Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Unknown

Chương 151: Lối Mòn Mới.

Chương 151: Lối Mòn Mới.


Sau khi đã dành phần lớn buổi sáng để đi một vòng khắp làng Medai, từ việc dò dẫm qua từng con đường nhỏ lát đá gồ ghề.

Họ ghé vào từng cửa hàng với những cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra mùi hương đặc trưng của da thuộc, kim loại, và đôi khi là cả khói thuốc nhẹ vấn vương từ gian bếp phía sau.

Cho đến việc cẩn thận ghi chép lại những thông tin quan trọng mà họ thu thập được qua lời kể của những người chơi dày dạn kinh nghiệm đã đặt chân đến nơi này trước đó, cả ba người cuối cùng cũng cảm thấy đủ tự tin để chính thức bước vào giai đoạn tiếp theo của hành trình.

Khi quay lại bảng nhiệm vụ nằm nép mình bên dưới mái hiên gỗ của một quán rượu cũ, ánh nắng lúc này đã nhạt dần sương sớm, len lỏi nghiêng nghiêng qua những tán lá và mái ngói phủ rêu, chiếu rọi thành từng vệt sáng ngắt quãng trên bề mặt bảng đã xước mòn theo năm tháng.

Các tờ giấy nhiệm vụ, được ghim chằng chịt một cách có trật tự lạ thường, trông như những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh lớn về thế giới này, có tờ đã úa màu, góc giấy cong lại vì gió và mưa, trong khi những tờ mới được thêm vào sáng nay vẫn còn phẳng phiu với nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát như chính người viết ra nó.

Ren chăm chú lướt qua từng dòng mô tả, ánh mắt sắc bén và đôi mày hơi chau lại mỗi khi gặp phải một nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao được đánh dấu bằng những ký hiệu đặc biệt ở góc giấy.

Cậu không nói gì cả, nhưng sự im lặng đó lại mang trọng lượng nặng nề hơn bất kỳ lời cảnh báo nào, và Yuna cùng Nautilus, đứng ở hai bên, đều thừa hiểu điều đó.

Không cần bàn cãi, không cần tranh luận, họ sẽ không liều lĩnh ngay lúc này.

Họ sẽ bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất, bởi vì đôi chân chưa quen địa hình thì không nên chạy, và một nhóm chưa từng cùng nhau thực chiến thì chưa thể lao đầu vào tử địa.

“Đây rồi,” Ren khẽ nói, giọng trầm nhưng chắc chắn, khi tay cậu kéo ra một tờ nhiệm vụ được ghim ở góc dưới cùng.

Tờ giấy có phần cũ, nhưng nội dung vẫn còn rõ ràng. “Tiêu diệt bọn thú hoang đang quấy phá khu rìa phía Nam làng. Dọn sạch để người dân có thể yên tâm ra đồng. Phần thưởng không nhiều, nhưng đủ để khởi động.”

Yuna nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt cô ánh lên sự đồng tình pha chút nhẹ nhõm. “Tốt để làm quen địa hình.” cô nói, giọng bình thản nhưng mang theo cảm giác yên tâm.

“Và cũng không cần phải đi quá xa. Tớ nghĩ bắt đầu từ những nhiệm vụ như vậy là hợp lý... an toàn nhưng không nhàm chán.”

Nautilus, với ánh mắt sắc sảo luôn mang vẻ gì đó lo xa, vẫn chưa rời mắt khỏi những nhiệm vụ phức tạp hơn được dán gần trung tâm bảng.

Một vài trong số đó liên quan đến việc thâm nhập mỏ sâu hoặc hộ tống hàng hóa qua rừng rậm, những vùng đất mà chính những người chơi kinh nghiệm cũng còn e dè.

Biểu cảm ngừng lại trước vài nhiệm vụ với tiền thưởng cao...

Nhưng rồi cậu cũng từ từ gật đầu, ánh mắt quay trở lại với Ren và Yuna. “Chúng ta cần thử sức, nhưng cũng phải chắc chắn. Những nhiệm vụ đơn giản thế này sẽ giúp cả nhóm làm nóng người, hiểu rõ cách vận hành của khu vực... và quan trọng nhất, là hiểu rõ chính mình.”

Cả ba người trao đổi một cái gật đầu không cần lời nói, một sự đồng thuận thầm lặng giữa những kẻ không còn xa lạ gì với áp lực sinh tồn.

Với những tờ nhiệm vụ được cuộn gọn lại trong tay, họ rời khỏi bảng thông báo, bước chân đều đặn vang lên nhịp nhàng trên mặt đường đá khô ráo, xen lẫn với âm thanh mơ hồ của những sinh hoạt đời thường phía xa.

Bầu trời lúc này đã lên cao, sắc xanh đậm hơn và ánh sáng rực rỡ hơn, như thể cả thế giới đang dõi theo từng bước đi thận trọng nhưng đầy quyết tâm của họ, khi họ chính thức đặt chân vào vòng xoáy nhiệm vụ, nơi những thử thách thực sự vẫn còn đang âm thầm đợi chờ phía trước.

Tuy là nhiệm vụ đầu tiên trong danh sách, và được xếp vào loại đơn giản nhất trên bảng thông báo.

Nhưng đối với ba người lần đầu phối hợp làm nhiệm vụ cùng nhau, khi mà mỗi nhịp thở, mỗi bước chân đều chưa hoàn toàn đồng điệu, thì từng hành động, từng lựa chọn nhỏ, dù là quay đầu nhìn nhau hay siết chặt tay cầm v·ũ k·hí, đều mang một ý nghĩa nhất định:

Là bước khởi đầu cho sự gắn kết, là những viên gạch đầu tiên đặt nền móng cho một nhóm có thể sẽ cùng nhau bước tiếp trong tương lai không xa.

Khu rìa phía Nam của làng Medai, nơi họ được giao nhiệm vụ tuần tra và dọn sạch đám thú hoang gây rối.

Là một vùng đất bán hoang với địa hình thay đổi bất chợt, từ những khoảng đồng cỏ thấp lấp lánh sương sớm cho đến các rặng cây thưa thớt đan xen, nơi ánh sáng mặt trời len lỏi từng tia giữa những tán lá úa vàng.

Người dân nơi đây vẫn thường tận dụng khu vực này để chăn thả gia s·ú·c hoặc gieo trồng các loại cây nông nghiệp mùa vụ, nhưng chính vì thế, nó cũng trở thành nơi tụ tập lý tưởng cho các loài thú hoang.

Từ những con thỏ cỏ ngây thơ cho đến lũ Fang Boar hoặc Dire Wolft hiếu chiến, có thói quen ẩn mình trong bụi rậm và bất ngờ lao ra như cơn bão để húc văng bất kỳ ai x·âm p·hạm lãnh thổ.

Ren là người dẫn đầu, không chỉ vì kinh nghiệm chiến đấu vượt trội, mà còn bởi cậu có một thứ khiến người khác dễ đặt niềm tin, sự im lặng chắc chắn, ánh mắt tỉnh táo, và phong thái như thể luôn tính trước được một bước so với phần còn lại.

Thanh kiếm đeo trên hông của Ren đung đưa nhẹ theo từng nhịp chân, bóng lưỡi thép ánh lên khi bắt gặp ánh mặt trời rọi nghiêng từ rặng cây phía xa xa.

Thời tiết ngày hôm nay thật đẹp, thời gian tuyệt vời để làm nhiệm vụ, cày quái và lên cấp...

Yuna đi phía sau bên phải, giữ khoảng cách hợp lý để dễ bề quan sát đồng đội mà không cản trở tầm di chuyển; cô nắm chắc đoản kiếm, thi thoảng liếc nhìn qua vai như để tự trấn an rằng mình đang đi đúng vị trí.

Nautilus bá·m s·át bên trái Ren, không nói lời nào, nhưng ánh mắt chăm chú và những cái gật đầu nhẹ khi phát hiện điều bất thường chứng minh cậu đang ghi nhớ từng chi tiết về địa hình, từ độ lún của mặt đất cho đến hướng gió thổi qua từng vạt cỏ.

“Có dấu chân mới,” Ren khẽ nói, giọng không lớn nhưng đủ để hai người kia nghe rõ trong im lặng gần như tuyệt đối của buổi trưa.

Cậu dừng lại bên một vết lõm trên nền đất ẩm, dấu hiệu rõ ràng của một sinh vật lớn vừa mới đi qua chưa lâu.

Nautilus lập tức cúi xuống, đặt tay lên mặt đất để cảm nhận. “Không phải động vật thông thường.” cậu nói sau một thoáng suy nghĩ, ánh mắt nghiêng nghiêng như đang truy tìm ký ức nào đó trong những ghi chú cũ.

“Lớp đất bị xới khá sâu, có lẫn dấu của nhiều móng, chắc chắn là bọn Fang Boar.

Cấp thấp giống như bọn lợn lòi ở Thị Trấn Khởi đầu, nhưng khác một chút, thỉnh thoảng bọn này sẽ đi theo bầy, dù cấp độ và trang bị của chúng ta tốt hơn một chút, thì vẫn nguy hiểm, nhất là khi địa hình rối rắm thế này.”

Yuna siết chặt chuôi kiếm, mũi chân nghiêng một chút như chuẩn bị bước vào vị trí. “Theo kế hoạch đi nhé,” cô nói nhanh, mắt không rời những bụi cây phía trước. “Tớ tạt phải thu hút, Ren đánh thẳng vào con đầu đàn. Nautilus hỗ trợ phía sau, nếu thấy khe hở thì kết liễu. Nhanh, gọn, rồi rút.”

Họ không cần trao đổi thêm gì nữa. Một cái gật đầu của Ren là tín hiệu. Như ba chiếc bóng bắt đầu tách ra, cả nhóm di chuyển vào đội hình đã tập luyện trước đó.

Yuna nghiêng về cánh phải, tìm cách xuất hiện trong tầm nhìn lũ quái, Nautilus lùi về sau, hạ thấp người để chuẩn bị t·ấn c·ông bất ngờ.

Còn Ren, như một mũi lao nhọn, dấn thẳng về phía trước nơi có tiếng sục sạo trong bụi cây vang lên ngày một rõ ràng.

Và rồi lũ Fang Boar xuất hiện, năm con tất cả, từng cái nanh cong v·út, từng cặp mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu hung hãn, bộ lông xám bẩn bết đất. Chúng rít lên, chân xới tung mặt đất như đe dọa, rồi lao tới như một cơn lốc.

Ren xoay người, rút kiếm trong cùng một chuyển động uyển chuyển đến mức khó tin, rồi trượt ngang người con đầu đàn trong khi lưỡi kiếm chém mạnh từ sườn lên. Tạo ra một vệt đỏ rực vỡ nát trong không khí như một mảnh vải bị xé toạc.

Yuna, bằng những bước lùi chính xác và điều chỉnh nhịp thở đều đặn, giữ cho hai con trong đàn rời khỏi đội hình chính, lôi chúng sang bên phải.

Cô xoay cổ tay, chặn một cú lao bằng mũi kiếm ngắn, rồi nhanh chóng thoát thân, không để bị kẹp giữa hai bên.

Trong khi đó, Nautilus không nói một lời, không gây một tiếng động thừa. Khi con thứ ba vừa bỏ lỡ Ren và quay sang hướng khác, cậu lặng lẽ tiến lên, đâm kiếm vào bên sườn con quái, rồi lập tức rút lui như thể chưa từng hiện diện ở đó.

Chỉ trong vài phút, trận chiến kết thúc. Những mảnh vụn pixel đỏ bay lơ lửng giữa không trung như những cánh hoa đỏ úa bị gió cuốn đi, rồi biến mất không dấu vết. Mặt đất chỉ còn lại dấu móng cày xới và vài mảnh sừng gãy.

Yuna khụy xuống, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng ánh mắt vẫn sáng, ngẩng đầu nhìn hai người còn lại. “Không tệ... cho lần đầu phối hợp.”

Ren gật đầu, tay đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt vẫn không rời khỏi bụi cỏ phía xa. “Ổn, nhưng vẫn có thể nhanh hơn. Dứt khoát hơn nếu gặp kẻ địch mạnh hơn, hoặc nếu môi trường không thoáng như thế này.”

Nautilus cầm lên một mảnh sừng, xoay nó trong tay như một món đồ phân tích. “Trong hầm mỏ, tầm nhìn hạn chế, không có ánh sáng rõ như ngoài này... Nếu không khớp nhịp từng giây, sẽ có người b·ị t·hương trước khi chúng ta kịp ra tay.”

Họ không nói gì thêm, nhưng ánh nhìn trao nhau đã khác trước, không còn là thử thách, mà là sự thừa nhận lặng lẽ. Họ đang dần hiểu nhau, dần tìm ra chỗ đứng của mỗi người trong đội hình ba người.

Và khi mặt trời tiếp tục bò cao hơn trên nền trời xanh, kéo theo những vệt nắng dài trải qua lối mòn đất đá, thì ba người, với mồ hôi trên trán, vết xước nhẹ trên tay áo, và ánh mắt tỉnh táo, lại bước tiếp đến nhiệm vụ tiếp theo.

Không cần phần thưởng lớn, không cần những tràng pháo tay. Chỉ cần thêm một trận chiến nữa, một bước nữa về phía trước. Vì thế giới này không cho phép họ dừng lại.

Chương 151: Lối Mòn Mới.