Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 153: Một bước sau lưng.
Ánh mắt của con sói ánh lên tia sắc lạnh, bản năng săn mồi khiến nó không rời mục tiêu trước mặt dù chỉ một khắc.
Trong đôi mắt đỏ lừ ấy, bóng người đứng bất động giữa thảo nguyên như một con mồi dễ dàng.
Không một chút cảnh giác. Không quay đầu. Không rút kiếm.
Và rồi, nó lao v·út đi.
Từ trong bụi cỏ rậm rạp, nơi nó đã rình rập suốt nửa ngày trời, thân hình xám bạc bật ra như một cơn gió lốc.
Bộ móng dày cộp bấu lấy mặt đất, miệng há to, để lộ hàm răng sắc như lưỡi liềm đã mài mòn vì quá nhiều lần g·iết chóc.
Một tiếng rít khàn khàn xé gió vang lên, mang theo hơi thở nặng mùi máu thịt và hận thù, lao thẳng về phía bóng lưng gầy gò phía trước, không thương tiếc.
Nhưng đòn t·ấn c·ông chưa bao giờ chạm đến mục tiêu.
Ngay khoảnh khắc tưởng như chiến thắng đã cận kề, bóng người ấy tan vào gió, chỉ còn lại những dư ảnh mờ nhạt lướt qua khóe mắt.
Rồi tiếng xé gió vang lên. Lưỡi kiếm như vệt ánh sáng trắng bạc đột ngột quét qua từ bên hông.
Một nhát chém bén gọn rạch thẳng vào sườn con sói, chém sâu đến tận xương.
Tiếp theo đó, một đường kiếm khác cắt chéo từ khóe miệng sói kéo xuống đến thân dưới, để lại sau lưng một vệt máu pixel đỏ rực xoáy tròn trong không khí.
Con quái tru lên một tiếng đau đớn, bước chân loạng choạng vì mất thăng bằng.
Nó cố trụ lại, nhưng cơ thể đã phản bội nó. Bốn chân run rẩy rồi khuỵu xuống mặt đất, thân hình to lớn đập mạnh xuống nền cỏ đã dẫm nát vì những cuộc chạm trán liên tục.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, nó vùng vẫy như thể không chấp nhận số phận, rồi cơ thể tan rã, vỡ vụn thành hàng trăm mảnh pixel rực đỏ, bay lững lờ trong gió chiều như tro tàn sau một đốm lửa lụi tàn.
[Bạn đã tiêu diệt Dire Wolf Lv.3]
[Exp: +3]
[Cor: +4]
Ren thở hắt ra. Tiếng thở không rõ là mệt mỏi, chán nản hay chỉ đơn giản là thói quen sau mỗi trận chiến.
“Con cuối cùng trong nhiệm vụ rồi.” Cậu nói, giọng thấp và đều đều, như thể đang thông báo với chính mình hơn là ai khác.
Cậu thu kiếm lại. Động tác thuần thục, không có một giây chậm trễ, như thể cậu đã làm điều đó cả trăm, cả ngàn lần.
Ren nhìn lướt qua nơi con sói vừa ngã xuống, chỉ còn lại mặt đất cháy xém, vài cọng cỏ bẹp dúm và một khoảng trống trơ trọi.
Không có gì để nhặt. Không còn gì để lo. Và cũng chẳng có gì khiến cậu thấy... khác đi.
[Lv.6 (433/950)]
Một con số nhỏ hiện ra trước mắt, lạnh lùng như một tấm bảng thông báo cũ kỹ trên bức tường đá.
Gần một giờ săn bắn, chỉ đổi lại vài ba điểm kinh nghiệm, cùng mấy đồng Cor, không đủ để sửa kiếm và trang bị, nếu cậu b·ị t·hương, cũng không đủ để mua một phần ăn nóng ở tiệm ven đường.
Những con quái cấp thấp này không còn là thử thách.
Chúng không mang đến cảm giác hồi hộp, không còn khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Chỉ là những mục tiêu di động, nhạt nhòa như bóng cây dưới nắng. Và tệ hơn nữa... chúng cũng không mang đến tiến bộ.
Không đủ mạnh để đẩy cậu đến giới hạn, nhưng lại tiêu tốn thời gian như thể đang vắt kiệt từng giọt kiên nhẫn cuối cùng trong lòng.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua đồng cỏ, mang theo mùi ngai ngái của cỏ khô và chút mùi máu tanh còn sót lại.
Ren khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì cảm giác mình đang dậm chân tại chỗ. Dù kiếm có bén, tay có nhanh, thì cái cảm giác mắc kẹt trong một vòng lặp vô hình vẫn không thể xua đi.
Cậu liếc nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, ánh sáng dần bị nuốt chửng bởi rặng rừng xa xa.
Một ngày nữa sắp trôi qua. Và như mọi ngày, cậu lại tự hỏi, liệu mình đang tiến về phía trước, hay chỉ đơn giản là không ngừng chém những cái bóng?
“Một cuộc chiến thất bại, còn đáng giá hơn cả trăm chiến thắng đơn giản.”
“Kiếm thuật là những trận chiến, kỹ thuật và sự lặp đi lặp lại.”
“Chúng sinh ra để g·iết chóc.”
Những lời của Klein và Gareth, nửa như lời khuyên, nửa như cảnh tỉnh, vẫn vang vọng trong tâm trí Ren, từng chữ như đọng lại trong xương sống mỗi khi cậu siết chặt chuôi kiếm.
Và rồi, thực tại trở về, khô khốc, lạnh lẽo. Cậu vẫn chỉ dừng lại ở cấp độ đầu tiên của Weapon Mastery.
Bao nhiêu giờ luyện tập, bao nhiêu vết cắt li ti trên tay, bao nhiêu lần gồng mình đấu với lũ quái vật, tất cả chỉ đổi lại một con số không nhích lên bao nhiêu.
Vẫn là Lv.1, vẫn là cái cảm giác như bước chân mình đang giẫm mãi lên một chỗ trũng trong đất, nơi mỗi lần tiến lên là một lần bị kéo tụt xuống.
Không phải vì cậu chưa cố gắng.
Cậu đã thử mọi cách, chiến đấu không nghỉ suốt cả ngày, tập đi tập lại từng thế chém, từng đòn phản công. Đôi lúc, cậu cảm thấy như mình sắp vượt ngưỡng, cảm giác kiếm trong tay như hòa vào nhịp thở, như làn da thứ hai.
Nhưng rồi… cảm giác ấy biến mất, trôi tuột đi như một giấc mơ. Và màn hình hệ thống vẫn lạnh lùng phán xét: không có thay đổi, không có đột phá.
Ren bắt đầu tự hỏi, liệu có phải do mình sai?
Hay là do mình vốn không đủ giỏi?
Mỗi người cậu gặp dường như đều mang theo một điều gì đó đặc biệt. Kirito có sự quyết đoán, Klein có kỹ năng và niềm tin sắt đá, Mito với kĩ thuật dùng lưỡi hái và bước di chuyển c·hết người.
Asuna với những đường kiếm nhanh như tia chớp, chưa từng trượt khỏi mục tiêu. Argo với khả năng ẩn mình và tốc độ di chuyển khó đoán.
Yuna... chỉ với một giọng hát, đã khiến cả ngôi làng thay đổi. Nautilus với sự chắc chắn vững vàng, cậu ta tiến bộ quá nhanh, cứ như con quái vật sau khi cởi bỏ xiềng xích.
Còn cậu thì sao? Một thanh kiếm cùn trong vỏ, một người chơi không điểm mạnh nổi bật, không kỹ năng thiên bẩm, không có cả… may mắn.
Cậu nhìn xuống bàn tay mình. Đôi bàn tay đã chai sạn, rớm máu không biết bao nhiêu lần vì tập luyện. Vẫn là đôi tay ấy, nhưng sao lại thấy xa lạ đến vậy?
Một cơn gió nhẹ lướt qua đồng cỏ, kéo theo hương thơm nhàn nhạt của bụi cây và đất ẩm sau buổi chiều nắng gắt.
Ren khẽ nhắm mắt, để mặc gió thổi qua người. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng vọng của ba câu nói kia ...và một nỗi bứt rứt không thể gọi tên.
Cậu biết mình không thể dừng lại. Nhưng cũng không biết còn phải bước bao xa nữa, mới đến được nơi mà những người khác đã đặt chân.
Ren đứng lặng nhìn hai người bạn, Yuna và Nautilus, những người vừa hạ gục những con quái cuối cùng trước khi cậu kịp ra tay.
Không phải vì cậu chậm, mà vì họ đã quá nhanh. Quá chính xác.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ đã thay đổi chóng mặt. Từng là những người cậu phải che chắn, phải dẫn dắt từng bước một giữa những bụi cỏ cao và tiếng gầm của lũ quái vật.
Nhưng giờ... họ đang dần bắt kịp cậu. Có lẽ thậm chí còn đang trên đường vượt qua.
Ren nhìn Nautilus, thấy cách cậu ta hạ kiếm sau đòn kết liễu gọn gàng. Không còn dấu vết của sự do dự từng khiến cậu ta đóng băng trong những trận đầu tiên.
Chuyển động nhanh, chắc chắn, không thừa một cử động nào. Nếu là một trận tay đôi, Ren không chắc mình có thể thắng một cách nhẹ nhàng, nếu không nhờ chỉ số và trang bị tốt hơn.
Còn kỹ năng, phản xạ, và sự liều lĩnh... Nautilus đang dần có đủ cả.
Còn Yuna, cô như một cơn gió. Những bước chân gọn gàng nhưng mềm mại, di chuyển không gây tiếng động, vòng ra sau lưng đối thủ như thể đang khiêu vũ trên mặt đất.
Mỗi lần cô chạm vào cán đàn, Ren lại có cảm giác cô không chỉ đang cầm một nhạc cụ, mà là một thứ v·ũ k·hí. Nếu cậu sơ sẩy để lộ khoảng trống, cô chắc chắn sẽ thấy. Và tiếp cận.
“Quái vật.”
Từ ấy thoáng lướt qua tâm trí Ren, không mang nghĩa tiêu cực. Là sự thừa nhận. Là cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa bức bối.
Cậu từng nghĩ mình là người dẫn đầu, kẻ phải đi trước để mở đường. Nhưng càng ngày, khoảng cách ấy càng bị thu hẹp.
Ren siết nhẹ chuôi kiếm. Không phải vì ghen tị. Mà là vì trong lòng cậu dâng lên một cảm giác... cô đơn kỳ lạ.
Như thể con đường phía trước giờ đây không còn là của riêng mình.
“Không đúng.” Cậu lắc đầu, siết chặt chuôi kiếm như muốn giữ lại một điều gì đó đang trượt khỏi tay. “Không phải vì mình yếu đi… mà vì họ mạnh lên.”
Nhưng cũng chính vì thế, nỗi cô đơn lặng lẽ len vào lồng ngực. Không còn là người duy nhất hiểu cách di chuyển trong chiến đấu.
Không còn là người duy nhất nhận ra âm thanh của quái vật từ phía xa. Không còn là chỗ dựa duy nhất trong mắt họ.
Ren không ghen tị. Cậu mừng vì họ tiến bộ. Nhưng ở đâu đó trong những ý nghĩ thầm lặng ấy, cậu chợt nhận ra một điều: nếu không cẩn thận… một ngày nào đó, cậu sẽ chỉ còn biết dõi theo từ phía sau.
Và đó là điều mà Ren không thể để xảy ra. Không phải vì tự ái. Mà vì… nếu không đi trước, cậu không chắc mình còn lý do gì để tiếp tục bước tới.
Nắng chiều nhạt dần trải xuống khuôn mặt từng người, ánh vàng mỏng như lớp bụi mịn phủ lên mái tóc, vạt áo và những dấu vết còn sót lại sau trận chiến.
Trong sự lặng im dịu dàng của buổi hoàng hôn, ba bóng người cùng bước chậm rãi trên con đường đất trở về khu vực an toàn của làng Medai, nơi đèn lồng bắt đầu được thắp lên, và tiếng cười nói vang nhẹ từ các hàng quán quen thuộc.
Một ngày dài khép lại, với vết xước, mồ hôi, và cả những lần thở gấp vì tim đập quá nhanh. Nhưng trong từng bước chân, không còn sự mỏi mệt hay nặng nề.
Chỉ còn cảm giác yên tâm kỳ lạ, như thể ba người họ, dù khác biệt về lý do đến đây, đã dần tìm được một nhịp bước chung.
Khi rẽ vào quảng trường, Ren khẽ gật đầu chào tạm biệt hai người bạn. Mỗi người đều có việc riêng, nộp lại nhiệm vụ, kiểm tra vật phẩm, hoặc đơn giản chỉ là tìm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi.
“Gặp lại sau ở quán trọ nhé,” Yuna nói, tay hơi nâng lên vẫy nhẹ, nụ cười thoáng qua như tia nắng cuối cùng trong ngày.
Nautilus cũng chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt thì sáng hơn thường lệ, như thể vẫn còn vương lại chút hào hứng từ trận chiến ban chiều.
Ren nhìn theo bóng hai người họ rẽ về những hướng khác nhau, rồi cũng quay đi.
Một buổi tối mới sắp bắt đầu không phải với máu và chiến đấu, mà là với âm nhạc, ánh đèn, và những câu chuyện bên tách trà nóng trong góc quán trọ. Cậu bước tiếp, lòng khẽ trôi theo cái cảm giác… gọi là bình yên.