Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 138: Mê Cung Sống.
Yuna và Nautilus nhanh chóng nhận ra điều khác thường.
Lối thoát của họ...đã biến mất.
Những hàng cây trước đó còn đứng yên lặng lẽ giờ đã đổi vị trí, từng thân cây xoay chuyển như những bức tường di động, từng tán lá đan xen nhau, tạo thành một kết cấu kiên cố khóa chặt mọi con đường.
Không còn lối đi, không còn khoảng trống nào để chạy thoát.
Cảm giác như thể cả khu rừng đang ép họ vào một góc, buộc họ phải chiến đấu.
Họ đang bị bao vây trong một đấu trường tự nhiên.
Không gian bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Mùi hương ẩm mục của gỗ và lá cây xộc vào khứu giác, nhưng giờ đây, nó không còn là mùi của thiên nhiên bình thường nữa. Mà là mùi của một thực thể sống, một sinh vật có ý chí.
Yuna siết chặt v·ũ k·hí, những ngón tay cô hơi run lên. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo cột sống, khiến cô bất giác rùng mình.
Cô không phải một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, nhưng ngay cả cô cũng có thể nhận ra, có điều gì đó vô cùng sai lầm đang diễn ra.
Cả khu rừng này… đang sống.
Cả khu rừng này… đang chuyển động.
Yuna nuốt khan. Cô nhớ lại cảm giác lạ lùng khi bước chân chạm đất trước đó, một thứ gì đó rất khẽ, rất mơ hồ, như thể lòng đất đang dịch chuyển bên dưới họ.
Và bây giờ, tất cả đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Vậy ra... cảm giác chuyển động dưới chân không phải là giả."
Lời thì thầm ấy chỉ vừa thốt ra, Nautilus đã siết chặt thanh kiếm, toàn thân căng cứng.
Cậu không trả lời cô, nhưng ánh mắt đang đảo quanh với sự cảnh giác tột độ. Cậu thấy những tán cây khe khẽ rung lên dù không có gió. Cậu thấy những bộ rễ trườn đi trên mặt đất, như thể đang chuẩn bị tóm lấy con mồi.
Không, đây không còn là một khu rừng nữa.
Đây là một sinh vật khổng lồ. Một thực thể sống. Một thứ không ai có thể kiểm soát.
Và họ, đã bước chân vào lãnh địa của nó.
Những chiếc rễ đồng loạt lao tới.
Chúng không còn chỉ là những nhánh cây vô tri mọc lên từ lòng đất nữa, mà là những xúc tu sống động, len lỏi, siết chặt, quật mạnh vào không khí như muốn nghiền nát mọi thứ cản đường.
Chùm rễ chằng chịt.
Chúng bò trườn trên mặt đất như những con rắn đói khát, đan xen thành một mạng lưới c·hết chóc ngăn chặn bất kỳ ai muốn thoát ra.
Chúng không để lại một khe hở nào cho sự do dự. Nếu ai đó đứng yên dù chỉ một giây, chúng sẽ cuốn lấy ngay lập tức.
Vút!
Một rễ cây vung lên như roi quất thẳng về phía Yuna. Khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài chưa đến một giây, nhưng bản năng sinh tồn của cô đã bùng lên mãnh liệt.
Yuna lao sang bên, vừa kịp tránh được trong gang tấc, cảm giác lạnh buốt khi rễ cây sượt qua chỉ cách một sợi tóc khiến tim cô nện thình thịch.
Nautilus nghiến chặt răng, giơ kiếm lên đỡ một đòn khác.
Keng!
Lưỡi kiếm của cậu v·a c·hạm với rễ cây phát ra tiếng động chói tai, nhưng thay vì bị cắt đứt, cái rễ đó chỉ khựng lại trong chốc lát trước khi tiếp tục lao tới. Lực chấn động mạnh đến mức Nautilus suýt bị đẩy lùi, gót chân trượt trên lớp lá mục dưới chân.
Không thể đứng yên.
Không thể để bị bao vây.
Cả nhóm phải liên tục di chuyển.
"Yuna! Tự bảo vệ mình!"
Ren hét lớn, giọng cậu vang lên giữa những âm thanh hỗn loạn. Không có chỗ cho sự chần chừ hay hoảng loạn. Mỗi giây trôi qua, tình thế càng trở nên tồi tệ hơn.
Một rễ cây từ phía sau bất ngờ vươn tới.
Ren xoay người, vung kiếm chém mạnh, lưỡi kiếm xé toạc phần đầu rễ, nhưng trước khi cậu kịp thở, ba nhánh khác đã thế chỗ, t·ấn c·ông từ mọi hướng.
"Nautilus! Tự bảo vệ bản thân và Yuna!"
Cậu ra lệnh dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. Không có thời gian để bàn cãi hay thắc mắc.
Nautilus khựng lại một giây, nhưng rồi cậu gật đầu, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết. Cậu hiểu.
Ren siết chặt thanh kiếm.
Cậu không thể để mình bị phân tâm.
Ren sẽ chiến đấu.
Cậu đang ở gần cái cây nhất.
Nếu có cách nào đó để cắt đứt sự kiểm soát của nó, nếu có một điểm yếu nào đó ẩn giấu trên thân cây này.
Cậu phải tìm ra nó.
Ngay lập tức.
Ren di chuyển như một cơn gió thoảng, cơ thể cậu nhẹ nhàng, thanh thoát, nhưng sắc bén đến đáng sợ...hệt như một bóng ma c·hết chóc.
Bóng dáng cậu lướt qua giữa những xúc tu rễ cây đang điên cuồng quật xuống, nhanh đến mức tưởng chừng không thực.
Mỗi bước chân đều chính xác tuyệt đối, mỗi cú nhảy đều nhẹ như không trọng lượng, khiến cậu như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện giữa bãi chiến trường, không để lại dấu vết, không một âm thanh, chỉ có sự hiện diện mờ ảo lướt qua trong thoáng chốc rồi biến mất.
Một chiếc rễ lao đến từ bên trái.
Ren nghiêng người tránh né trong gang tấc, chỉ để lại một vệt mờ nhạt trong không khí, như thể cậu chưa từng tồn tại ở đó. Nhưng không phải lúc nào cũng có thể né tránh.
Lưỡi kiếm trong tay cậu vạch một đường cong hoàn mỹ, chém phăng những chùm rễ chắn lối chỉ trong một nhịp thở. Nhát kiếm sắc bén, dứt khoát, không hề lãng phí dù chỉ một cử động.
Những sợi rễ b·ị c·hém đứt rơi xuống đất, nhưng ngay lập tức, hàng chục nhánh khác lại trồi lên từ lòng đất, như thể sinh vật này không hề quan tâm đến việc mất đi một phần cơ thể.
Ren không dừng lại.
Cậu lao thẳng về phía trước, thân hình như một mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh đến mức gần như xé toạc không gian. Mắt cậu chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất, thân cây khổng lồ đang đứng sừng sững phía trước.
Ánh thép lóe lên.
Lưỡi kiếm cậu bổ xuống, nhắm thẳng vào thân cây quái dị.
Một cú đánh chính diện.
Nhưng…
Không có gì xảy ra.
Không có âm thanh của da thịt bị xé toạc.
Không có thanh HP nào xuất hiện.
Không có dòng chữ sát thương nào hiện lên trên đầu nó.
Không có phản hồi.
Mũi kiếm cậu vẫn đang cắm vào thân cây, nhưng không có cảm giác v·a c·hạm với vật thể sống. Không có rung động, không có sức nặng, như thể cậu vừa đâm vào một ảo ảnh.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Ren thoáng khựng lại, nắm chặt thanh kiếm hơn bao giờ hết.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu, lạnh đến thấu xương.
Cậu vừa t·ấn c·ông một thứ… mà có lẽ, không thể bị t·ấn c·ông.
Chưa kịp để Ren cảm nhận hết sự kinh hoàng, những chiếc rễ xung quanh đã chuyển động.
Không còn là những đòn t·ấn c·ông rời rạc, không còn sự hỗn loạn vô định nữa.
Lần này, chúng hành động với một sự phối hợp hoàn hảo, một sự chính xác lạnh lẽo, như thể có một ý chí đang điều khiển từ sâu trong lòng đất.
Chúng đang có mục tiêu.
Chúng đang vây hãm cậu.
Rào rào...
Tiếng rễ cây trườn bò vang lên từ khắp mọi hướng.
Những chiếc rễ khổng lồ từ từ dịch chuyển, không lao tới dồn dập như trước nữa, mà bắt đầu đan vào nhau.
Như những con rắn khổng lồ, chúng trườn tới, xoắn chặt, quấn lấy nhau tạo thành những bức tường sống động, bọc kín không gian xung quanh Ren.
Những khoảng trống giữa các rễ cây chỉ tồn tại trong một chớp mắt, trước khi lập tức bị những nhánh cây khác bò ra, bịt kín hoàn toàn.
Ren xoay người.
Không có đường thoát.
Những lối đi mà chỉ vài giây trước còn hiện hữu, giờ đây đã bị nuốt chửng.
Cậu lao đến, vung kiếm chém phăng một chùm rễ chắn lối, nhưng chẳng ích gì.
Chặt đứt một cái, mười cái khác lập tức thay thế.
Những bức tường bằng rễ cây càng lúc càng dày đặc.
Càng lúc càng cao.
Càng lúc càng siết chặt.
Cậu đang bị nhốt trong một cái lồng.
Không phải một chiếc lồng bình thường.
Mà là một nhà tù sống, một cơn ác mộng đang dần khép lại, định nuốt trọn cậu trong bóng tối.
"Horizontal Arc!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, xuyên qua bức màn rễ cây đang dày đặc khép chặt.
Ngay sau đó...
Xoẹt! Xoẹt!
Những đường kiếm sắc bén xé gió, từng vệt sáng lạnh lẽo vạch ra trong không trung, như những đường rạch c·hết chóc xuyên qua tấm màn đen đặc.
Rồi...
Rắc! Rắc! Rắc!
Tiếng đứt gãy vang lên liên hồi.
Những bộ rễ từng vươn ra siết chặt Ren bị cắt phăng trong nháy mắt, từng đoạn từng đoạn rơi xuống, co giật như những xúc tu vừa b·ị c·hém đứt.
Những khe hở lộ ra.
Ánh sáng từ bên ngoài len qua những khoảng trống bị phá vỡ, rọi vào trong chiếc lồng sống động này.
Ren nhìn về phía nguồn sáng.
Lưỡi kiếm vừa hoàn thành nhát chém vẫn còn đọng hơi thép, ánh lên sắc xanh lạnh lẽo phản chiếu qua tán lá rừng.
Và người vừa xuất hiện giữa cơn hỗn loạn này.
Không ai khác ngoài Nautilus.
Không cần nói gì nhiều.
Ngay khoảnh khắc những rễ cây bị cắt đứt, Ren lập tức lao ra khỏi cái bẫy, nhanh, dứt khoát, không chút do dự.
Cậu không cần một giây chần chừ để xác nhận tình hình. Không cần quay lại nhìn. Không cần trao đổi ánh mắt. Không cần nói một lời cảm ơn hay thậm chí một cái gật đầu.
Nautilus cũng vậy.
Không một lời nhắc nhở, không một tín hiệu báo trước, chỉ có hành động.
Từ những trận chiến ngắn ngủi trước đó, từ những lần cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, từ nhịp thở gấp gáp giữa cơn hỗn loạn, từ ánh kiếm lướt qua nhau trong gang tấc, họ đã dần học được cách hiểu nhau mà không cần đến lời nói.
Ren vừa thoát khỏi vòng vây, Nautilus đã lập tức thay đổi vị trí, xoay người về phía sau, bọc lót chặt chẽ, sẵn sàng vung kiếm đỡ bất cứ đòn t·ấn c·ông nào còn sót lại.
Và Ren.
Không hề chậm trễ, cậu lao thẳng về phía trước, không cần suy nghĩ, không cần nghi ngờ, bởi vì cậu biết.
Nautilus ở ngay phía sau cậu.
Một lần nữa, lưỡi kiếm của Ren bổ xuống, chém thẳng vào thân cây.
Lưỡi thép sắc bén xé toạc không khí, giáng một đòn chính diện với toàn bộ sức mạnh.
Ngay sau đó...
“Haaah...!”
Nautilus cũng vung kiếm.
Hai đường chém nối tiếp nhau, một nhát thẳng, một nhát chéo, đan vào nhau như những tia sáng cắt xuyên bóng tối.
Nhưng.
Không có gì xảy ra.
Không một thanh HP nào xuất hiện.
Không một con số sát thương nào hiển thị.
Không một dấu hiệu nào cho thấy cái cây quái dị này bị ảnh hưởng.
Ren và Nautilus lập tức quay lưng lại với nhau, phản xạ trong tích tắc.
Vù! Vù!
Từ phía sau, những chiếc rễ lao tới như những mũi giáo, nhắm thẳng vào sơ hở của họ.
Xoẹt! Xoẹt!
Hai thanh kiếm đồng loạt vung lên.
Những chiếc rễ bị cắt đứt gọn gàng, rơi xuống đất trong một âm thanh ẩm ướt.
Nhưng không có thời gian để ăn mừng.
Ren và Nautilus hạ thấp trọng tâm, giữ chặt chuôi kiếm, cả hai đều biết rõ.
Dù đã chém liên tục, họ vẫn chưa gây được chút thiệt hại nào lên cái cây đó.