Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 136: Điểm Gãy Của Thực Tại.
Yuna là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô nhỏ, gần như bị nuốt trọn bởi lớp sương mù dày đặc, nhưng không giấu được sự mong đợi xen lẫn lo lắng.
"Vậy... chúng ta thoát khỏi sương mù bằng cách nào?"
Cô siết chặt chuôi v·ũ k·hí trong tay, những đốt ngón tay dần trắng bệch vì lực nắm. Đôi mắt nâu dao động giữa Ren và những bóng hình mờ ảo đang lay động giữa màn sương. Dù đã hiểu ra phần nào về những ảo giác xung quanh, nhưng cảm giác bất an vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Vì nếu mê cung này không phải là thật, thì những gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
Ren hít sâu một hơi, cảm giác phấn khích khi tìm ra sự thật dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự bình tĩnh cần thiết. Cậu nhìn quanh một lần nữa, lần này không còn sự ngờ vực hay sợ hãi, mà bằng ánh mắt sáng tỏ hơn, sắc bén hơn—không còn bị những hình ảnh giả dối làm lung lay nữa.
"Chúng ta không thể đẩy sương mù đi," cậu nói, giọng điệu trầm ổn, mang theo sự chắc chắn của một người vừa tìm ra lời giải cho một câu đố hóc búa. "Nhưng chúng ta có thể ngừng để nó kiểm soát mình."
Cậu giơ tay lên, chầm chậm đưa ra trước mặt, các ngón tay khẽ cử động như thể đang thử nghiệm điều gì đó vô hình trong không khí. Những hạt sương nhỏ li ti bám vào da, lạnh buốt.
"Trước tiên, đừng nhìn vào những thứ không có thật. Đừng để chúng lừa chúng ta thêm nữa. Nếu chúng ta không tin vào chúng, chúng cũng không thể tồn tại."
Nói rồi, cậu lùi lại một bước—rồi cúi xuống, chỉ vào mặt đất. Ở đó, ẩn hiện giữa lớp bụi đất ẩm ướt, là dấu vết mờ nhạt của những bước chân. Chúng không biến mất, không bị ảo giác làm lu mờ, và quan trọng nhất—chúng là thật.
"Chúng ta đã đi qua đây rồi." Ren khẽ nhếch môi, nụ cười phảng phất một chút tự tin, một chút nhẹ nhõm. "Vậy thì, thay vì tin vào những gì mắt mình thấy, chúng ta hãy tin vào dấu vết thật sự của mình. Chúng sẽ dẫn chúng ta ra ngoài."
Yuna tròn mắt, đôi môi hé mở như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Nautilus cũng khẽ cau mày, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn theo kịp nhịp độ của Ren, nhưng ánh mắt cậu ta đã không còn là sự hoang mang vô định nữa.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm sương mù xoáy động trong không trung. Những ảo ảnh méo mó vẫn còn đó, nhưng giờ đây, chúng không còn quan trọng nữa.
Không ai nói thêm lời nào.
Vậy là họ bắt đầu bước đi.
Lần này, không còn do dự nữa.
Nhưng rồi, sự thật như một gáo nước lạnh dội thẳng lên tâm trí trần trụi của họ, xóa tan hoàn toàn chút hy vọng mong manh vừa mới nhen nhóm.
Họ vẫn bị lạc.
Tệ hơn hết...họ đã đi một vòng tròn. Không chỉ một lần, mà là rất nhiều lần.
Nhận thức ấy giáng xuống như một nhát chém sắc lạnh, cắt ngang mọi suy nghĩ và để lại một khoảng trống đáng sợ trong tâm trí.
Ren khựng lại giữa bước đi, hơi thở cậu như nghẹn lại trong lồng ngực. Đôi mắt vốn đang sáng lên vì sự tự tin nay trở nên trống rỗng, phản chiếu lại nỗi bàng hoàng vừa ập đến.
Cậu cúi xuống, nhìn chằm chằm vào những dấu chân hằn sâu trên nền đất mềm, chúng chồng lên nhau một cách hoàn hảo, như thể cả ba đã bị trói buộc trong một vòng lặp vô tận.
Những bước đi kiên định mà cậu tin tưởng hóa ra chỉ đang kéo họ trở lại vạch xuất phát.
"Không thể nào..." Cậu lẩm bẩm, bàn tay vô thức siết chặt lấy chuôi kiếm, các khớp ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.
Một dòng suy nghĩ hỗn loạn quét qua đầu cậu, cố tìm kiếm một lời giải thích hợp lý. Nhưng tất cả đều vỡ vụn trước sự thật hiển nhiên trước mắt.
Yuna dừng bước ngay bên cạnh cậu, đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào những dấu chân quen thuộc một cách đáng sợ trên con đường họ vừa đi qua. Cổ họng cô khô khốc, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
"Chúng ta... đã quay lại đây?" Giọng cô run nhẹ, nhỏ dần, như thể ngay cả chính bản thân cũng không dám tin vào điều đó.
Nautilus siết chặt lấy vạt áo, hơi thở trở nên gấp gáp khi cậu lướt ánh mắt qua những bóng mờ lờ lững trong sương. Chúng vẫn đứng yên, méo mó, mập mờ, như những cái bóng chực chờ nuốt chửng họ bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ, cậu đã hiểu. Chúng không cần phải t·ấn c·ông họ.
Chúng chỉ cần đợi.
Cảm giác bị giam cầm len lỏi vào từng hơi thở. Một sự bức bối vô hình quấn chặt lấy ba người, như những sợi xích lạnh lẽo vây kín quanh họ.
Sương mù này không chỉ tạo ra ảo giác.
Nó còn đang chơi đùa với họ.
Ren lặng người nhìn vào màn sương dày đặc bao phủ xung quanh.
Trong khoảng không mịt mù ấy, những cái bóng méo mó vẫn trôi nổi, lặng lẽ và vô cảm, tựa như những linh hồn lạc lối bị mắc kẹt giữa hai thế giới.
Chúng không chỉ bất động. Chúng đung đưa.
Chờ đã...
Đung đưa?
Ý thức của cậu ngay lập tức siết chặt vào chi tiết đó, như thể có một bàn tay vô hình vừa siết lấy cổ họng cậu, buộc cậu phải chú ý.
Nhìn kỹ hơn, những bóng dáng ấy không hoàn toàn tĩnh tại, chúng vặn vẹo, chao đảo theo một nhịp điệu không đều, như những con rối bị kéo giật bởi sợi dây mà cậu không thể thấy được.
Một cơn ớn lạnh len lỏi từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu. Ren siết chặt chuôi kiếm theo bản năng, từng hơi thở trở nên nặng nề.
Cậu lia mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên những sợi dây leo đang quấn quanh thân cây cổ thụ gần đó. Chúng vẫn ở nguyên vị trí, khô cứng và bất động như thể bị đóng băng trong thời gian.
Không có gió.
Không có gì lay động.
Không có gì nên đang di chuyển cả.
Vậy thì tại sao?
Tại sao những cái bóng ấy lại rung lắc, vặn vẹo theo một quy luật bí ẩn nào đó? Tại sao chúng cứ lắc lư không ngừng, dù không có bất kỳ tác nhân nào can thiệp?
Một linh cảm xấu chợt bùng lên trong lồng ngực cậu, thô ráp và khó chịu như một m·ũi d·ao cùn cứa vào da thịt.
Cậu liếc nhanh về phía Yuna và Nautilus. Họ vẫn đang bận xác định phương hướng, vẫn tin rằng chỉ cần tiếp tục bước đi, họ sẽ tìm ra lối thoát.
Nhưng Ren thì không còn chắc chắn về điều đó nữa.
Cậu nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua lớp sương mờ ảo đang trôi nổi xung quanh.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí, mang theo một sự nhận thức lạnh lẽo đến mức khiến ngực cậu như bị ai đó bóp nghẹt.
Không phải sương mù đang tạo ra ảo giác.
Mà là... cái gì đó trong sương mù đang di chuyển.
Một thứ gì đó thật sự đang tồn tại, len lỏi giữa làn hơi trắng đục như một con thú săn mồi đang lặng lẽ quan sát họ từ phía sau tấm màn che.
Một thứ gì đó sống, ẩn nấp, và... đang chờ đợi.
Quan sát kỹ hơn, Ren cảm thấy có điều gì đó lệch lạc trong khung cảnh trước mắt.
Một thứ gì đó không đúng, một sự bất thường vô hình nhưng dai dẳng, như một âm thanh lạ bị c·hôn v·ùi giữa tiếng ồn trắng.
Nó không rõ ràng, không quá mức lộ liễu, nhưng lại đủ để làm dấy lên một cảm giác bất an khó tả, như thể có thứ gì đó đang thì thầm ngay bên tai, ngay khi cậu vừa quay đầu đi.
Cậu nhíu mày, cẩn thận để ý từng chi tiết nhỏ nhặt, cách những cái bóng đung đưa theo một nhịp điệu không đồng nhất, cách chúng vặn vẹo theo những quy luật mà cậu không thể đoán trước, cách sương mù lơ lửng, cuộn tròn quanh chúng mà không bao giờ tan đi.
Tất cả đều quá hoàn hảo để chỉ là một hiện tượng tự nhiên.
Cậu nín thở, ánh mắt xoáy sâu hơn vào cảnh tượng trước mặt. Rồi, như thể một sợi dây vô hình cuối cùng cũng bị kéo căng đến cực hạn, cậu thấy nó.
Một điểm gãy trong thực tại.
Một sự kết nối mà trước đó cậu chưa từng nhận ra, những cái bóng, màn sương, sự vặn vẹo trong chuyển động của chúng… chúng không phải là những thực thể rời rạc.
Chúng thuộc về một thứ gì đó lớn hơn, một thứ gì đó đã có mặt từ trước, vẫn luôn ở đó, vẫn luôn ẩn mình ngay trước mắt cậu, nhưng không muốn cậu nhận ra sự tồn tại của nó.
Ren hít sâu, cảm giác như vừa lật tung tấm màn che phủ trong tâm trí mình. Hơi lạnh tràn vào phổi, nhưng cậu không còn cảm thấy run rẩy nữa.
Giờ thì cậu biết nó ở đâu.
Và ngay khi mảnh ghép cuối cùng khớp vào đúng chỗ, cậu không còn do dự.
Không chần chừ, không lưỡng lự, cậu lao thẳng vào màn sương, hướng về nơi những cái bóng lắt léo đang đứng chờ.
Nautilus và Yuna nhanh chóng nhận ra hành động kỳ lạ của Ren. Suốt từ nãy đến giờ, cậu ấy vẫn cùng họ dò dẫm tìm đường thoát, vẫn lặng lẽ phân tích địa hình xung quanh.
Nhưng đột nhiên, như thể bị một lực kéo vô hình thúc giục, Ren lao thẳng vào màn sương mà không một lời báo trước.
"Ren! Cậu làm gì vậy?!"
Giọng của Nautilus vang lên, vừa bối rối, vừa hoảng hốt. Cậu bước vội lên một bước, nhưng không dám đuổi theo ngay lập tức. Một cơn bất an khó tả len lỏi vào tâm trí cậu.
Không có đường phía trước.
Từ góc nhìn của họ, nơi Ren đang chạy tới chỉ là một bức tường tự nhiên, một vách đá rêu phong cao ngất, dây leo quấn quanh như một mạng nhện khổng lồ, tất cả gần như bị màn sương dày đặc nuốt chửng. Nếu Ren tiếp tục lao tới với tốc độ đó…
Cậu ấy sẽ đập thẳng vào nó.
Yuna siết chặt bàn tay. Một thoáng do dự lướt qua trong đôi mắt cô. Không lẽ… Ren thấy thứ gì đó mà bọn họ không thấy?
Cô cắn môi, nhưng lý trí nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó. Không, có lẽ Ren đang quá căng thẳng.
Kể cả chính cô cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng vì màn sương mịt mù này. Không loại trừ khả năng Ren đang bị ảo giác sau khoảng thời gian dài mắc kẹt.
Nhưng tại sao…
Tại sao cậu ấy trông chắc chắn đến vậy?
Nautilus hít sâu một hơi, tay nắm chặt chuôi kiếm theo bản năng. Cậu không thể cứ đứng đây mà không làm gì.
"Ren! Đừng đùa nữa! Quay lại ngay!"
Không có hồi đáp.
Cậu ấy cũng không dừng lại.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Ren lao thẳng vào màn sương.
Và biến mất.
Trái tim của cả hai như hẫng mất một nhịp.