Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 143: Khi Nỗi Sợ Đảo Chiều.
Con sâu khẽ rùng mình, chỉ là một chuyển động rất nhỏ, thoáng qua như tiếng lá khô xào xạc trong gió, nhưng Ren cảm nhận được nó.
Có gì đó đã thay đổi. Cơn ác mộng này vẫn chưa kết thúc, nhưng sợi xích trói buộc cậu với nó, đang yếu dần. Thứ sức mạnh vô hình giam cầm cậu, ghim chặt cậu vào sự ghê tởm, sự tuyệt vọng, đang bị bẻ gãy từng chút một.
Nó nhận ra. Không phải sự phản kháng của cậu. Không phải cơn hoảng loạn cậu đang cố kìm nén.
Mà là, sự thoát ly. Cậu không còn thuộc về cơn ác mộng này nữa.
Thời gian như ngưng đọng. Không gian đông cứng lại trong tĩnh mịch. Ren có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy rần rật trong tai mình, một sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở.
Rồi đột ngột, con quái vật bật nhảy. Không chần chừ. Không do dự. Cái thân thể căng mọng, nhầy nhụa của nó co lại như một chiếc lò xo, rồi bật mạnh về phía sau, phóng v·út đi với một tốc độ kinh hoàng, như thể chính cậu, đã trở thành một nỗi kinh hoàng đối với nó.
Những cái lỗ trên cơ thể nó co giật dữ dội. Sương trắng phun ra liên tục, đặc quánh, xoáy thành những vòng khói dày đặc, phủ kín không gian xung quanh như một bức màn che giấu sự tồn tại của nó.
Nó đang trốn. Nó đang rút lui. Nó đang sợ hãi. Ren vẫn chưa thể cử động, cả người cậu như bị nhấn chìm trong cơn sóng dư chấn của những gì vừa xảy ra.
Nhưng có một điều cậu nhận ra rất rõ, không phải cậu sợ nó, mà là nó... đang sợ cậu.
Nhưng một tiếng tách sắc lẻm vang lên, xé toạc bầu không khí đặc quánh giữa hai thực thể.
Chỉ trong chớp mắt.
Lưỡi kiếm của Ren đã vẽ nên một vòng cung hoàn hảo, đường chém sắc bén như ánh trăng lướt qua màn đêm, xuyên thẳng qua làn sương trắng dày đặc, cắt phăng cơ thể nhầy nhụa của con quái vật.
Không có máu tung tóe.
Không có tiếng gào thét.
Chỉ có một khoảnh khắc tĩnh lặng đến rợn người...
Rồi, từng mảng da căng mọng bị tách rời.
Những đường rạch sâu hoắm mở ra như những khe nứt trên một mặt kính sắp vỡ, để lộ thứ dịch nhầy đặc quánh chực trào ra ngoài. Một làn hơi trắng đục phun lên từ vết chém, quẩn quanh trong không khí như một tàn tích hấp hối.
Con quái vật co giật dữ dội.
Những cái lỗ trên cơ thể nó co rút liên tục, từng đợt sương trắng phun ra hỗn loạn như hơi thở cuối cùng của một sinh vật đang hấp hối.
Rồi ánh sáng xanh nhạt chợt lóe lên.
Một tín hiệu lạnh lùng.
Hệ thống đã ghi nhận c·ái c·hết của nó.
Những mảnh cơ thể nhầy nhụa vỡ vụn thành vô số vụn pixel màu đỏ, bay lên trong không trung trước khi tan biến vào hư vô.
Ren siết chặt chuôi kiếm, lòng bàn tay cậu vẫn còn ẩm mồ hôi, nhưng đôi mắt thì tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Ánh thép lạnh lẽo phản chiếu trên lưỡi kiếm cậu, rung lên khe khẽ như dư âm của một bản giao hưởng c·hết chóc vừa khép lại.
Âm thanh hệ thống vẫn chưa dừng lại.
[Đã từng có một vị vua vĩ đại, người chinh phục vùng đất này bằng ý chí sắt đá và thanh kiếm không tì vết.]
[Ngài là kẻ thống lĩnh, kẻ đặt nền móng cho trật tự, kẻ được tán dương như ánh hào quang soi rọi thời đại.]
[Nhưng rồi...]
[Một con sâu len lỏi vào trái tim chính trực của ngài.]
[Nó thì thầm những lời không ai nghe thấy, gieo rắc những hoài nghi không ai chứng minh được.]
[Các chiến lợi phẩm chất đống quanh ngai vàng, những lời ca tụng dần trở thành xiềng xích.]
[Lòng trung thành méo mó thành sự giả dối, danh dự trở thành tham lam, ánh vàng mờ đi trước cơn khát quyền lực.]
[Và rồi, ngài quay lưng với những người từng cùng mình kề vai chiến đấu.]
[Khi chiếc vương miện rỉ sét, vấy bẩn bởi máu và phản bội.]
[Bốn thanh kiếm từng thề nguyền bảo hộ vương quyền...vỡ vụn.]
[Vị vua không còn là vị vua.]
[Chỉ còn lại một kẻ tội đồ, quờ quạng trong bóng tối, cố vớt vát chút ánh sáng còn sót lại của một vị thần…]
[Xin chúc mừng! Bạn đã tiêu diệt Worm of Doubt!]
[+0 exp]
[+0 cor]
[Bạn nhận được Shattered Faith – Niềm Tin Vỡ Nát.]
[Bạn nhận được Cloak of the Fading King – Áo Choàng của Vị Vua Phai Nhạt.]
Hai dòng thông báo xuất hiện gần như cùng lúc, hiện lên rõ ràng trước mắt Ren, nhưng tâm trí cậu vẫn còn ngập trong dư chấn của trận chiến. Một nhịp thở dồn dập.
Nhịp tim vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Cảm giác về những đòn đánh vừa rồi, về khoảnh khắc lưỡi kiếm xé toạc thân thể nhầy nhụa của con sâu, vẫn còn in hằn trong từng đầu ngón tay.
Vậy mà, thay vì kiệt sức hay hoảng loạn, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lồng ngực cậu. Một sự thỏa mãn âm ỉ.
Một ngày đầy biến cố, nhưng lại kết thúc theo cách không thể tốt hơn.
Hai vật phẩm cùng lúc.
Một thanh kiếm, không một phần của mảnh vỡ, và một chiếc áo choàng. Ren không cần đọc mô tả cũng biết rằng đây không phải những món đồ tầm thường. Những vật phẩm từ boss, nhất là một con quái vật kỳ dị như thế này, chắc chắn phải ẩn giấu điều gì đó.
Cậu muốn lập tức kiểm tra chúng, muốn cảm nhận trọng lượng của thanh kiếm trong tay, muốn thử xem tấm áo choàng kia có gì đặc biệt.
Nhưng không phải bây giờ.
Tâm trí cậu lập tức quay trở lại thực tại.
Ren quét mắt qua chiến trường một lượt, rồi không chần chừ lao đến hai người bạn của mình.
Yuna và Nautilus vẫn bất động.
Cơ thể họ bị trói chặt trong những lớp tơ quái dị, dày đặc và dính bết như thể con sâu đã cố gắng nhốt họ mãi mãi trong cơn ác mộng của nó.
Nhưng giờ đây, khi con quái vật đã b·ị đ·ánh bại, lớp kén ấy đang dần tan rã, từng sợi một lả tả rơi xuống theo làn sương mờ.
Ren quỳ xuống bên cạnh họ, cẩn thận vươn tay ra. Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm trên làn da họ, những nhịp thở yếu ớt nhưng vẫn duy trì đều đặn.
Họ vẫn còn sống.
Hơi căng thẳng trong lồng ngực cậu khẽ giãn ra.
Không sao cả.
Họ vẫn còn ở đây.
Không gian bỗng quay cuồng.
Cảm giác như mặt đất dưới chân đột ngột biến mất, kéo theo mọi trọng lực rơi vào hư vô. Một cơn choáng váng dữ dội ập đến, nhấn chìm mọi giác quan của Ren trong cơn hỗn loạn mơ hồ. Cậu không thể phân biệt đâu là trên, đâu là dưới, cơ thể như bị cuốn vào một vòng xoáy vô hình không lối thoát.
Gió lùa qua tai cậu, nhưng không có tiếng động. Không có trọng lực. Không có bất cứ thứ gì níu giữ cậu lại.
Rồi, chỉ trong chớp mắt.
Mọi thứ sụp đổ.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng, và khi Ren chớp mắt một lần nữa, cậu nhận ra mình đã đứng ở một nơi hoàn toàn khác.
Không còn dấu vết nào của trận chiến kinh hoàng vừa diễn ra. Không còn bóng dáng của con quái vật gớm ghiếc hay màn sương trắng dày đặc che phủ mọi thứ. Không còn những vụn pixel đỏ tan biến lặng lẽ trong không trung.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Ren đứng đó, hơi thở còn vương lại chút gấp gáp, cơ thể vẫn căng cứng theo bản năng như thể sẵn sàng đối phó với một đợt t·ấn c·ông khác. Nhưng tất cả những gì cậu thấy trước mắt.
Là khu rừng.
Cậu đã trở lại.
Chỉ khác là, lần này, cậu đứng ngay bên ngoài rìa khu rừng, dưới bầu trời mở rộng thênh thang, nơi ánh trăng lạnh lẽo đang soi chiếu xuống mặt đất tĩnh lặng.
Bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên trong tâm trí, kéo Ren ra khỏi dòng suy nghĩ còn chưa kịp định hình.
[Bạn đã thanh tẩy khu rừng. Từ bây giờ, sương mù sẽ không còn cản lối.]
Cậu chớp mắt. Một cơn gió lạnh nhẹ lướt qua, mang theo chút tàn dư của bóng tối còn vương lại giữa những tán cây.
Không còn màn sương trắng quỷ dị bao phủ như một bức tường vô hình nữa, chỉ còn lại khu rừng tĩnh lặng, trải dài trước mắt, mở ra một lối đi rõ ràng.
Ren khẽ siết chặt bàn tay, cảm nhận hơi lạnh còn đọng lại trên đầu ngón tay mình.
Cậu đã làm được.
Không phải chỉ sống sót, mà còn thay đổi thứ gì đó trong thế giới này.
Nhưng âm thanh vẫn chưa dừng lại.
[Bạn nhận được Trái của Cây Bạc như một lời cảm ơn.]
Ngay khi dòng chữ hiện lên, Ren cảm nhận được một luồng sáng nhàn nhạt lóe lên giữa những tán cây phía xa.
Một vật thể nhỏ, ánh bạc, nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay cậu, một trái cây lấp lánh như được phủ bởi bụi trăng, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng nhưng không kém phần huyền bí.
Và rồi, hệ thống tiếp tục thông báo:
[Thời gian hồi sinh của quái vật trong Rừng Thưa sẽ giảm một nửa.]
[EXP nhận được tại khu vực này tăng thêm 10% trong vòng ba ngày.]
Ren nheo mắt, nhìn về khu rừng giờ đã không còn sương mù. Một phần của nơi này đã thay đổi, không chỉ là môi trường, mà còn là quy luật của nó.
Một phần trong cậu cũng vậy.
Ren bỗng quên hết mệt mỏi.
Cơn đau nhức âm ỉ sau trận chiến, những vết xước vô hình trên tinh thần—tất cả bị quẳng sang một bên khi một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, sắc bén như ánh thép lướt qua không trung.
Cậu cúi xuống nhìn vật phẩm vừa nhận được, Trái của Cây Bạc, lớp vỏ ngoài lấp lánh như ánh trăng, phản chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt đầy bí ẩn.
Cảm giác mát lạnh truyền qua đầu ngón tay, nhưng Ren chẳng mảy may để tâm. Đôi mắt cậu nhanh chóng hướng về khu rừng trước mặt.
Không còn màn sương mù quỷ dị. Không còn những ảo giác mơ hồ bóp méo thực tại. Khu rừng tối tăm này đã thực sự được thanh tẩy.
Và quan trọng hơn, quái vật sẽ hồi sinh nhanh hơn. Lượng EXP nhận được cũng tăng thêm.
Nếu thông tin này được lan truyền, những người chơi khác chắc chắn sẽ đổ xô đến đây, biến khu rừng này thành một điểm cày cấp lý tưởng.
Những kẻ liều lĩnh, những người thiếu kiên nhẫn, cả những kẻ săn tiền thưởng đều sẽ đổ về như bầy sói đánh hơi thấy con mồi béo bở.
Ren trầm ngâm trong chốc lát, rồi khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa như thích thú, nửa như toan tính.
Nếu cậu bán tin này cho Argo, liệu sẽ kiếm được bao nhiêu Cor nhỉ?
Chỉ nghĩ đến viễn cảnh đó thôi cũng đủ để tâm trạng cậu sáng sủa hơn hẳn.
Nhưng hoàng hôn đã dần khuất sau đường chân trời, những tia nắng cuối cùng nhạt nhòa như dấu vết mờ ảo của một ngọn lửa sắp tàn.
Bóng tối đang lặng lẽ nuốt chửng bầu trời, trải dài những vệt đen u tối lên từng tán lá. Làn gió đêm lành lạnh lùa qua khu rừng, mang theo hơi thở ẩm ướt và những âm thanh rì rầm của thiên nhiên đang chuyển mình vào màn đêm.
Ren siết chặt tay, ánh mắt quét qua hai người bạn của mình, Yuna và Nautilus vẫn đang hôn mê, những dấu vết từ trận chiến vẫn còn hằn rõ trên họ.
Không thể ở lại đây lâu hơn nữa.
Cậu cúi xuống, kiểm tra v·ết t·hương của cả hai trước khi cẩn thận kéo họ đứng dậy, cố gắng không làm động đến những vết bầm tím trên cơ thể họ.
Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi hoàng hôn tàn lụi, Ren hướng mắt tìm kiếm một nơi có thể dựng trại, một chỗ trú ẩn an toàn trước khi màn đêm hoàn toàn bao phủ.