Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 149: Làng Medai Đang Thở.
Buổi sáng đầu tiên ở làng Medai yên bình hơn Ren từng tưởng tượng, một sự yên bình gần như xa xỉ nếu so với những ngày trước đó.
Không có tiếng gầm rú của lũ quái vật gào thét giữa đêm, không còn sự cảnh giác cao độ mỗi khi đặt chân vào những cánh rừng hoang vu, và cũng không hiện diện ánh mắt dò xét, nặng nề của những người chơi xa lạ lặng lẽ đo đếm sức mạnh lẫn ý đồ của nhau.
Thay vào đó, chỉ là thứ ánh sáng dịu dàng đang len lỏi qua khung cửa sổ gỗ cũ kỹ, kéo dài thành những vệt nắng lặng lẽ trên sàn phòng, và đâu đó từ phía xa vọng lại tiếng chim ríu rít giữa bầu trời cao xanh thẳm.
Ren tỉnh dậy muộn hơn rất nhiều so với thói quen thường lệ, muộn đến mức chính cậu cũng có phần bất ngờ.
Cậu đã ngủ một mạch từ tối hôm qua, bỏ qua cả bữa tối, không phải vì quá mệt, mà là vì cậu muốn để cơ thể tự điều chỉnh, tự thả lỏng sau những ngày chiến đấu không ngơi nghỉ.
Không báo thức, không hệ thống nhắc nhở, không tiếng chuông từ giao diện ảo... chỉ là lúc nào đó trong tĩnh lặng, đồng hồ sinh học của cậu lên tiếng và kéo Ren trở về với hiện thực.
Khi mở mắt, ánh nắng đã gần đứng bóng. Cậu nằm im một lúc, mắt hướng về trần nhà bằng gỗ thô, trước khi khẽ cựa mình ngồi dậy.
Căn phòng đơn sơ, với một chiếc giường nhỏ, một cái ghế gỗ và kệ sách trống trơn, đơn giản và chẳng có gì nổi bật, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp lạ kỳ, như thể nơi này không cần nói gì cũng có thể ôm lấy cậu trong yên bình.
Ren đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối, ngẩn người vài giây như thể muốn chắc chắn rằng mình vẫn còn ở đây, trong thế giới mà mọi thứ đều ảo nhưng nỗi đau lại chân thật đến mức nghẹt thở.
Rồi cậu đặt đôi chân trần xuống nền gạch mát lạnh, bước tới bên cửa sổ và nhẹ nhàng mở toang nó ra.
Luồng gió nhẹ mang theo mùi của gỗ mục, đất ẩm, cỏ xanh và cả hương thơm nồng ấm của bánh mì nướng từ đâu đó trong làng ùa vào, ôm trọn lấy cậu.
Làng Medai đang sống, không ồn ào, không náo nhiệt, nhưng rõ ràng là một phần của thế giới này, một điểm dừng chân dịu dàng giữa những hỗn loạn không thể tránh khỏi phía trước.
Ren đứng đó, lặng thinh, rồi khẽ thở ra một hơi dài. Không phải thở phào nhẹ nhõm, mà là một cách để thả trôi chút nặng nề vẫn còn vướng lại đâu đó trong lòng, như thể trong giấc ngủ dài kia, có điều gì đó đã dịu đi, nhưng chưa hoàn toàn tan biến.
Một ngày mới đã thực sự bắt đầu. Và cậu vẫn còn đây, vẫn tiếp tục.
Ren đứng bên khung cửa sổ tầng hai của quán trọ, tay vẫn còn đặt hờ trên chốt gỗ, như thể chưa muốn mở toang cả thế giới ngoài kia ra vội.
Ánh sáng buổi cận trưa xuyên qua từng kẽ rèm, phản chiếu nhẹ nhàng lên gương mặt cậu, vẫn còn chút gì đó mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Có lẽ là vì giấc ngủ kéo dài bất thường, hoặc cũng có thể là vì lần đầu tiên sau rất lâu, cơ thể cậu được buông lỏng trong một khoảng không gian không còn áp lực.
Tâm trí Ren dường như vẫn lửng lơ đâu đó giữa những mảnh vụn ký ức mờ nhòe và thực tại, một thực tại yên bình đến mức gần như khiến người ta sinh nghi.
Phía dưới, làng Medai đang thức dậy theo cách riêng của nó, chậm rãi, khoan thai, như thể không có gì trên đời này đủ gấp gáp để khiến nơi đây đánh mất nhịp điệu.
Đường phố lát đá cũ kỹ đón lấy bước chân của vài nhóm người chơi đi ngang qua, tiếng trò chuyện của họ vang vọng trong không khí một cách lặng lẽ.
Có người khoác kiếm sau lưng, có người ôm một bó thảo dược mới hái, vài người khác thì đang ngồi trước cổng một cửa tiệm, bàn về giá của nguyên liệu, hay kế hoạch cho chuyến đi săn tiếp theo.
Trang bị họ mang không còn thô sơ như ngày đầu, nhưng cũng chưa hẳn lấp lánh ánh sáng cao cấp, một trạng thái chuyển mình, như chính họ, đang dần học cách sống sót.
Giữa dòng người là những NPC mà nếu không để ý kỹ, chẳng ai có thể phân biệt nổi với người chơi, những gương mặt mang theo biểu cảm sinh động, tiếng cười nhẹ, tiếng chào hỏi, cả sự bận rộn thường nhật.
Một cậu bé chạy lon ton đuổi theo con c·h·ó nhỏ ven đường. Một người phụ nữ bưng rổ trái cây chín đỏ, dừng lại trò chuyện với người thợ rèn đang đứng lau mồ hôi trước cửa xưởng.
Những tương tác ấy, ấm áp, tỉ mỉ, khiến không gian mang một thứ cảm giác lạ lùng: chẳng khác gì một ngôi làng bình thường nào ngoài đời thực.
Tiếng lò rèn vẫn vang lên đều đặn từ cuối phố, tiếng búa gõ vào sắt thép vang vọng trong không khí như nhịp tim âm ỉ của một nơi vẫn đang sống.
Một chiếc xe ngựa kéo hàng lướt chậm qua, những thùng gỗ va vào nhau phát ra âm thanh khô khốc, bánh xe lọc cọc lăn trên mặt đường, gợi lại trong Ren ký ức về những lần cậu một mình đi qua những khu vực hoang vu, chỉ để tìm vật liệu nâng cấp cho một nhiệm vụ với phần thưởng thấp phi lí.
Ren không nói gì cả. Không ai ở đây để cậu nói cùng.
Nhưng ánh mắt cậu vẫn dõi theo từng chuyển động nhỏ bé dưới phố, từng sắc màu của đời sống nơi làng Medai, như thể cậu đang âm thầm khắc sâu tất cả vào trí nhớ, để khi rời khỏi đây, vẫn có thể nhớ rằng từng có một khoảnh khắc thanh bình như thế tồn tại.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không là chiến binh, không là người sống sót giữa thế giới c·hết chóc.
Cậu chỉ là một người, một người đang tạm dừng lại để thở, để nhìn thế giới quay tròn, để cảm nhận một thứ gì đó rất mỏng manh nhưng rất thật: sự sống. Và có lẽ, điều đó cũng đủ để khiến cậu bước tiếp.
‘Vậy là đủ rồi... hôm nay mình sẽ làm gì đây?’ Ren khẽ nghĩ, hơi thở tan vào không khí mát lạnh khi cậu vươn vai một cách lười nhác.
Không để bản thân suy nghĩ thêm nữa, cậu bắt đầu mặc lại trang bị, từng chuyển động quen thuộc như một nghi thức buổi sáng...thực ra chỉ sau vài thao tác đơn giản, ánh sáng bao trùm cơ thể, và bộ giáp đã được mặc lên.
Dù đang ở nơi an toàn, Ren vẫn không bỏ qua thói quen giữ mình trong hình ảnh kín đáo và khó đoán, như thể lớp vỏ bọc ấy là một phần không thể thiếu của con người cậu.
Lớp áo xám ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh nhưng dẻo dai, được dệt bằng loại vải cứng cáp có thể chống chịu những vết cắt nông.
Khuôn mặt cậu vẫn chìm trong bóng tối của chiếc mũ lông sói, phần lông dày khẽ rung khi cậu cử động.
Trên vai, chiếc áo choàng cũ kỹ chùng xuống theo từng bước chân, những sợi vải sờn nhè nhẹ phất theo gió, phủ kín phần lưng như một cái bóng trung thành theo sát chủ nhân.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Ren bước đến cửa. Tiếng giày va nhẹ lên nền gạch cũ của quán trọ vang lên trong không gian tĩnh lặng, nghe như tiếng nhịp tim đang dần đều lại sau một đêm dài. Cậu đặt tay lên cánh cửa gỗ, đẩy nhẹ.
Ánh sáng từ bên ngoài ùa vào, cùng mùi gió lành và hơi ấm của buổi trưa.
Ren bước ra khỏi phòng trọ, dáng vẻ yên lặng nhưng đầy sự chuẩn bị, như thể dù chưa biết rõ điều gì đang chờ đợi phía trước, cậu vẫn sẵn sàng để đối mặt.
Ren khẽ đưa mắt nhìn sang hai căn phòng đối diện. Cánh cửa đều đã khép hờ, chẳng còn ánh sáng le lói từ bên trong, dấu hiệu rõ ràng rằng cả hai phòng đã được trả.
Không còn tiếng động, không còn hơi ấm còn sót lại từ đêm qua. Một thoáng yên lặng lướt qua, cậu tự hỏi họ đã xuống từ lúc nào.
Có lẽ Yuna và Nautilus đang đợi dưới sảnh, hoặc đã ra ngoài hóng gió trong buổi sáng còn vương chút sương lạnh.
Ren nhún vai, chẳng quá bận tâm. Dù gì, cũng đến lúc phải đi rồi.
Cậu xoay người, tay khẽ chạm vào tay vịn gỗ bóng màu hổ phách, rồi bắt đầu bước xuống.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên đều đặn trên những bậc thang gỗ chắc chắn, vang vọng trong không gian yên tĩnh của quán trọ buổi sớm.
Mùi gỗ cũ pha lẫn chút hương của trà còn sót lại từ phòng ăn dưới tầng, khiến Ren cảm thấy vừa quen thuộc vừa lặng lẽ.
Ánh sáng mờ mờ len qua ô cửa kính mờ bụi, phản chiếu những tia nắng đầu ngày nhạt nhòa lên tường đá.
Mọi thứ đều yên bình đến mức gần như bất động, như thể Aincrad đang nín thở trước một ngày mới.
Và trong khoảnh khắc đó, Ren không còn là người lữ khách đi lạc giữa những nhiệm vụ và chiến đấu, mà chỉ là một chàng trai đang bước xuống cầu thang, hướng đến những người đang chờ đợi mình.
Khi bước chân cuối cùng chạm xuống lớp đá lát lạnh dưới sảnh tầng trệt, Ren ngẩng đầu lên, đôi mắt lướt một vòng qua không gian tĩnh lặng bao phủ quanh quán trọ, như thể đang dò tìm một điều gì đó quen thuộc giữa khung cảnh mờ sương buổi sớm.
Sảnh vẫn vắng lặng như thường lệ, chỉ còn tiếng gỗ kẽo kẹt khe khẽ t·ừ t·rần nhà cũ kỹ và ánh sáng nhạt nhòa rọi qua ô cửa kính phủ bụi mờ.
Vài chiếc ghế gỗ được đặt gần lò sưởi, nơi ngọn lửa đã tắt từ lâu, để lại trong không khí thứ mùi tro nguội nhè nhẹ, vương vấn đâu đó như tàn dư của một đêm dài vừa đi qua.
Ở góc gần cửa ra vào, một bóng dáng nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng trắng đang ngồi co mình lại, tay ôm lấy chiếc cốc gỗ tỏa khói nghi ngút, đó là Yuna.
Cô gái khẽ ngẩng đầu khi nghe tiếng bước chân, ánh mắt chạm vào Ren chỉ trong tích tắc, một cái nhìn nhanh đến mức khó ai có thể nhận ra nó chất chứa điều gì, nhưng với Ren, sự khẽ khàng ấy lại đủ để cậu đọc được một thoáng nhẹ nhõm, xen lẫn chút gì đó dè dặt, như thể cô không muốn để lộ sự quan tâm của mình một cách quá rõ ràng.
Còn Nautilus, cậu đang đứng dựa vai vào bức tường gần cửa, hai tay đút túi áo, tư thế có vẻ thoải mái nhưng ánh mắt lại đầy sự cảnh giác thường trực.
Khi thấy Ren bước vào, cậu lập tức đứng thẳng dậy, hơi lúng túng với chính mình như thể không biết nên tỏ ra bình thản hay vội vàng, nhưng điều không thể che giấu chính là ánh nhìn mang theo sự nhẹ nhõm thực sự, không chỉ vì người họ chờ đã đến, mà còn bởi cảm giác an tâm mơ hồ khi được tiếp tục bước đi cùng nhau, dù chỉ là trong một hành trình ngắn ngủi.
Ren gật đầu chào họ, không cần lời nào thừa thãi.
Giữa ba người không có sự vồn vã hay khách sáo, chỉ có một khoảng lặng kéo dài, không nặng nề, mà giống như một sự đồng thuận im lặng rằng cả ba đã sẵn sàng cho ngày mới và cho những gì đang chờ đợi phía trước.
Cậu bước lại gần, kéo một chiếc ghế gỗ rồi ngồi xuống cạnh Yuna. Cô liếc nhìn cậu lần nữa, lần này chậm hơn, ánh mắt vẫn mang theo sự kín đáo thường trực, rồi lặng lẽ đẩy chiếc cốc về phía giữa bàn, không một lời, không một biểu cảm rõ ràng, nhưng cử chỉ đó lại mang theo sự chia sẻ lặng thầm, một hành động đơn giản đến mức bình thường, nhưng với Ren, nó lại như một cánh cửa khẽ mở ra giữa hai tâm hồn từng cách biệt.
"Ngủ được chứ?" Nautilus cất tiếng hỏi, giọng khàn và trầm như thể hơi thở đêm qua vẫn còn vướng lại trong cổ họng.
Ren dựa lưng vào ghế, ánh mắt không hướng về ai mà chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài ô cửa kính nơi ánh nắng đầu ngày đang cố xuyên qua lớp sương dày, tạo thành những vệt sáng nhạt loang lổ trên sàn đá.
Cậu gật đầu, khẽ đến mức khó nhận ra. "Tạm được. Còn hai người thì sao?"
Yuna không trả lời ngay. Cô chỉ siết nhẹ tay quanh chiếc cốc thứ hai vẫn còn bốc hơi trên bàn, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào chất nước màu hổ phách bên trong. "Mình mơ thấy… rễ cây," cô nói, thì thầm như sợ âm thanh sẽ làm mọi ký ức trở nên thật hơn. "Chúng vẫn còn đuổi theo."
Nautilus không đáp, chỉ cúi đầu nhẹ, gật rất khẽ, như thể chính cậu cũng không hoàn toàn thoát khỏi dư chấn của những ngày qua.
Không phải là sự đồng tình hoàn toàn, mà là một kiểu thừa nhận: nỗi sợ, dù có lùi lại, vẫn chưa rời đi.
Ren im lặng. Có rất nhiều điều cậu có thể nói, lời an ủi, câu khích lệ, thậm chí là một lời trấn an mang tính lý trí...nhưng tất cả đều không cần thiết. Đôi khi, sự hiện diện lặng lẽ chính là điều duy nhất có thể xoa dịu những nỗi lo không tên.
"Chúng ta đi khi nào?" Yuna cất giọng, lần này ánh mắt không còn nhìn vào cốc trà nữa, mà hướng thẳng về phía Ren, không tránh né, không phòng bị.
Ren quay sang nhìn hai người họ, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại nơi khe cửa đang để lộ ra ánh sáng yếu ớt của buổi sớm đang lên.