Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 137: Mốc Giao Thoa.

Chương 137: Mốc Giao Thoa.


Cả hai đứng sững lại, đôi mắt mở lớn nhìn vào khoảng không nơi Ren vừa biến mất.

Màn sương dày đặc nuốt chửng cậu ấy quá nhanh, như thể chưa từng có ai chạy qua đó, như thể cái bóng duy nhất mà họ vừa thấy lao đi chỉ là một ảo giác phù du.

Không một dấu vết, không một âm thanh, không có bất kỳ sự xáo trộn nào trên mặt đất.

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Một sự im lặng căng thẳng bao trùm lên họ, như thể thế giới này vừa mất đi một mảnh ghép quan trọng mà họ không tài nào chạm tới.

Yuna và Nautilus liếc nhìn nhau.

Một sự do dự thoáng hiện lên, không phải vì sợ hãi, mà bởi họ không thể lý giải được chuyện gì vừa xảy ra.

Tất cả mọi thứ trong lý trí đều mách bảo rằng không có đường nào ở đó. Không có gì ngoài những tảng đá sừng sững, phủ đầy rêu xanh và dây leo, gần như hòa làm một với màn sương.

Một bức tường thiên nhiên vững chãi, không có khe hở, không có lối đi.

Vậy tại sao Ren lại lao vào?

Nautilus nghiến chặt răng. Một cơn lạnh buốt trườn dọc theo sống lưng cậu. Tất cả giác quan đều gào thét rằng có điều gì đó không ổn, nhưng không phải theo cách thông thường.

Nó không giống cảm giác khi đối mặt với quái vật hay rơi vào bẫy. Nó giống như…

Giống như họ đang đứng trước một thứ mà họ không thể nhìn thấy.

Cậu ghét những điều không rõ ràng. Cậu ghét phải hành động khi không hiểu rõ tình huống. Nhưng có một điều cậu biết chắc chắn hơn bất cứ điều gì, Ren không phải kẻ liều lĩnh vô nghĩa.

Cậu ấy luôn có lý do.

Cậu ấy đã thấy gì đó.

Yuna cắn môi, bàn tay vô thức siết chặt lấy chuôi đoản bên hông. Cô không biết chuyện gì đang chờ đợi phía trước, nhưng có một điều cô hiểu rõ, nếu Ren đã chọn tiến vào, họ không thể bỏ lại cậu ấy một mình.

Nautilus hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén. Cậu có thể cảm nhận được nỗi bất an dày đặc bủa vây lấy mình, như một con thú săn mồi ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi con mồi bước vào bẫy.

Nhưng mặc kệ nó là gì, mặc kệ phía trước có thứ gì đang chờ đón, cậu không có lựa chọn nào khác.

Cậu không cần suy nghĩ thêm.

"Đi thôi."

Không chần chừ nữa, cả hai cùng lao vào màn sương.

Bởi vì họ tin tưởng cậu.

Bởi vì họ không thể để mất dấu cậu.

Ren lao đi vùn vụt, như một mũi tên phóng thẳng vào lòng màn sương dày đặc, xé toạc từng lớp mờ ảo đang quấn chặt lấy cơ thể cậu.

Hơi lạnh như những lưỡi dao mỏng cứa qua da thịt, nhưng cậu không hề chậm lại.

Những mảng bóng tối méo mó trôi qua khóe mắt, những hình thù quái dị lắc lư, đong đưa theo một nhịp điệu kỳ lạ, như đang chực chờ nuốt lấy cậu bất cứ lúc nào.

Dưới chân, địa hình biến đổi không ngừng. Những rễ cây xoắn xuýt vươn lên từ mặt đất, tạo thành một mê cung c·hết chóc chỉ cần sảy chân là rơi vào.

Hố sâu hun hút đột ngột mở ra ngay trước mắt, như những miệng vực đen ngòm sẵn sàng nuốt chửng kẻ nào cả tin.

Xa hơn, những vách đá lởm chởm như bức tường thành chắn ngang con đường duy nhất.

Mọi thứ trông đều thật. Quá thật để cậu có thể bỏ qua.

Nhưng cậu không dừng lại.

Không một giây chần chừ, không một khoảnh khắc do dự.

Ren nhắm chặt mắt.

Và rồi, cả thế giới bỗng chốc biến mất, hoặc đúng hơn, thế giới giả tạo này biến mất.

Không còn những bóng đen lắc lư. Không còn những chướng ngại vật hiểm nguy chắn lối. Không còn thứ gì có thể làm cậu lung lay.

Cậu hiểu rằng, đừng tin vào đôi mắt của mình.

Những gì cậu thấy có thể chỉ là ảo ảnh, một cái bẫy tinh vi được tạo ra để gieo rắc sợ hãi, để khiến cậu chùn bước.

Nếu cậu chấp nhận nó là thật, thì nó sẽ trở thành thật. Nếu cậu nghi ngờ dù chỉ một giây, dù chỉ một khoảnh khắc lưỡng lự, cậu sẽ rơi vào vực thẳm không lối thoát.

Đừng tin vào những gì mình thấy. Hãy tin vào những gì mình cảm nhận.

Hơi thở Ren trở nên chậm rãi, đều đặn. Nhịp tim cậu ổn định lại, không còn đập r·ối l·oạn trong lồng ngực.

Cậu tập trung vào từng sợi căng thẳng trong cơ thể, vào cách không khí lạnh tràn vào phổi, vào cảm giác mặt đất chắc chắn dưới chân, vào thực tại mà cậu có thể chạm tới.

Và thế là cậu lao thẳng về phía trước, xuyên qua tất cả.

Ren cứ chạy, chạy như thể thế giới đang tới ngày tàn.

Rồi, Ren dừng lại...

...không phải vì mệt mỏi, không phải vì sợ hãi, mà bởi một cảm giác vô hình len lỏi vào tâm trí, như một tiếng thì thầm nhẹ bẫng giữa cơn gió lặng, như một dòng nước nhỏ chảy dọc theo trực giác của cậu, dịu dàng nhưng không thể phớt lờ.

Không gian quanh cậu vẫn xoay vần, méo mó và bất ổn.

Màn sương mịt mù tiếp tục trôi, những bóng đen lắc lư theo một nhịp điệu quái dị, dường như đang theo dõi cậu, dường như đang cười nhạo cậu.

Nhưng Ren không còn để tâm đến chúng nữa.

Con tim cậu bảo rằng, đây chính là nơi cần phải dừng lại.

Không có dấu hiệu rõ ràng. Không có một dấu chân nào in lại, không có một cột mốc nào báo hiệu cậu đã chạm đến đích.

Không có bản đồ, không có hướng dẫn, không một thứ gì đảm bảo rằng cậu đã đi đúng đường.

Nhưng Ren biết.

Sâu thẳm trong lòng, một cảm giác chắc chắn tuyệt đối đang dần hình thành, như thể những sợi dây vô hình trong thế giới này đang căng ra, xoắn lại, kéo cậu đến đúng điểm giao của tất cả những mảnh ghép hỗn loạn.

Cậu không biết tại sao mình lại có thể chắc chắn đến vậy. Nhưng cậu biết.

Hơi thở Ren chậm lại. Nhịp tim ổn định, không còn bối rối, không còn hoang mang.

Cậu đã đến nơi.

Và giờ, chỉ còn chờ đợi sự thật lộ diện.

Ren mở mắt.

Đôi mắt to tròn màu xanh lam tuyệt đẹp như đá quý phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong màn sương, ánh lên sự tập trung tuyệt đối. Cậu nhìn chằm chằm vào thứ đang hiện hữu trước mặt mình.

Một cái cây?

Không phải một cột đá kỳ dị. Không phải một cánh cổng bí ẩn. Không phải một lối ra khỏi mê cung này.

Mà chỉ là một cái cây.

Nhưng nó khác biệt.

Khác với tất cả những cái cây cậu đã từng thấy trong khu rừng này. Không cao lớn, không hùng vĩ, không sở hữu những tán lá rậm rạp vươn mình che phủ bầu trời.

So với những gốc đại thụ khổng lồ bị nuốt chửng trong sương mù, nó nhỏ bé đến lạ.

Những nhánh cây vươn lên mảnh khảnh, tinh tế như những đường nét chạm trổ. Lá của nó không xanh mướt như những tán cây khác, mà có sắc bạc nhàn nhạt, tỏa ra ánh sáng dịu dàng như ánh trăng. Không có bất kỳ một giọt sương nào đọng trên lá, dù xung quanh tất cả đều chìm trong hơi nước lạnh lẽo.

Nó đứng đó, tĩnh lặng và đơn độc, như một thực thể đến từ một thế giới khác.

Vậy mà...

Ren cảm thấy có điều gì đó không thể diễn tả thành lời. Một sự tồn tại không nên có...hoặc đúng hơn, một vẻ đẹp không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ thông thường.

Nó thần thánh, theo cách mà không một sinh vật nào có thể mô phỏng hay sao chép.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến những chiếc lá bạc khẽ lay động, tạo ra một âm thanh mơ hồ như một giai điệu xa xăm vang vọng trong không gian.

Ren nín thở.

Lặng lẽ, cậu bước đến gần hơn.

Rồi... Ren phát hiện ra điểm bất thường.

Thoạt nhìn, cái cây trước mặt cậu hoàn hảo đến mức không thể có thực, một thân cây mảnh mai vươn lên giữa màn sương, đứng đó như thể nó thuộc về một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với khu rừng này.

Những tán lá của nó không rậm rạp, không xòe rộng như những cây cổ thụ khổng lồ xung quanh, nhưng lại mang một sức hút kỳ lạ. Một thứ gì đó không thể diễn tả, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Nhưng khi cậu bước gần hơn, khi ánh mắt dừng lại trên lớp vỏ cây nhẵn nhụi, một điều lạ lùng dần lộ ra.

Những vết đục khoét.

Thoạt nhìn, chúng mờ nhạt đến mức gần như bị thời gian nuốt chửng. Nhưng nếu nhìn kỹ, cậu có thể thấy những vết xước nhỏ, những khe hở li ti rải rác khắp bề mặt, như thể một thứ gì đó đã từng bám vào đây, đã từng cố gắng xâm nhập vào cái cây này.

Không sâu hoắm, không có dấu hiệu của vết chặt chém thô bạo, nhưng lại có một ý nghĩa nào đó cậu chưa thể nắm bắt.

Cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng Ren.

Cậu không thể lý giải nó, nhưng bản năng mách bảo rằng đây không phải một cái cây bình thường.

Cậu đưa tay ra, định chạm vào lớp vỏ ấy, chỉ để cảm nhận nó thực sự tồn tại, để kiểm chứng xem đây có phải chỉ là một ảo ảnh do mê cung tạo ra hay không.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy...

"Ren!"

Giọng Yuna vang lên, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía sau. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hơi thở hổn hển của những người vừa chạy đến.

Nautilus và Yuna.

Họ đã đuổi kịp.

Ren chớp mắt, đầu óc như bừng tỉnh. Cậu nhìn về phía hai người bạn của mình, một người với ánh mắt lo lắng, một người vẫn đang căng thẳng quan sát xung quanh.

Còn cậu, cậu vừa định làm gì?

Ánh mắt Ren lại hướng về cái cây trước mặt. Những vết đục khoét ấy... liệu có thực sự tồn tại, hay chỉ là thứ mà chỉ một mình cậu có thể nhìn thấy?

Cậu nên nói với họ không?

Hay có những thứ... tốt hơn hết vẫn nên giữ lại trong lòng?

Nhưng... trước khi họ kịp làm gì...

Cái cây đã t·ấn c·ông.

Ren không kịp phản ứng. Trong khoảnh khắc cậu còn đang phân vân giữa việc giải thích hay giữ im lặng, một luồng chuyển động bất ngờ xé toạc bầu không khí tĩnh lặng.

Rễ cây.

Từ lòng đất, những chiếc rễ vươn lên nhanh như chớp, quất thẳng về phía họ như những con rắn khổng lồ lao đến con mồi.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng mảng đất đá bị hất tung lên, phơi bày những sợi rễ ngoằn ngoèo trồi ra từ lòng đất như thể nó chưa từng ngủ yên.

Cả nhóm chỉ có vài phần trăm giây để nhận ra chuyện gì đang xảy ra—và chỉ bấy nhiêu cũng đủ để cậu hoàn toàn chắc chắn.

Cái cây này không phải sinh vật hiền lành vô hại.

“Tránh ra!”

Ren hét lớn, đồng thời bật nhảy về phía sau theo bản năng. Một sợi rễ quất mạnh vào khoảng không ngay tại vị trí cậu vừa đứng, tạo nên một tiếng rít sắc bén khi cắt ngang không khí. Nhưng vẫn chưa hết.

Từ những tán lá run lên khe khẽ trên cao, một cơn mưa kim loại ào ạt trút xuống.

Không phải lá cây bình thường.

Những lưỡi dao bạc.

Sắc bén, lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong màn sương. Chúng bắn ra như hàng trăm mũi phi tiêu lao xuống từ trên cao, cắt ngang không gian với tốc độ kinh hoàng.

Không gian xung quanh lập tức bị xé rách bởi những tiếng rít gió ghê rợn, mặt đất nơi phi tiêu rơi xuống vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, để lại những vết cắt sắc lẹm.

“C·hết tiệt!” Nautilus rít lên, nhanh chóng vung kiếm chém bay một phần đám phi tiêu đang nhắm vào cậu. Yuna hoảng hốt lùi lại, tay siết chặt v·ũ k·hí, hơi thở gấp gáp.

Ren nghiến chặt răng, mắt quét nhanh khung cảnh xung quanh.

Không thể nhầm lẫn được nữa.

Cái cây này sống. Nó nhận thức.

Và quan trọng nhất...

Nó coi bọn họ là kẻ địch.

Những chiếc rễ vẫn tiếp tục lao đến, không có dấu hiệu dừng lại. Lưỡi dao bạc trên cao lại sẵn sàng trút xuống thêm một đợt t·ấn c·ông khác.

Bọn họ phải làm gì đây?

Chiến đấu... hay chạy trốn?

Chương 137: Mốc Giao Thoa.