Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 155: Nhịp Điệu Liền Mạch.
“Tách!”
Thanh kiếm bổ xuống một lần nữa, mạnh hơn, sâu hơn, và Ren cảm nhận được một cú giật nhẹ nơi cổ tay, một cơn đau âm ỉ lan dọc cánh tay như lời cảnh báo từ cơ thể đã kiệt sức, như thể nó đang cố nói với cậu.
‘Mình cần phải nghỉ ngơi!’
‘Đừng lãng phí thời gian.’
Âm thanh của lí trí gần như chiếm hoàn toàn quyền điều khiển cơ thể.
Nhưng cậu không nghe. Không thể nghe.
Mỗi nhát chém giờ đây không còn đơn thuần là hành động của luyện tập thường nhật, đã hòa vào làm một với xương và cơ bắp.
Chúng là kết tinh của tất cả cảm xúc bị kìm nén, là từng mảnh nhỏ của sự giận dữ, thất vọng, và cả nỗi sợ hãi tích tụ thành bão tố trong lòng, dồn vào từng đường kiếm như muốn xé toạc bức màn im lặng đang phủ lên thế giới xung quanh.
Không có lời nói nào có thể diễn tả điều đó, chỉ có lưỡi kiếm là đủ.
Từng bước chân, nhịp thở mệt mỏi khàn khàn của Ren lướt đi theo nhịp kiếm, cậu xoay, nghiêng, dịch chuyển cơ thể theo một bản năng đã được mài dũa đến chai sạn.
‘Mình vẫn thiếu thứ gì đó.’
‘Chưa đủ.’
Gót giày ma sát trên nền đất khô cằn tạo nên tiếng sột soạt đều đặn, hòa vào âm thanh của kiếm đang rít lên trong không trung.
Ren không còn nghĩ về tư thế, không còn cân đo động tác nào đúng hay sai, vì ở thời điểm này, suy nghĩ là thứ xa xỉ.
Thân thể cậu đã tự biết phải làm gì, như một cỗ máy cũ kỹ nhưng kiên định, vận hành chỉ bằng niềm tin và sự quen thuộc.
Nhưng điều mà cậu muốn vươn tới lại không nằm ở kỹ thuật. Nó nằm ở nơi khác, nơi sâu thẳm trong ý thức, ở ranh giới mong manh giữa cảm xúc và lý trí, nơi mà nếu chỉ một chút chệch hướng, người ta sẽ mãi mãi lạc lối trong chính mình.
Không một âm thanh thông báo vang lên. Không có ánh sáng xanh nhạt báo hiệu điểm kỹ năng tăng, không có con số nào xuất hiện để an ủi tinh thần.
Chỉ có tiếng thở nặng nề, tiếng bước chân kéo dài trên nền đất, và tiếng Black Fang v·út qua không khí trong đêm, dứt khoát, lạnh lẽo, như một câu trả lời đơn độc gửi vào hư không.
Cơ thể và tâm trí không ăn khớp.
Ren cảm nhận điều đó rõ ràng hơn bao giờ hết, không phải là một phát hiện đột ngột, mà là một sự thật lặng lẽ đã len lỏi từ lâu, chỉ đến lúc này mới bộc lộ rõ rệt.
Như thể hai phần trong cậu đang sống theo hai nhịp đập khác nhau, chỉ lệch nhau một nhịp sóng thôi, nhưng đủ để tạo ra khoảng cách.
Một khoảng cách lạnh lẽo, xa lạ, khiến mọi chuyển động dù chính xác đến đâu… cũng trở nên sai lệch.
Cơ thể vẫn tiếp tục vung kiếm, xoay người, đâm tới. Mọi động tác đều đúng kỹ thuật, đúng tốc độ, như thể đã được khắc sâu vào từng khớp xương, thớ cơ.
Nhưng tâm trí thì trôi dạt. Lạc lõng. Như thể chỉ còn là một người quan sát đứng từ xa, nhìn thân xác mình hành động theo bản năng mà chẳng thể can thiệp.
‘Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?’
‘Cớ sao mọi thứ lại trở nên tách biệt như thế này?’
‘Cơ thể thì chiến đấu… còn tâm trí thì đứng ngoài cuộc.’
Vô nghĩa đến mức phát điên.
Có những khoảnh khắc, Ren biết chính xác cú chém tiếp theo cần làm gì.
Cậu thấy được đường đi của lưỡi kiếm, tưởng tượng được góc xoay của cổ tay, độ trượt của mũi giày trên mặt đất, nhưng khi thực hiện, cảm giác lại không khớp.
Như thể có một tấm kính mỏng ngăn giữa suy nghĩ và hành động. Rõ ràng có thể thấy, mà lại không thể chạm tới.
Và chính sự lệch nhịp đó… khiến cậu giận.
Không phải giận thế giới. Không phải tức giận về những thứ mà thế giới ném vào cậu.
Mà là giận chính bản thân mình.
‘Cơ thể này là của mình… mà sao lại như không nghe lời?
Tay mình run rẩy khi lòng mình muốn mạnh mẽ, thì rốt cuộc thứ mình muốn là gì?’
‘Tại sao từng nhát chém đều đúng kỹ thuật, sức mạnh… mà vẫn thấy rỗng tuếch?’
Ren siết chặt kiếm hơn, lòng chực trào lên một cảm giác vừa chán nản vừa sợ hãi. Không phải sợ thất bại.
Mà là sợ… mình sẽ không bao giờ cảm thấy "thật" nữa.
Cậu không thiếu kinh nghiệm, không thiếu lý do để chiến đấu, không thiếu lý thuyết để sửa từng lỗi nhỏ. Nhưng điều cậu cần… là một cảm giác gì đó khác.
Một điều gì đó sống động. Có thật. Một tia kết nối, giữa đòn đánh và ý chí, giữa từng bước di chuyển và điều mà cậu đang tin tưởng.
Cảm giác... đã quên mất điều gì đó từ bao giờ?
Từ lúc rời nhóm Klein? Từ lúc phải lựa chọn một mình? Hay là… từ trước cả khi bước chân vào thế giới này, cậu đã không còn tin vào nhịp đập của chính mình nữa?
Giờ đây, mọi thứ chỉ còn là chuyển động thuần túy, hiệu quả, nhưng vô hồn.
Giống như múa kiếm trong một giấc mơ mờ nhạt, nơi mọi hành động đều đúng… nhưng không có gì để tin.
Một vòng tròn khép kín. Không khởi đầu, không kết thúc. Không có lối thoát.
Ren cắn chặt răng. Khớp tay trắng bệch trên chuôi Black Fang, như thể nếu nắm chặt thêm chút nữa, cậu có thể kéo cơ thể và tâm trí về cùng một phía.
Cậu nhìn chằm chằm vào cọc gỗ trước mặt, không chỉ như một vật thể huấn luyện, mà như một biểu tượng.
Một bức tường câm lặng, chứa đựng tất cả những giới hạn mà cậu chưa thể vượt qua.
Tâm trí không còn tin, thì cơ thể chiến đấu vì điều gì?
Tay cầm kiếm mà chẳng biết đang bảo vệ điều gì, thì đây có còn là chiến đấu? Hay chỉ là diễn tập? Một trò diễn vô tận?
Ren không biết. Cậu không có câu trả lời. Và có lẽ, sẽ chẳng ai cho cậu câu trả lời.
Nhưng bất chấp tất cả…
Dưới ánh đèn mờ nhòe, giữa bầu không khí đặc quánh mồ hôi và cát bụi…
Ren vẫn vung kiếm.
Những người cậu đã gặp…cả người chơi và những Npc siêu thực.
Những việc đã trải qua trên hành trình ngắn ngủi mười mấy ngày bị kẹt trong Aincrad…Tất cả hiện lên theo từng nhát kiếm.
Gareth với ánh mắt như nhìn thấu tâm can cậu, lặng lẽ đứng đó như một vách đá vững chãi.
Ông lão thợ rèn, tràn đầy kinh nghiệm sống, với cả cuộc đời sống với đe và búa, sâu trong đôi mắt già nua là những điều trong quá khứ.
Yuna, người mang theo nỗi sợ lặng thầm nhưng vẫn dũng cảm bước lên, dù đôi chân còn run rẩy.
Nautilus, người kiệm lời nhưng không bao giờ rời mắt khỏi đồng đội, sẵn sàng xông vào nguy hiểm chỉ để níu lấy một bàn tay.
Và cả Klein, cùng những người đã rời đi, để lại trong cậu một khoảng trống mà không lời nào có thể lấp đầy.
Họ… đã thay đổi cậu.
Họ khiến cậu nhận ra rằng cậu không còn là người như trước nữa, một kẻ hèn nhát và yếu đuối, người sống như thể ngày mai không tồn tại.
Họ cho cậu những cảm xúc chưa từng biết đến: sự tin tưởng, sự bất lực, sự ấm áp, và cả hy vọng.
Họ có lý do của riêng mình để tiếp tục chiến đấu, có những điều quý giá để bảo vệ, có những giấc mơ để theo đuổi, và họ không ngừng tiến về phía trước.
Và rồi, như thể có một vết nứt nhỏ vang lên trong cõi tĩnh lặng u uẩn. Một âm thanh rất nhẹ, nhưng lan rất xa.
Cơ thể và tâm trí, vốn tách biệt… bắt đầu tìm lại nhau.
Một bước chân chạm đất, gót chân xoay đúng điểm.
Một nhát kiếm vung ra, vai thả lỏng đúng thời điểm.
Từng chuyển động, từng hơi thở… như tìm được điểm chạm.
Không còn r·ối l·oạn, không còn sai lệch.
Không còn cảm giác đứng ngoài chính bản thân mình.
Mà là một khoảnh khắc liền mạch.
Một cú chém xuyên qua lớp sương mù nặng trĩu, chạm đến điều gì đó sâu hơn bên trong, một thứ chưa gọi được thành tên, nhưng có thật.
Không phải hoàn hảo.
Không phải mạnh mẽ.
Chỉ là… thật.
Ren khựng lại, hơi thở gấp gáp.
Mồ hôi lăn dài theo gò má, nhưng mắt cậu mở lớn, long lanh như vừa nhìn thấy một tia sáng rất xa, rất nhỏ, nhưng đủ để khiến cậu bước tiếp.
Có lẽ… mình vẫn chưa mất hoàn toàn cảm giác đó.
Cảm giác được sống. Được chiến đấu vì một điều gì đó không chỉ thuộc về mình.
Cậu không nói ra.
Chỉ lặng lẽ nâng kiếm.
Và tiếp tục.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, lay động những ngọn đèn phép thuật treo lơ lửng quanh sân tập, khiến ánh sáng lập lòe run rẩy như sắp tắt.
Nó phản chiếu lên gương mặt đẫm mồ hôi của Ren, lên đôi mắt mỏi mệt đã từng chứng kiến quá nhiều nhưng vẫn không thể nhắm lại.
Ren không thường xuyên nhìn khuôn mặt của mình qua những chiếc gương, nhưng nếu cậu thực sự nhìn vào bản thân mình.
Chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi, nhưng đã trải qua nhiều chuyện, có thứ gì đó mất đi, và cùng với sự thiếu vắng đó, một thứ gì đó khác được thêm vào.
Trong đôi mắt ấy, giữa màn đêm và nỗi mỏi mệt, vẫn le lói một điều gì đó, không phải là ngọn lửa dữ dội, mà là tàn tro vẫn còn đỏ rực, âm ỉ cháy, từ chối bị dập tắt dù gió có mạnh đến đâu.
Và đó, chính xác là điều duy nhất Ren còn giữ được cho đến giờ phút này.
Cậu xoay người, chuyển trọng tâm sang chân trụ, rồi bất ngờ tăng tốc, một đòn chém ngang xé gió lao thẳng vào cọc gỗ, để lại một vết cắt mới, sâu đến mức phần vỏ gỗ nứt toạc như sắp vỡ.
Không dừng lại, Ren tiếp tục lướt sang phải, đầu mũi kiếm đâm thẳng về phía trước như một mũi tên xuyên bóng tối, rồi rút về, xoay ngược chiều, t·ấn c·ông lần nữa từ bên trái, tất cả diễn ra trong một dòng chuyển động liền mạch, dẻo dai, không một động tác thừa, không một khoảnh khắc khựng lại.
Và rồi, một luồng gió mạnh tràn tới, cuốn theo cát bụi và mùi gỗ cháy âm ỉ từ những lần v·a c·hạm cũ. Ren dừng lại một nhịp.
Cậu không di chuyển, chỉ đứng đó, cơ thể hơi đổ về trước, thanh kiếm vẫn trong tay, hơi thở phập phồng, nhưng đôi mắt thì mở lớn, chăm chăm nhìn vào cọc gỗ như thể đang nhìn xuyên qua nó, vào một thứ vô hình nào đó ở phía bên kia.
Và chính vào khoảnh khắc ấy, như một tia sét xẹt qua tầng mây nặng trĩu, Ren cảm nhận được điều gì đó.
Không rõ ràng, không bùng nổ, chỉ là một sự thay đổi nhỏ đến mức người khác có thể không bao giờ nhận ra. Nhưng với cậu, nó đủ để khiến tim đập lệch một nhịp.
Một cảm giác liền mạch.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày đắm chìm trong lặp lại và tuyệt vọng, từng cú xoay người, từng nhát chém, từng chuyển động tưởng chừng rời rạc bỗng gắn kết lại với nhau như những mảnh ghép cuối cùng vừa được lắp đúng chỗ.
Không còn vướng víu, không còn do dự. Chỉ có sự liền lạc, giữa cơ thể và thanh kiếm, giữa ý nghĩ và hành động, giữa người và ý chí.
Ren thở ra, không còn là nhịp thở của mệt mỏi, mà là một luồng hơi nhẹ và sâu, như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng vô hình đè lên vai từ lâu lắm rồi.
Trong lồng ngực, một thứ gì đó ấm dần lên, không rõ là vì mồ hôi, vì tim đập nhanh, hay vì… niềm tin. Một niềm tin nhỏ, mong manh, nhưng đủ để tiếp tục bước thêm một lần nữa.