Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 156: Sự Công Nhận Im Lặng

Chương 156: Sự Công Nhận Im Lặng


Gió lướt qua gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Một vài sợi tóc bết vào thái dương.

Cậu không để ý. Đôi mắt vẫn dán vào khoảng không phía trước, nơi cọc gỗ sần sùi đang đứng đó, tĩnh lặng, như thể chứng kiến tất cả.

Và rồi, như một tiếng vang rất nhỏ trong vũ trụ im lặng này...

"ting".

Không chói tai. Không rực rỡ. Chỉ là một rung động khẽ khàng, một ánh sáng mờ hiện lên ở góc tầm nhìn, như hơi thở của hệ thống đã ngủ quên quá lâu:

Weapon Mastery: Sword – Novice (Lv.2). (1/1000)

Ren chớp mắt. Một giây. Rồi hai.

Như thể cậu không chắc mình có thực sự nhìn thấy dòng chữ đó hay không.

Một con số nhỏ đến mức gần như vô nghĩa.

Một bước tiến bé tí xíu, chẳng đáng gì nếu đặt cạnh những gì cậu đã ném vào nó, mồ hôi, thời gian, cả những đêm không ngủ và những lúc tưởng như sẽ bỏ cuộc.

Nhưng Ren không cau mày. Không thở dài.

Ngược lại, đôi môi cậu hơi mím lại, khẽ cong thành một đường mờ nhạt, không hẳn là nụ cười, nhưng cũng chẳng còn là nét cứng đờ vô cảm.

Không phải vì con số ấy. Không phải vì được "lên cấp".

Mà là vì nó cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Sau biết bao ngày ném mình vào luyện tập trong im lặng.

Sau biết bao lần vung kiếm mà chẳng có gì thay đổi, chẳng một tín hiệu nào phản hồi, chẳng một lời công nhận.

Giờ đây, cuối cùng hệ thống đã lên tiếng. Có thứ gì đó công nhận nỗ lực và sự thay đổi của cậu, dù chỉ là thứ vô tình lạnh lẽo.

Không phải bằng một phần thưởng.

Mà bằng sự công nhận.

Một sự xác nhận rằng: cậu đang tiến lên. Rằng những chuyển động tưởng chừng vô ích ấy đã thực sự kết nối được với thứ gì đó.

Không phải với một bảng thông số. Không phải với một thanh kiếm.

Mà là với chính cảm giác chiến đấu....thật sự.

Lần đầu tiên trong nhiều ngày, Ren cảm thấy mình không còn đang đánh với không khí. Không còn là những cú vung kiếm rời rạc, những phản xạ vô hồn.

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình đang chiến đấu thật sự.

Dù không có đối thủ, không có máu đổ hay tiếng hò reo.

Chỉ có nhịp thở. Chỉ có kiếm. Và chính bản thân cậu.

Cậu không biết mình đã phá vỡ điều gì. Một rào cản? Một giới hạn? Hay chỉ đơn giản là nỗi sợ mơ hồ rằng mọi nỗ lực đều vô nghĩa?

Dù là gì đi nữa… nó đã nứt ra. Và một điều gì đó đang bắt đầu chảy qua vết nứt ấy.

Nhưng khi tâm trí vừa mới tìm lại được chút tĩnh lặng, một sự an ổn mong manh, như mặt hồ phẳng lặng sau cơn giông, thì cơ thể Ren lại không để cậu quên rằng...

...nó đã bị đẩy đến giới hạn từ rất lâu, và giờ… là lúc nó đòi lại cái giá.

Chỉ vài giây sau khi dòng thông báo hiện lên, cơn mệt mỏi tràn đến như một cơn lũ.

Không một tiếng cảnh báo, không một tia thương xót. Như thể toàn bộ sự gắng gượng nãy giờ chỉ là lớp mặt nạ mỏng manh, giờ đây bị bóc toạc không thương tiếc.

Đầu gối cậu chùng xuống, như thể từng khớp xương trong người đều vừa bị tháo rời.

Cánh tay cầm kiếm tê rần, nặng như thể cậu đang kéo lê cả một đoạn quá khứ không thể buông bỏ.

Mồ hôi trút xuống không ngừng, không còn là kết quả của luyện tập, mà là dấu hiệu của một cơ thể đã bị vắt kiệt, bào mòn từ trong ra ngoài.

Ren khuỵu người xuống, dùng chính thanh kiếm để chống đỡ mình như một cây gậy tạm bợ.

Mũi kiếm cắm nhẹ xuống đất, không đủ sâu để trụ vững, nhưng đủ để giữ cho cậu khỏi ngã gục.

Hơi thở bắt đầu trở nên đứt quãng.

Tim đập chậm hơn, nhưng mỗi nhịp đều dội vang vào lồng ngực như tiếng trống rỗng khô khốc.

Cảm giác kiệt sức không chỉ đến từ cơ bắp, mà là một làn sương lạnh, lan dần từ cột sống, thấm vào từng kẽ thịt, từng mạch máu… như thể cơ thể đang dần hóa đá.

"Không được… không được dừng lại."

Ren lẩm bẩm như để nhắc chính mình. Nhưng giọng cậu khàn khàn, như một tiếng vọng lạc từ đáy hang sâu, không còn sức sống.

Cậu ráng nhấc chân. Một bước. Rồi một bước nữa.

Mỗi bước đi như xé toạc không gian giữa bản thân hiện tại và chính cái bóng của mình, cái bóng đã đổ xuống trong đầu sau chuỗi chuyển động cuối cùng. Cái bóng của sự trống rỗng, của những câu hỏi không lời đáp.

Rồi đột ngột… bụng réo lên.

Một âm thanh thô thiển, phô trương, vang lên trong khoảng không tĩnh mịch, khiến Ren sững lại một thoáng.

Cậu nhăn mặt, không vì cơn đói, mà vì nhận ra: cậu đã thực sự quên mất điều căn bản nhất để tồn tại.

"Mình… đã ăn gì chưa?"

Sáng hôm nay? Trưa hôm nay? Hay lần cuối là… trước khi chia tay mọi người ở cổng làng?

Không rõ. Tất cả đã bị nghiền nát trong những nhát kiếm, những vòng lặp bất tận của chuyển động vô hồn.

Dù vậy, môi cậu khẽ nhếch lên. Một nụ cười, mỏng, mệt mỏi, sứt mẻ, nhưng thật hơn bất cứ thứ gì cậu từng có trong suốt những ngày qua.

Cậu từ từ thu lại thanh kiếm, cài nó vào lưng bằng đôi tay run rẩy.

Và rồi, Ren bắt đầu lê bước. Không phải dáng đi của một chiến binh khải hoàn, mà là bóng dáng của một kẻ sống sót, một người vừa vượt qua trận chiến với chính mình, chỉ để nhận ra rằng... phía trước vẫn còn vô số cuộc chiến khác đang đợi chờ.

Bầu trời đã ngả về phía hoàng hôn. Ánh sáng dịu lại, màu cam pha tím len qua từng khe mái nhà.

Gió trở nên nhẹ hơn, nhưng với Ren, mỗi cơn gió lướt qua là một vết cứa, lạnh buốt và nhắc nhở rằng cậu vẫn còn sống, vẫn còn đang cảm nhận.

Từ đấu trường huấn luyện đến quán trọ, quãng đường ấy vốn chỉ vài phút đi bộ, nhưng lúc này đây… nó dài như một đoạn trường.

Một vài người chơi lướt ngang. Có ánh mắt liếc nhìn, nhưng rồi lại rời đi.

Không ai dừng lại. Không ai hỏi han. Và Ren cũng không mong đợi điều đó.

"Ai mà bận tâm đến một kẻ đang lê lết như mình chứ?"

Cậu tự nhủ. Không trách móc. Không oán giận. Chỉ là một sự thật đơn thuần.

Điều cậu cần… chỉ là một nơi để ngồi. Một ít thức ăn.

Và nếu đủ may mắn, một giấc ngủ không mộng mị.

Rồi, trong màn đêm vừa buông xuống như một tấm màn nhung mỏng… ánh sáng ấm áp từ quán trọ hiện ra. Đèn vẫn sáng, cửa vẫn hé, như một lời mời không cần lên tiếng.

Ren ngẩng đầu nhìn, đôi mắt dán vào thứ ánh sáng ấy như kẻ lữ hành giữa sa mạc bắt gặp bóng dáng của một ốc đảo.

"Mình sắp tới rồi."

Chân vẫn bước, bụng vẫn kêu, đau vẫn còn… nhưng ở đâu đó, trái tim cậu đã bắt đầu đập cùng nhịp với thanh kiếm.

Và chỉ như vậy thôi…

Chỉ thế thôi, là đủ để khép lại một ngày.

Cánh cửa gỗ khẽ hé mở, phát ra một tiếng cọt kẹt mỏng manh như thể chính nó cũng đang ngáp dài vì mệt mỏi sau một ngày dài đóng mở đón người.

Ren đẩy nhẹ vai vào, bước chân loạng choạng tiến vào căn phòng nhỏ đậm mùi gỗ cũ và khói bếp vừa tắt.

Ánh đèn vàng ấm tỏa ra từ những chiếc đèn dầu treo rải rác trên tường, đổ những vệt bóng đổ dài lên những chiếc bàn gỗ thô mộc, sẫm màu theo thời gian và bao lớp tay người chạm vào.

Có vài người chơi còn nán lại, lặng lẽ dùng bữa muộn, không ai nói chuyện, không ai ồn ào, chỉ có tiếng muỗng khẽ chạm vào bát và những nhịp thở đều đều của những kẻ vừa rời khỏi chiến trường.

Một khung cảnh yên bình đến lạ. Nhưng không phải kiểu yên bình của ngày thường, mà là sự yên bình sau bão tố, như thể nơi này, dù chỉ là một góc nhỏ của thế giới Aincrad, cũng đã tự học cách trở thành một nơi trú ẩn.

Ren đứng lặng một lúc ở ngưỡng cửa. Gió đêm se lạnh lùa qua lưng áo mỏng, nhưng không khiến cậu rùng mình. Thứ khiến cậu ngẩn người, lại là quầy phục vụ… vẫn còn mở.

Cô gái với mái tóc vàng và nụ cười rạng rỡ từ phía sau quầy bar lên tiếng, giọng nói ngọt ngào

Cô đang lau tay vào một chiếc khăn vải thô thì ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay vào dáng người gầy gò, kiệt sức của Ren nơi lối vào.

“Chà… trễ thế này mà vẫn còn chạy về từ ngoài bãi luyện à?” giọng cô vang lên, không lớn, nhưng đủ ấm để khiến đôi vai Ren thả lỏng một chút.

Không phải là một lời trách móc. Mà là kiểu quan tâm của người đã quen chứng kiến những kẻ trẻ tuổi tự đẩy mình đến giới hạn.

Ren chớp mắt một nhịp, hơi nghiêng đầu gật nhẹ.

“…Ừm. May là quán vẫn còn mở.”

Cô chủ bật cười, một tràng cười ngắn mà thân thiện. “Quán trọ này thì lúc nào chả mở. Có vài người chơi kiểu như cậu, chẳng biết mệt là gì, toàn quay về lúc người ta chuẩn bị đi ngủ.”

Cậu không đáp lại lời trêu chọc, chỉ mím môi, cười nhẹ, nụ cười nhợt nhạt đến mức chính cậu cũng không chắc đó là cười, hay chỉ là một phản xạ máy móc vì đã quá mỏi mệt để nói thêm điều gì.

Ren bước chầm chậm về phía một chiếc bàn trống gần góc phòng. Bàn còn một nửa dưới ánh đèn, nửa kia chìm trong bóng tối, như thể chính nó cũng đang buồn ngủ.

Trước khi ngồi xuống, Ren ngoảnh lại, giọng khàn khàn: “Cho tôi… bất kỳ món gì còn lại là được.”

“Có thịt hầm rau củ với bánh mì nướng. Muộn rồi nên chỉ còn vậy.”

“Vậy là quá đủ rồi.”

Câu trả lời vang lên như tiếng gió lướt qua kẽ lá, mỏng manh đến mức tưởng như có thể tan vào không khí bất kỳ lúc nào, nhưng lại đủ thật để khiến cô chủ trọ nheo mắt, mỉm cười, gật đầu rồi quay vào bếp.

Ren thả người xuống ghế như thể cả cơ thể vừa được thả rơi khỏi một độ cao không tưởng.

Tựa lưng vào phần gỗ cứng phía sau, cậu cảm nhận được từng nhịp rung của các múi cơ đang căng lên rồi chùng xuống.

Cơ thể cậu, vốn chỉ là một tập hợp số liệu trong thế giới này, lại đang truyền tải một sự mệt mỏi… rất thật.

Tê nhức chạy dọc từ gáy xuống vai, từ lưng xuống chân. Như thể từng mạch cơ, từng khớp xương đều đang gào thét, đòi được nghỉ ngơi sau cuộc hành xác không tên.

Mồ hôi vẫn còn bám ướt dọc sống lưng, nơi áo dính vào da, không bốc mùi, không dơ, không nhờn rít như đời thực, nhưng vẫn đủ khiến cậu cảm thấy… khó chịu.

Thế giới này có thể đã được đơn giản hóa nhiều thứ. Nhưng không xoá được hết những bất tiện nhỏ nhặt.

Ren đưa tay vuốt mặt. Lòng bàn tay chạm vào trán ẩm, rồi trượt qua tóc, dính bết lại theo từng khe ngón tay.

"Giá như có phòng tắm thật sự…"

Cậu thầm rủa một câu, đôi mắt nhíu lại trong một khoảnh khắc nhỏ của chán nản. Trong căn phòng thuê nhỏ xíu trên lầu, cái được gọi là "tắm rửa" chỉ là một cái chậu con con đặt ở góc phòng, kèm theo khăn bông cũ và một bình nước ấm.

Không đủ để khiến cơ thể thấy sạch. Càng không đủ để khiến tâm trí thấy thanh thản.

Cậu đã định rửa qua người ngay khi về. Nhưng giờ thì…

"Chút nữa. Ăn xong… rồi tính."

Ren ngẩng mặt lên, mắt nhìn chậm rãi lướt qua căn phòng. Tấm bảng thực đơn treo lặng lẽ phía trên quầy giờ chỉ còn vài dòng nguệch ngoạc bằng phấn.

Đôi mắt cậu trôi dần xuống, dừng lại ở mặt bàn gỗ thô. Những vết trầy, vết khắc nhỏ li ti, vài cái rõ ràng là do người chơi để lại, vài cái mờ mịt như thể đã có từ trước khi cậu đến thế giới này.

Tay cậu đặt lên đùi, ngón tay lười biếng gõ nhẹ vào lớp gỗ sần. Chân vẫn chưa duỗi ra nổi, như thể trọng lượng cơ thể bỗng dưng nặng gấp đôi. Còn tâm trí… chỉ chờ một điều duy nhất:

Một chiếc đĩa gốm đơn giản. Một phần thịt hầm còn nóng. Một lát bánh mì giòn. Chỉ thế thôi.

Không phải để phục hồi máu, cũng không phải vì buff trạng thái hay chỉ số. Mà bởi vì… Ren muốn nhớ lại cảm giác của một người sống.

Chỉ là một người, đang mệt. Đang đói. Và vẫn đang cố gắng sống sót.

Chương 156: Sự Công Nhận Im Lặng