Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 147: Cơn Mơ Hỗn Loạn.

Chương 147: Cơn Mơ Hỗn Loạn.


Nhưng chưa kịp để Ren tỉnh hẳn khỏi giấc ngủ, cả hai đã xúm lại, gương mặt lộ rõ sự lo lắng.

“Ren, rốt cuộc hôm qua đã có chuyện gì vậy?” Yuna hỏi dồn dập, đôi mắt cô ánh lên vẻ bối rối.

“Phải đấy,” Nautilus cũng lên tiếng, giọng cậu trầm xuống. “Tôi không nhớ bất cứ điều gì… Chúng ta đã làm gì trước khi ngủ?”

Ren khẽ khựng lại. Cậu nhíu mày, quan sát kỹ biểu cảm của cả hai. Không có dấu hiệu của sự giả vờ, họ thực sự không nhớ gì cả.

Cảm giác lạnh buốt chậm rãi bò dọc sống lưng cậu.

“…Hai người không nhớ gì sao?” Cậu chậm rãi hỏi lại, giọng trầm hẳn xuống.

Yuna lắc đầu. Nautilus cũng chỉ im lặng, đôi mày nhíu lại đầy khó hiểu.

Ren bất giác đưa mắt nhìn quanh.

Mọi thứ vẫn y như cũ...bãi cỏ rộng, rừng cây thưa thớt, ánh nắng dịu nhẹ len qua từng kẽ lá. Không có dấu hiệu của kẻ địch, không có bất kỳ thay đổi nào rõ ràng.

Vậy thì… chuyện gì đã xảy ra?

Cậu nhớ rõ ràng, họ đã cùng nhau đi qua cánh rừng, rồi tìm được một chỗ nghỉ chân an toàn. Họ đã ăn uống, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm sau. Nhưng sau đó…

Ánh mắt Ren lướt xuống bàn tay mình.

Silverfruit.

Cậu đã ăn nó. Nhưng còn Yuna và Nautilus thì sao?

Cậu cắn chặt môi, cảm giác bất an ngày càng lớn dần.

Có điều gì đó không đúng.

Ren cảm thấy từng nhịp tim mình chậm lại một cách khó chịu. Cảm giác này… không chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp.

Cậu nhắm mắt, cố gắng nhớ lại từng chi tiết của đêm hôm qua.

Mọi thứ vẫn rõ ràng trong tâm trí, cậu đưa họ tới nơi an toàn, dựng một đống lửa nhỏ, đặt hai người bạn đang b·ất t·ỉnh của mình xuống nền đất khô ráo.

Khi cơn mệt mỏi kéo đến, cậu quyết định nghỉ ngơi. Nhưng sau đó… khoảng trống đột ngột xuất hiện.

Không có hình ảnh nào về khoảnh khắc cuối cùng trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.

Không có cảm giác của thời gian trôi qua.

Cứ như thể cả ba đã bị cắt đứt khỏi thực tại trong cùng một khoảnh khắc.

Ren siết chặt bàn tay, ngón tay vô thức cào lên lớp cỏ ẩm dưới chân. Cậu không thích điều này chút nào.

“…Có thể chỉ là do quá mệt thôi.” Cậu lên tiếng, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

Yuna và Nautilus nhìn nhau, rồi lại quay sang cậu. Rõ ràng, họ không tin hẳn vào lời giải thích này, nhưng cũng không có cách nào khác để phản bác.

“Vậy thì…” Nautilus chậm rãi lên tiếng. “Chúng ta làm gì tiếp theo?”

Ren hít sâu một hơi. Không thể cứ đứng đây mà hoang mang mãi được.

Ren chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận luồng không khí lạnh buốt tràn vào lồng ngực, mang theo sự tỉnh táo dần lan tỏa trong từng thớ cơ căng cứng.

Cậu cần phải giữ cho suy nghĩ của mình không trôi đi quá xa, không để những mảnh ký ức rời rạc kéo cậu vào một vòng xoáy hỗn loạn. Có thể tất cả những thứ kỳ lạ mà cậu đã cảm nhận vào đêm qua… chỉ đơn thuần là ảo ảnh.

Một sản phẩm của tâm trí đã quá kiệt quệ sau chuỗi ngày dài mệt mỏi và căng thẳng tột độ.

Nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi trong từng tế bào, không chịu biến mất.

Cậu, Yuna và Nautilus, cả ba đều đã trải qua quá nhiều thứ kể từ khi đặt chân vào khu rừng.

Những cơn mơ mơ hồ đan xen giữa thực và ảo, những khoảnh khắc ký ức đột nhiên biến mất, sự bất thường trong cách họ chìm vào giấc ngủ mà không ai hay biết, tất cả đều quá rời rạc, nhưng đồng thời cũng quá rõ ràng để có thể bị bỏ qua.

Ren nhắm mắt lại trong một thoáng, cố gắng lắp ghép từng mảnh vụn ký ức lại với nhau.

Và rồi, giống như một bức tranh dần hiện ra từ lớp sương mờ, mọi thứ bắt đầu rơi vào đúng vị trí của nó.

Cậu nhớ ra.

Họ đã bị lạc trong khu rừng.

Sương mù dày đặc bủa vây lấy họ từ bốn phía, từng lớp từng lớp quấn chặt quanh cơ thể như những chiếc vòng xiềng xích vô hình, len lỏi vào từng hơi thở, từng kẽ hở trong ý thức.

Những ảo giác méo mó xuất hiện, hòa lẫn giữa thực tại và ảo mộng. Những hình ảnh nhập nhằng, những âm thanh thì thầm khó hiểu không ngừng vang vọng bên tai, khiến họ mất phương hướng hoàn toàn, như thể đang trôi dạt trong một vùng biển vô tận, không bến bờ.

Và rồi… cái cây đó.

Một thân cây tuyệt đẹp, vỏ sần sùi như thể đã tồn tại hàng thế kỷ, cắm rễ sâu vào lòng đất.

Nhưng thứ đáng sợ không phải là nó. Mà là những rễ cây dày đặc vươn ra như những cánh tay sống, quấn lấy mọi thứ xung quanh, tựa như một sinh vật có tri giác.

Nó đứng đó, sừng sững và lạnh lẽo, như một kẻ giá·m s·át không bao giờ ngủ. Họ đã chiến đấu với nó, đã tin rằng đó là nguồn gốc của mọi bất thường trong khu rừng, rằng nếu họ đánh bại nó, mọi thứ sẽ kết thúc.

Nhưng họ đã sai.

Con sâu.

Cơn ớn lạnh lan dọc theo sống lưng Ren khi cái hình ảnh ấy bất giác tái hiện lại trong tâm trí.

Một sinh vật kỳ dị, lớp vỏ ngoài trơn nhẵn đến mức phản chiếu ánh sáng lờ mờ, dài ngoằn ngoèo, màu sắc tái nhợt như thể chưa từng nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nó không nằm trên mặt đất. Nó ẩn sâu trong vỏ bọc ngụy trang, len lỏi vào từng ngóc ngách của bộ rễ, từng thớ gỗ, từng mạch cây, như một khối ký sinh khổng lồ đang hút cạn sự sống từ vật chủ của nó.

Nó không chiến đấu trực tiếp, mà điều khiển, thao túng, như một kẻ giật dây đứng sau hậu trường.

Và chỉ khi Ren g·iết được nó, tất cả mới thực sự chấm dứt.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu, Yuna và Nautilus đã bị hất văng ra khỏi khu rừng, không phải bằng một cơn gió mạnh, cũng không phải do ai đó kéo họ đi.

Mà như thể một bàn tay vô hình khổng lồ đã túm lấy cả ba, nâng bổng lên rồi thô bạo ném họ ra khỏi ranh giới của khu rừng.

Chuyện đó không thể là ảo giác.

Không thể chỉ là một giấc mơ.

Ren siết chặt nắm tay, cảm giác tê buốt lan ra từ đầu ngón tay.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Yuna và Nautilus, hai người vẫn đang chăm chú quan sát cậu, ánh mắt ẩn chứa những tia nghi hoặc lẫn hoang mang.

“…Tôi nhớ rồi.” Giọng cậu trầm xuống, nhưng mỗi từ đều rõ ràng, chắc chắn. “Chúng ta đã bị mắc kẹt trong ảo giác. Cái cây mà chúng ta thấy… chỉ là vỏ bọc. Kẻ thực sự đứng sau tất cả… là một con sâu.”

Yuna khẽ rùng mình, hai bàn tay vô thức siết chặt lấy vạt áo.

Nautilus thì cau mày, như thể đang cố gắng đào bới ký ức bị phong tỏa của chính mình. Và rồi, cậu ta thoáng giật mình, ánh mắt dao động.

Họ cũng đang nhớ ra.

Nhưng… tại sao vẫn có điều gì đó không đúng?

Biểu cảm của Yuna và Nautilus vẫn mang theo sự mơ màng, như thể họ chỉ nhớ được từng mảnh vụn rời rạc, không đủ để ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Không đủ để khiến họ thực sự tin tưởng.

Ren hít vào một hơi, thu hết những suy nghĩ vừa xâu chuỗi lại thành một lời giải thích rõ ràng nhất có thể.

“…Nói tóm lại,” cậu cất giọng, chậm rãi nhưng chắc chắn, “chúng ta đã bị ảnh hưởng bởi một hiệu ứng kỳ lạ nào đó.

Có lẽ là từ sương mù, hoặc từ chính con sâu kia. Nó tạo ra ảo giác, khiến chúng ta mất phương hướng và rơi vào trạng thái bất thường. Những gì chúng ta nhìn thấy, cái cây, những hình ảnh mơ hồ, cả những ký ức trống rỗng, tất cả đều bị bóp méo.”

Ren lướt mắt nhìn về phía Yuna và Nautilus, thấy họ vẫn đang lắng nghe trong im lặng, ánh mắt phản chiếu sự trầm tư. Cậu tiếp tục.

“Chúng ta đã chiến đấu, nhưng không phải với kẻ thực sự thao túng khu rừng. Cái cây chỉ là vỏ bọc, hoặc có thể là một con rối bị thao túng.

Con sâu mới là thứ đứng sau mọi chuyện.” Cậu dừng lại một chút, rồi kết luận, “Dù bằng cách nào đó, khi tôi g·iết nó… hiệu ứng đó đã biến mất. Chúng ta cũng được đưa ra ngoài bìa rừng ngay sau đó.”

Cả ba rơi vào im lặng, như thể đang tiêu hóa những lời vừa nghe.

Cuối cùng, Ren thở ra, nhún vai. “Dù gì thì… ít nhất chúng ta cũng thoát ra rồi. Và khu rừng bây giờ không còn là một cái bẫy nữa.”

Yuna và Nautilus đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn vào Ren. Không ai lên tiếng phản bác. Có lẽ họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tất cả, nhưng ít nhất, điều quan trọng nhất đã rõ ràng, họ đã thoát.

Yuna chớp mắt, hàng mi cô khẽ run lên như thể vừa nhận ra điều gì đó. Đôi môi mím lại trong thoáng chốc trước khi cô quay sang Ren, ánh mắt trầm xuống với sự nghi hoặc rõ ràng.

“Khoan đã…” Giọng cô chậm rãi, ngập ngừng, nhưng từng lời nói ra đều mang theo sự suy tính.

Cô nhìn thẳng vào Ren, như thể muốn đào sâu vào trong tâm trí cậu để tìm ra câu trả lời. “Nếu tất cả chúng ta đều bị ảnh hưởng… thì tại sao cậu lại là người duy nhất giữ được một chút tỉnh táo? Không chỉ vậy, cậu còn đủ sức g·iết con sâu, phá vỡ ảo giác và đưa cả ba ra ngoài an toàn?”

Nautilus, vốn vẫn im lặng lắng nghe, khẽ cau mày. Đôi nâu của cậu ta thoáng dao động. Có vẻ như Yuna vừa chạm đến một câu hỏi mà chính Nautilus cũng chưa từng nghĩ đến.

Cậu ta quay sang Ren, ánh mắt dần trở nên sắc bén hơn, như thể đang cân nhắc ý nghĩa của sự việc.

Không khí chùng xuống.

Ren khẽ cứng người. Cậu cảm thấy nhịp tim mình trượt đi một nhịp, bàn tay vô thức siết chặt.

Phải rồi… tại sao?

Cậu không có bất kỳ kỹ năng nào để chống lại hiệu ứng tinh thần. Không có buff miễn nhiễm nào giúp cậu tránh khỏi ảnh hưởng của ảo giác.

Nếu sương mù và con sâu thực sự có thể thao túng tâm trí của cả ba, thì đáng lẽ cậu cũng phải bị cuốn vào vòng xoáy hỗn loạn đó.

Cảm giác bất an chầm chậm len lỏi vào tâm trí.

Ren không muốn nghĩ đến điều này. Cậu không muốn tin rằng mình có điều gì đó khác biệt...hay đúng hơn, cậu không muốn chấp nhận khả năng mà mình đang dần mơ hồ nhận ra.

Ánh mắt cậu trượt xuống rồi dừng lại trước hai ô vật phẩm nằm gọn trong kho đồ.

Một ý nghĩ lóe lên, chớp nhoáng nhưng sắc bén như một lưỡi dao cắt xuyên qua suy nghĩ của cậu.

Hai phần của những thanh kiếm vỡ nát…

Có khi nào… đó chính là Broken Oath?

Cậu siết chặt cán kiếm theo bản năng. Nhịp tim trở nên r·ối l·oạn.

Nếu cả hai mảnh kiếm thực sự là một phần của thanh kiếm huyền thoại, vậy thì… có thể nào chúng sở hữu những thuộc tính đặc biệt mà cậu chưa từng nhận ra?

Chống lại hiệu ứng tinh thần? Một dạng bảo vệ khỏi ảo giác?

Ren không biết.

Cậu không thể chắc chắn.

Nhưng sự trùng hợp này quá lớn để cậu có thể dễ dàng bỏ qua.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, tựa như một lời cảnh báo mơ hồ nhưng đầy nặng nề.

Cậu không nói ra.

Thay vào đó, Ren chỉ siết nhẹ nắm tay, che giấu sự xao động trong lòng bằng một cái lắc đầu hờ hững.

“…Tôi cũng không biết,” cậu lên tiếng, giọng bình thản nhưng không để lộ quá nhiều suy tư. “Có thể chỉ là may mắn.”

Yuna khẽ nheo mắt, dường như không hoàn toàn bị thuyết phục bởi câu trả lời đó.

Nautilus cũng không rời mắt khỏi cậu, ánh nhìn sắc lạnh như muốn tìm ra một khe hở trong lời nói của Ren. Nhưng không ai truy hỏi thêm.

Ren cúi xuống, giả vờ kiểm tra lại trang bị. Ngón tay cậu vô thức lướt qua lưỡi kiếm, cảm nhận sự thô ráp của vết nứt trên bề mặt.

Cho đến khi cậu chắc chắn về chuyện này… tốt hơn hết là giữ nó cho riêng mình.

Chương 147: Cơn Mơ Hỗn Loạn.