Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 133: Hào Quang Lạc Lối.

Chương 133: Hào Quang Lạc Lối.


Ren hít một hơi thật sâu, cố gắng để bình tĩnh lại, nhưng cơn rùng mình vẫn không thể dứt, như một cơn gió lạnh thổi qua cơ thể, làm cậu cảm thấy tê dại từ trong ra ngoài.

Những lời trong mô tả về hiệu ứng Hollow Brand cứ văng vẳng trong đầu cậu, như những tiếng thì thầm của một thế lực vô hình, đang cắn rứt từng góc khuất trong tâm trí, lôi kéo cậu vào bóng tối mà cậu không thể thoát ra.

Cảm giác bất lực lấn át, khiến mọi sự nỗ lực của cậu trở nên vô nghĩa.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng đẩy lùi cảm giác nặng nề đang dần đè lên mình.

Nhưng càng cố gắng, cậu càng cảm nhận rõ sự thay đổi đang xảy ra.

Mọi thứ xung quanh cậu bỗng trở nên mờ nhạt, không còn rõ ràng như trước, như thể mỗi bước đi của cậu đang lún dần vào một hố sâu vô tận, nơi chẳng có ánh sáng nào.

Cảm giác như thể chính bản thân cậu đang dần trở thành một phần của bóng tối ấy, như một hồn ma mờ ảo, và cậu không thể tìm thấy lối ra, chỉ còn lại sự mịt mờ bao trùm.

Tại sao lại là tôi? Ren tự hỏi, cảm giác lạnh lẽo trong tim càng lúc càng mạnh mẽ hơn, như thể một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim cậu, khiến mỗi nhịp đập đều trở nên nặng nề, vướng víu.

Những lời mô tả kia không chỉ là về một con sâu nghi ngờ, chúng mô tả sự biến đổi của chính tâm hồn, sự xói mòn từ từ nhưng chắc chắn, những gì đang dần bị bào mòn, không phải bằng vũ lực, mà bằng sự xói mòn tinh tế, ngấm ngầm, như một con sóng nhỏ không ngừng đánh vào đá, từng chút một, cho đến khi đá ấy nứt vỡ.

Và cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng bước của nó, từng chút một, khiến cậu không thể thoát ra.

Mọi thứ trước mắt cậu, những mối quan hệ, những quyết định, những lời nói, mọi thứ đều bị phủ một lớp sương mờ, như thể có một lớp váng không thể nhìn thấu bao trùm lên tất cả.

Cảm giác như cậu đang đứng giữa một biển sương mù, chẳng thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Những lời nói của người khác bỗng trở nên lạ lẫm, dường như chúng không còn đáng tin nữa.

Những khuôn mặt thân quen giờ đây như những bóng hình phai mờ, cậu không thể tìm thấy điểm tựa trong cái thế giới đang dần sụp đổ quanh mình.

Ren nhìn vào bảng hệ thống lần nữa, giờ đây cảm thấy một sự xa lạ với những con số quen thuộc, những chỉ số đã từng là bạn đồng hành, giờ lại trở nên mơ hồ, như thể chúng không còn phản ánh sự thật nữa.

HP vẫn còn đó, VIT vẫn giữ nguyên, nhưng sự tồn tại của cậu lại cảm thấy như một thứ gì đó đang dần phai nhạt.

Một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng, nhưng cậu không thể tìm ra lời để gọi tên nó, không thể hiểu nổi cảm giác này.

Nó giống như một sự trống rỗng không thể lấp đầy, một hố sâu trong lòng mà không gì có thể lấp lại.

Cậu không thể để mình rơi vào sự hoang mang này.

Không thể.

Cậu biết rõ nếu mình để cho sự nghi ngờ chiếm lấy thì tất cả sẽ mất. Mất hết tất cả những gì cậu đã đấu tranh để xây dựng.

Cậu không thể để Hollow Brand chiếm ưu thế.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu đối mặt với điều gì đó nguy hiểm. Nhưng lần này, thứ đối đầu với cậu không phải là một con quái vật, không phải một đối thủ ngoài kia, mà chính là những nỗi sợ hãi, những nghi ngờ và những bóng ma trong tâm trí cậu.

Những thứ mà không thể nhìn thấy, không thể chiến đấu với chúng bằng thanh kiếm hay sức mạnh.

Ren thở ra một hơi thật dài, cố gắng tập trung. Nếu không thể nhận ra sự thay đổi này, nếu không thể đối diện với nó, cậu sẽ mất hết.

Mất tất cả những gì đã xây dựng, mất đi chính bản thân mình, mất đi những thứ mà cậu đã từng tin tưởng. Không thể để sự nghi ngờ này phát triển thêm, không thể để bóng tối này nuốt chửng cậu.

Cậu không thể để Hollow Brand chiến thắng.

Cậu phải tìm ra cách để gỡ bỏ hiệu ứng này, dù có phải đối mặt với những thứ tồi tệ nhất trong hành trình này, dù phải bước vào những vùng tối nhất của chính tâm hồn mình.

Nhưng cậu biết, nếu không làm vậy, thì chính cậu sẽ là người bị lãng quên, một hồn ma không còn gì để giữ lại.

Ren nhìn Yuna và Nautilus, cố gắng che giấu nỗi lo lắng đang dâng lên trong lòng.

“Này các cậu...”

Cậu đã nói về những điều mà mình cảm nhận được, về cái bóng vô hình đang lấn át tâm trí mình, nhưng ánh mắt của họ chỉ phản chiếu sự bối rối.

Họ nhìn lại cậu, mặt đầy thắc mắc, như thể không có gì bất thường. Cả hai không cảm nhận được gì lạ lùng, dường như họ không hề mắc phải Hollow Brand.

Yuna mỉm cười, vỗ nhẹ vai Ren. "Cậu đã đi lạc lâu quá rồi đấy, Ren. Cậu cứ căng thẳng quá, chúng ta sẽ ra ngoài thôi mà." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang vẻ lo lắng như thể cô đang cố trấn an cậu.

Nautilus cũng nhìn Ren, đôi mày cau lại, và đôi mắt xanh lá của anh phản chiếu sự nghi ngờ. "Cậu không sao chứ? Cảm giác của cậu có vẻ kỳ lạ, Ren. Cả ba chúng ta đều đi chung mà, sao chỉ mình cậu cảm thấy như vậy?"

Ren chỉ có thể thở dài, cảm giác lo lắng càng thêm nặng nề. Mọi thứ đang thay đổi, nhưng sự thay đổi đó lại tinh tế đến mức không ai khác nhận ra ngoài cậu.

Yuna và Nautilus vẫn hành động bình thường, trò chuyện với nhau như mọi khi, nhưng Ren biết rõ ràng rằng có điều gì đó sai sai, không đúng.

Cảm giác như cậu đang đứng giữa hai thế giới, một bên là những người bạn đang sống trong hiện tại, và một bên là cái bóng của Hollow Brand đang từng bước đẩy cậu xa rời thực tại ấy.

Cậu cảm thấy mình như một người lạc lõng, đang dần mờ nhạt trong thế giới này, trong khi những người xung quanh không hề hay biết.

“Tại sao tôi lại thấy nó?” Ren tự hỏi, đôi mắt xa xăm nhìn về phía màn sương.

Cậu không thể giải thích cảm giác này. Cảm giác như có một đường ranh vô hình giữa cậu và những người bạn đang đứng cạnh.

Một sự khác biệt mà cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng không thể diễn tả ra lời. Có phải do cậu quá tập trung vào bản thân, hay là có một lý do sâu xa khác khiến cậu nhận ra điều này ngay từ đầu?

Nhưng giờ không phải là lúc để tìm câu trả lời cho những câu hỏi ấy. Cậu không thể cứ mãi vướng vào những suy nghĩ này.

Điều quan trọng lúc này là phải tìm cách hóa giải Hollow Brand. Không thể cứ đứng nhìn khi tất cả dần thay đổi theo một hướng nguy hiểm.

Cậu phải hành động, phải tìm cách đối phó với hiệu ứng này, dù có phải đối diện với những điều tồi tệ nhất trong hành trình này.

Ren quay lại nhìn Yuna và Nautilus, cố gắng tập trung. Không thể để họ nhận ra sự lo lắng trong mình, nhưng cũng không thể bỏ qua những dấu hiệu rõ ràng đang xuất hiện.

Cậu phải để ý đến từng hành động của họ, từng lời nói, từng nét mặt. Nhưng đồng thời, cậu không thể để bản thân lạc lối trong sự hoang mang này.

Họ vẫn cần sự dẫn dắt của cậu, và Ren không thể để cái bóng của Hollow Brand che mờ trách nhiệm đó.

Cậu thở dài một lần nữa, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Giờ là lúc phải chiến đấu, không chỉ với kẻ thù bên ngoài, mà còn với chính bản thân mình.

Nhưng cảm giác đó, cái cảm giác mà Ren không thể giải thích, vẫn không rời khỏi tâm trí cậu, càng lúc càng làm cậu cảm thấy cô độc trong chính cuộc hành trình của mình.

"Chúng ta phải ra khỏi đây," Ren nói, giọng trầm xuống, ánh mắt đầy kiên định. "Và chúng ta phải rời xa những gì đang ảnh hưởng đến chúng ta, không chỉ trong không gian này, mà trong chính tâm trí chúng ta."

Yuna và Nautilus nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Ren. Dù họ không hiểu hết, nhưng ánh mắt của họ có chút lo lắng. Yuna khẽ gật đầu. "Được rồi, Ren. Nhưng cậu phải hứa với chúng tôi rằng sẽ không để mọi thứ làm cậu phân tâm."

Nautilus lặng lẽ đứng cạnh, đôi mắt không rời khỏi Ren, như thể anh đang tìm kiếm điều gì đó.

Một sự thay đổi. Một dấu hiệu của điều gì đó mà chỉ có Ren mới có thể nhìn thấy.

Ren gật đầu, dù trong lòng vẫn đầy mơ hồ. "Chắc chắn."

Cả ba tiếp tục bước đi trong im lặng, nhưng không khí giữa họ dường như đã thay đổi.

Một cảm giác căng thẳng lơ lửng trên đầu mỗi người, mặc dù không ai trong số họ nói ra. Ren cảm nhận rõ sự thay đổi trong từng cử chỉ của Yuna và Nautilus.

Ban đầu, nó chỉ là những chi tiết nhỏ, nhưng khi cậu tập trung hơn, sự khác biệt trở nên không thể bỏ qua.

Yuna đi bên cạnh Ren, nhưng bước chân của cô bỗng chậm lại, như thể cô đang nặng nề hơn so với bình thường.

Cô nhìn về phía trước với ánh mắt mơ màng, dường như không còn chú ý đến xung quanh nữa.

Mái tóc của cô bay phất phới trong gió, nhưng ánh mắt cô vẫn như thiếu đi sức sống, hệt như những kẻ đang bị cuốn vào một giấc mơ u tối.

"Yuna, cậu ổn không?" Ren hỏi, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự lo lắng.

Yuna chậm rãi quay đầu lại, nhưng ánh mắt cô như thể nhìn xuyên qua cậu. "Ừm... ổn..." cô đáp, giọng cô thoáng yếu ớt, như thể lời nói cũng đang chống lại chính cô.

Ren có thể thấy sự ngập ngừng trong ánh mắt cô, và trong cách cô nhìn xuống mặt đất rồi lại tiếp tục bước đi mà không nói thêm lời nào. Cảm giác như cô đang mất dần sự kết nối với mọi thứ xung quanh.

Một cơn gió thổi qua, làm tóc Yuna bay lên, nhưng bước đi của cô vẫn thiếu đi sự vững vàng, như thể cô đang bước trong một cơn mộng mị. Ren lặng lẽ nhìn cô, rồi quay sang Nautilus.

Anh chàng tóc xanh lá ánh nâu ấy vẫn đi vững bước, nhưng hành động của anh dần trở nên chậm chạp hơn.

Những bước đi của Nautilus bắt đầu nghiêng lệch, và đôi khi anh phải dừng lại, nhắm mắt trong giây lát, rồi lại tiếp tục bước đi, như thể sự kiệt quệ đang dần chiếm lấy anh.

"Tôi không sao đâu, Ren," Nautilus đột ngột lên tiếng, giọng anh khàn đặc, như thể đang cố gắng chống lại thứ gì đó đang siết chặt trong lồng ngực. "Chúng ta sẽ ra ngoài thôi. Chỉ là... chúng ta đã đi quá lâu rồi. Có lẽ chúng ta cần nghỉ ngơi."

Ren nhìn anh chằm chằm, cảm nhận rõ sự mệt mỏi, nhưng cũng thấy có gì đó khác. "Nautilus, cậu thật sự ổn chứ?" Cậu hỏi, không thể giấu nổi sự lo lắng trong mắt mình.

Nautilus chỉ khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt cậu ta đã không còn sáng như trước, thay vào đó là sự mờ nhạt không thể diễn tả thành lời. Cái bóng của sự mệt mỏi dường như đang nuốt lấy anh.

Ren không thể không nhận ra, mọi thứ xung quanh đã thay đổi. Cảm giác đó vẫn âm ỉ trong lòng cậu, nhưng khi nhìn vào Yuna và Nautilus, cậu lại thấy một sự khác biệt rõ rệt.

Họ không thấy điều gì sai, nhưng Ren biết rõ ràng có một điều gì đó đang thay đổi trong họ, và trong cả không gian này.

"Chúng ta phải đi," Ren nói, giọng cậu chắc chắn hơn, như thể cậu đang nói với chính mình hơn là với họ. "Chỉ cần đi thêm chút nữa. Đừng dừng lại."

Yuna quay đầu nhìn cậu, đôi mắt cô đầy bối rối, nhưng không nói gì. Một khoảng lặng kéo dài trước khi cô lẩm bẩm, "Chỉ thêm một chút thôi... Chúng ta sẽ ra ngoài."

Nautilus không nói gì nữa. Cậu ta không phản đối, nhưng Ren có thể cảm nhận được sự hoang mang trong ánh mắt, một sự thất thần nhẹ nhàng mà không thể dễ dàng phủ nhận.

Cái cảm giác như cả ba đang bị cuốn vào một cơn sóng ngầm mà không thể nhìn thấy, không thể thoát ra.

"Chúng ta phải tiếp tục," Ren nhấn mạnh, cố gắng tạo ra một chút gì đó trong giọng nói để khích lệ họ, nhưng cậu nhận ra rằng bản thân mình đang nói với chính mình hơn là với họ. Cậu đang tự thuyết phục mình hơn là điều gì khác.

Yuna hơi cúi đầu, không đáp lại, nhưng Ren có thể cảm nhận được cái gì đó trong cái nhìn mơ màng của cô.

Cái cảm giác mệt mỏi không chỉ là thể xác, mà là một sự hẫng hụt trong tâm hồn. Và Nautilus, dù không nói ra, vẫn chỉ lặng lẽ đi theo, như thể bước đi của cậu ta đã không còn là một lựa chọn nữa.

Chương 133: Hào Quang Lạc Lối.