Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 152: Bước Chậm, Tim Chậm.
Những ngày ngắn ngủi sau đó trôi qua trong một vòng lặp tưởng chừng đơn điệu, mỗi sáng họ lại dậy sớm, gặp nhau ở cổng làng khi sương vẫn còn vương trên những ngọn cỏ và mái ngói ẩm lạnh.
Rồi cùng nhau rảo bước qua những con đường đất còn in vết bánh xe thô sơ, lặng lẽ tiến vào những vùng đất chưa quen, nơi bãi cỏ dày hơn, rừng cây ẩm hơn, và âm thanh của sinh vật hoang dã vang lên mơ hồ giữa gió.
Họ săn những con quái vật nhỏ lẻ, hoàn thành những nhiệm vụ giản dị như hộ tống dân làng ra đồng, kiểm tra các lối mòn dẫn vào mỏ, hoặc dọn sạch tổ chuột trong nhà kho cũ.
Dù công việc không hào nhoáng, phần thưởng không lớn, nhưng từng bước chân, từng cú chém, từng lần v·a c·hạm nhẹ giữa các lưỡi kiếm và vỏ giáp, dần biến nhóm ba người thành một đội ngũ thật sự.
Khi hoàng hôn đổ xuống, những tia nắng cuối cùng xuyên qua tán lá, in bóng ba người trên con đường đá gồ ghề dẫn về làng.
Họ dừng lại trước tiệm rèn quen thuộc, nơi ông thợ rèn già có thói quen ngẩng lên cười khi nghe tiếng chuông cửa, và sau đó là quán ăn nhỏ nằm nép dưới giàn hoa giấy tím.
Ở đó, Yuna luôn gọi món canh nóng hổi với một ít bánh mì nướng, Nautilus hay lặng lẽ ăn xong rồi ngồi viết vài dòng vào sổ tay.
Còn Ren thì ngả người ra ghế, tay lật xem lại những dòng nhiệm vụ trong giao diện, miệng vẫn không quên nhắc: “Mai thử sang phía Tây xem, nghe nói có vài nhóm mất dấu quái vật ở đó.”
Một lần, trong lúc cả ba ngồi nghỉ trên bãi đất cao nhìn về cánh đồng, gió thổi nhẹ làm áo choàng phập phồng, Yuna bất chợt hỏi, giọng như chỉ muốn nói cho gió nghe, “Có khi nào… mình sẽ quen với nơi này thật không?”
Ren liếc sang, không trả lời ngay, ánh mắt đăm chiêu hướng về bầu trời đang nhuộm màu cam đỏ.
Cậu chậm rãi nói, “Cuộc sống vốn là như vậy, con người, là một giống loài phi thường. Chúng ta không bao giờ mất đi khát vọng sống sót, muốn được nhìn thấy ngày tiếp theo, và tiếp theo nữa.
Điều đó tạo nên sự thích nghi không tưởng...”
Nautilus khẽ gật đầu. “Chúng ta đang sống, ít nhất là lúc này.”
Thế nhưng, chính trong chuỗi ngày tưởng như lặp lại ấy, sự thay đổi bắt đầu hiện rõ, không ồn ào, không bộc phát, mà giống như tiếng nước chảy nhẹ trong một khe đá nhỏ.
Chậm rãi nhưng không thể ngăn cản. Những bước chân từng r·ối l·oạn dần nhịp hơn khi bước qua một con dốc.
Những câu nói vốn dè dặt giờ đã được thay bằng những lời nhắc nhở ngắn gọn nhưng chân thành, những ánh mắt từng né tránh nhau khi chiến đấu giờ đây đã biết nhìn thẳng vào nhau để ra hiệu chỉ bằng một cái gật đầu.
Không ai trong số họ gọi tên mối liên kết ấy. Không cần phải nói ra.
Nhưng trong từng hành động, từng khoảnh khắc im lặng khi nghỉ chân bên vệ đường, trong tiếng thở hổn hển sau một trận chiến ngắn hay tiếng cười mệt nhọc vang lên giữa rừng, có một điều gì đó đã nảy mầm, sự tin tưởng...dù con mong manh.
Và quan trọng hơn, là cảm giác rằng mình không còn chiến đấu một mình nữa.
Ren liếc nhìn Nautilus và Yuna, ánh mắt cậu chỉ dừng lại thoáng qua khuôn mặt mỗi người, như một cái chạm khẽ của ánh nhìn thay vì sự dò xét, trước khi nhẹ nhàng trôi xuống cây đàn nhỏ luôn được Yuna mang theo sau lưng.
Nơi phần dây đeo đã bắt đầu trông cũ đi vì thời gian sử dụng liên tục, nhưng một vật phẩm có thực sự cũ đi hay không?
Ren không có câu trả lời, mọi trang bị của cậu đều trở lại trạng thái mới cứng sau khi hồi phục toàn bộ độ bền.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng, hơn tất cả, nó như một dấu vết thầm lặng của những buổi diễn lặp đi lặp lại nhưng chẳng hề vô nghĩa.
“Tối nay…” Cậu mở lời, ngập ngừng đôi chút như thể đang cân nhắc việc đặt ra câu hỏi ấy có là điều cần thiết không, rồi cuối cùng vẫn cất giọng, nhẹ như gió sớm lướt qua cánh đồng còn đọng sương. “Hai người sẽ tiếp tục biểu diễn ở trung tâm làng à?”
Yuna thoáng giật mình, không phải vì câu hỏi quá bất ngờ, mà vì người hỏi là Ren, người mà trước kia luôn giữ khoảng cách, nay lại chủ động quan tâm.
Nhưng lần này, cô không quay đi hay né tránh như những lần đầu nữa. Cô chỉ khẽ gật đầu, bàn tay vô thức đưa lên chạm nhẹ vào thân đàn, một cử chỉ rất nhỏ nhưng đủ để khiến cô lấy lại sự bình tĩnh.
“Chắc là có,” cô đáp, nụ cười hiện lên chậm rãi, ngập ngừng nhưng chân thành.
“Hôm qua có vài người chơi đến xin tớ chơi lại bài cũ. Với lại…” cô liếc sang Nautilus một chút, “…ở đó vui hơn là ngồi im trong nhà trọ, nghe tiếng tường kẽo kẹt vì gió.”
Nautilus ngồi sát bên, tay vẫn đang lật vài ghi chú trong cuốn sổ tay da cũ kỹ đã hơi sờn ở mép.
Cậu không lập tức trả lời, nhưng nét cong nhẹ nơi khóe môi đã nói thay tất cả, một kiểu đồng tình lặng lẽ, như cách cậu vẫn luôn hỗ trợ Yuna mà không cần được nhắc đến.
Ren gật đầu, một cái gật thật khẽ, rồi im lặng nhìn về phía làng Medai, nơi những ánh đèn lồng bắt đầu chớp lên giữa màn sương chiều.
Nơi tiếng trò chuyện từ quán ăn, tiếng búa nện nhịp từ lò rèn, và cả âm thanh của một giai điệu mơ hồ nào đó vẫn lẫn trong không khí, trở thành một phần quen thuộc không thể tách rời của mỗi ngày.
Cậu cảm thấy phân vân, những ngày gần đây, Ren thường xuyên luyện tập tại sân tập trong làng. Cấp độ thành thạo của cậu sắp đạt tới cấp tiếp theo, nhưng tiến độ đã chậm lại một thời gian.
Gần như là đứng hình. Rõ ràng đã tới 99/100 nhưng không thay đổi chút nào...nhớ lại lời dạy của Klein, có lẽ...cậu cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.
Rồi, một cơn gió thổi qua, quấn phăng đi sự do dự.
“Vậy chắc tôi sẽ tới xem.” Ren nói, giọng không lớn, như thể chỉ nói cho chính mình nghe, nhưng câu nói ấy không trôi đi cùng gió, mà lặng lẽ đọng lại giữa ba người, như một đốm sáng nhỏ thắp lên trong sự bình lặng.
Yuna nhìn cậu, và lần này nụ cười của cô rõ ràng hơn, ấm hơn. “Ừ. Nhưng nếu đến thì phải ngồi yên nghe hết bài, không được bỏ đi giữa chừng đâu đấy.”
Ren nhún vai, môi khẽ nhếch thành nụ cười nhẹ đến mức gần như không ai nhận ra. “Miễn là đừng bắt tôi hát cùng là được.”
Nautilus bật cười, một tiếng cười ngắn, khàn nhưng thật, không phải kiểu cười để lấp khoảng trống, mà là cười vì trái tim đã bớt phòng bị.
Và trong khoảnh khắc ấy, dù trời vẫn chưa hoàn toàn buông tối, nhưng thứ ánh sáng dịu dàng giữa ba người đã đủ khiến lòng người cảm thấy bình yên như thể đang đứng dưới một bầu trời có trăng, nơi không ai phải lạc lõng giữa đêm dài nữa.
Buổi tối ở làng Medai, vốn từng chỉ là khoảng lặng kéo dài giữa hai nhịp ngày, dần trở thành một khoảnh khắc được tất cả mong chờ, như thể sau những giờ đồng hồ vất vả chiến đấu, chạy nhiệm vụ hay đơn giản là sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này.
Ai ai cũng đang chờ đợi một phần thưởng vô hình, một món quà ấm áp và dịu dàng được mở ra khi trời vừa tắt nắng.
Lúc hoàng hôn rút lui sau những rặng núi tím sẫm phía chân trời, khi những tán cây cao bắt đầu phủ bóng lên mặt đất, là lúc những ngọn đèn lồng treo trên mái hiên, trên cột đèn gỗ thô mộc khắp làng lần lượt được thắp lên.
Ánh sáng vàng cam mơ màng len qua làn sương nhạt, bám lấy những phiến đá lát đường, ánh lên một vẻ chập chờn như được chạm tay vào giấc mơ.
Và chính tại trung tâm làng, nơi quảng trường nhỏ vẫn giữ nguyên dáng vẻ cổ kính với những bậc đá mòn dấu chân người và giếng nước cũ đã thôi chảy.
Yuna ngồi đó, trên một chiếc ghế gỗ đơn sơ mượn từ quán ăn góc chợ, cây đàn gỗ màu nâu nhạt gác ngang đùi như một phần không thể tách rời của cô, dây đeo đã mòn và góc đàn xước nhẹ vì quá trình sử dụng.
Dưới ánh đèn lồng chao nghiêng theo nhịp gió hiu hiu, mái tóc cô đổ dài, áo choàng khẽ lay động, tất cả hòa vào nhau như thể cô không thuộc về nơi này, mà đến từ một thế giới khác, không phải một người chơi đang tìm cách sống sót, mà là một nghệ sĩ lang thang mang theo âm nhạc như ánh sáng giữa đêm dài.
Và rồi, khi những ngón tay mảnh khảnh bắt đầu lướt nhẹ trên dây đàn, khi âm thanh đầu tiên ngân lên, trong trẻo, mềm mại, như nước suối vỡ ra từ một khe đá sau mùa đông dài, như gió khẽ chạm vào những tán lá non đầu mùa.
Cả quảng trường dường như nín thở. Mọi tiếng ồn chợt lùi xa.
Những bước chân khựng lại, lời nói dở dang bị nuốt vào cổ họng, và ánh mắt của từng người một dần hướng về phía cô, về nơi tiếng đàn dịu dàng lan rộng như sương sớm tan dần trong ánh đèn.
Giọng hát của Yuna cất lên sau đó, không phải là giọng hát luyện qua năm tháng bài bản, không cố gắng phô trương hay khuấy động đám đông, mà là thứ âm thanh nguyên sơ và chân thật đến kỳ lạ.
Chúng mang theo một nỗi buồn lặng lẽ như bóng mây trôi qua đỉnh núi, pha lẫn chút gì đó dịu dàng như lời ru mẹ hiền nơi một vùng quê xa xôi đã bị thời gian phủ bụi.
Cô không kể một câu chuyện cụ thể, nhưng mỗi nốt nhạc, mỗi lời ca, lại giống như một mảnh ký ức mà ai cũng từng có, nỗi nhớ nhà, niềm tin mong manh, và ước mơ dù nhỏ nhoi vẫn chưa từng buông bỏ.
Từ đêm đầu tiên cô cất giọng tại nơi này, làng Medai đã không còn như trước nữa.
Những người chơi từng rụt rè, ngồi co ro bên vệ đường với ánh mắt chất đầy lo lắng và tuyệt vọng, giờ đây đã tụm lại quanh quảng trường, tay ôm mảnh bánh mì hay bình nước, mắt ngước nhìn theo cô như đang được sưởi ấm từ bên trong.
Có người gõ nhẹ theo nhịp đàn bằng đầu ngón tay lên đùi, có người lặng lẽ mỉm cười, có người quay sang trò chuyện cùng nhau, điều mà trước kia họ còn e ngại.
Những gương mặt từng xám xịt vì nỗi sợ không tên giờ đã ánh lên một thứ gì đó khác...hy vọng.
Niềm tin, thứ tưởng chừng đã vỡ nát trong ngày đầu tiên bị nhốt tại đây, đang được Yuna khâu vá lại, từng chút một, bằng chính âm nhạc và sự hiện diện dịu dàng của cô.
Không ai thật sự nói ra điều đó, nhưng ai cũng cảm nhận được, rằng chỉ cần nghe cô hát một lần thôi, là có thể bước thêm một bước, chịu đựng thêm một ngày.
Và đứng giữa đám đông ấy, trong bóng tối vỡ vụn bởi ánh đèn vàng và tiếng đàn ngân, Ren im lặng.
Cậu không nói gì, không cử động nhiều, chỉ đơn giản là nhìn. Nhìn theo từng cái lắc đầu nhẹ của Yuna khi cô ngân dài một đoạn khó, nhìn từng chuyển động bàn tay khi cô thay đổi hợp âm, và trong giây lát, mọi điều nặng nề cậu mang theo dường như được đặt xuống, không phải vĩnh viễn, nhưng đủ để thở, đủ để cảm thấy mình vẫn đang sống.
Tối nay không có những ánh sáng rực rỡ, không kỹ xảo hoành tráng, không những màn đấu kiếm hào hùng.
Chỉ có một cô gái, một cây đàn đã cũ, và một giọng hát nhỏ bé nhưng vững vàng như một vì sao duy nhất trong đêm u tối. Nhưng có lẽ chính vì thế, mà nó mới chạm đến nơi sâu nhất trong lòng người.