá lớn, xộc thẳng vào từng nhịp thở, sắc lạnh như một m·ũi d·ao cùn cắm sâu vào da thịt.

Bàn tay cậu siết chặt chuôi kiếm. Không phải vì sẵn sàng chiến đấu, mà vì cần một điểm tựa giữa cơn hỗn loạn trong tâm trí.

Và khi liếc qua, cậu thấy Nautilus cũng đang làm điều tương tự, bàn tay cậu ta bấu chặt lấy chuôi đoản kiếm, các khớp ngón tay trắng bệch dưới áp lực vô thức. Không ai lên tiếng.

Không ai cố gắng đưa ra bất kỳ kết luận nào. Nhưng trong một thoáng, ánh mắt họ giao nhau, và Ren nhận ra một điều: Cậu không phải người duy nhất đang hoài nghi.

Cậu không chắc nữa.

Về Yuna. Về Nautilus. Về chính bản thân cậu.

Một giọng nói trầm thấp thì thầm trong đầu, chậm rãi, lạnh lẽo, từng chữ một như lưỡi dao cứa vào nhận thức của cậu:

Lỡ như ngay từ đầu, cậu đã nghe nhầm?

Lỡ như giọng nói đó không hề bị bóp méo, mà chính ký ức của cậu đã bị thay đổi?

Ren nhíu mày. Một cơn đau nhói lan tỏa từ thái dương, nhịp tim cậu đập dồn dập như thể cơ thể đang phản ứng lại điều gì đó… hoặc đang cố gắng chống lại một thứ gì đó.

Nhưng chống lại cái gì? Và tại sao cậu lại có cảm giác này?

Cậu đã nghe thấy gì?

Thực sự đã nghe thấy gì?

“Ren?”

Giọng của Yuna vang lên, nhẹ nhàng nhưng dè dặt, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ.

Nhưng ngay khi cậu quay đầu lại, đôi môi cô mấp máy nói điều gì đó và cậu không nghe thấy.

Khoảnh khắc đó, Ren cảm thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng, từng thớ cơ trên cơ thể như đông cứng lại trong một nỗi sợ hãi vô hình. Không ổn. Không ổn.

Cậu muốn hỏi. Cậu nên hỏi. Nhưng giọng nói trong đầu tiếp tục thì thầm, như một dòng suối ngầm len lỏi qua từng kẽ hở trong tâm trí:

Cậu có chắc không? Cậu có thực sự chắc rằng lời cậu sắp nghe là thật không?

Nautilus đột ngột lên tiếng.

“Chúng ta đi tiếp thôi.”

Giọng cậu ta khàn đặc, có lẽ vì kiệt sức.

Nhưng không giống như trước đó, không còn dấu vết của sự cảnh giác hay hoài nghi. Không phản đối. Không đặt câu hỏi. Không đề cập đến những gì vừa xảy ra.

Ren mở miệng… rồi ngậm lại.

Và cậu cũng không hỏi gì.

Không ai nói thêm một lời nào.

Như thể tất cả những nghi hoặc, tất cả những lo lắng của họ, đã bị một thứ gì đó bịt kín, như một làn sương vô hình len lỏi qua từng kẽ hở trong suy nghĩ, khiến nhận thức của họ trở nên chậm chạp và mơ hồ.

Họ tiếp tục bước đi.

Nhưng họ không nhận ra.

Họ không nhận ra rằng mình đã quên mất điều gì đó.

Chương 131: Chúng ta đi tiếp chứ?