Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 168: Bình Yên Gượng Gạo.

Chương 168: Bình Yên Gượng Gạo.


Chẳng mấy chốc, ba người đã đến khu vực khai thác, nơi những người thợ mỏ đã dừng lại, lấy dụng cụ từ những chiếc xe hàng gỗ chất đầy thùng đá, xẻng và cuốc chim.

Không khí quanh họ trở nên lặng lẽ đến lạ, chỉ có những tiếng cuốc chim lách cách va vào đá, xen kẽ là âm thanh sắc nhọn của kim loại chạm vào đá cứng, làm văng lên những mảnh vụn vụn vỡ.

Những cơn gió nhẹ từ dưới đất thổi lên, mang theo mùi đất đá ẩm ướt, hòa lẫn với âm thanh của công việc không ngừng.

Ánh sáng từ những chiếc đèn pha lê gắn trên các cột gỗ hai bên đường mòn phản chiếu lấp lánh trên bức tường đá, khiến không gian xung quanh như được phủ một lớp mờ ảo.

Dù có vẻ sáng sủa, nhưng không khí ở đây vẫn mang nét u ám, như thể mỗi góc khuất đều có thể ẩn chứa một mối nguy hiểm bất ngờ.

Ren dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua những vết nứt trên tường đá, mơ hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó ẩn giấu.

Đôi tay cậu siết chặt thanh kiếm, mặc dù không có vẻ gì là nguy hiểm ngay lúc này, nhưng một cảm giác không yên tâm dâng lên.

“Đây là khu khai thác chính, nơi chúng ta cần làm việc,” Ren lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng đầy sự sắc sảo, như thể cậu đang tự nhắc nhở mình phải luôn cảnh giác.

“Các thợ mỏ sẽ khai thác quặng đồng, sắt và than đá ở đây. Từ những gì tôi biết, khu này có vẻ an toàn hơn so với những khu vực khác, nhưng chúng ta không thể lơ là, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể gây nguy hiểm.”

Nautilus gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi những thợ mỏ đang miệt mài làm việc. “Chúng ta chỉ cần tránh những khu vực sâu hơn, đúng không? Nhưng tôi vẫn có cảm giác như chúng ta sẽ gặp phải một thứ gì đó không phải chỉ là quặng.” Cậu ta dừng lại, một cảm giác bất an không nói thành lời.

Ren quay lại nhìn Nautilus, ánh mắt kiên định. “Cảm giác của cậu không sai, dù là khu khai thác này khá an toàn, nhưng quái vật vẫn có thể xuất hiện nếu chúng ta không cảnh giác.

Kobold mỏ, Dơi hang động… chúng sẽ không ngần ngại t·ấn c·ông nếu cảm thấy bị đe dọa. Mỗi góc tối, mỗi tảng đá lạ có thể là nơi chúng ẩn nấp.”

Yuna, người từ nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng. “Chúng ta chỉ cần làm việc nhanh chóng và cẩn thận, không gây sự chú ý. Chắc chắn nếu chúng ta làm đúng, mọi chuyện sẽ ổn.”

Cả ba tiếp tục bước đi, mỗi bước chân đều cẩn trọng.

Đối với họ, không chỉ là nhiệm vụ bảo vệ những thợ mỏ, mà còn là một bài kiểm tra thực sự về sự chuẩn bị và khả năng đối phó với những tình huống không lường trước.

Họ không biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước, nhưng họ đều hiểu rõ rằng trong bóng tối của hầm mỏ, mỗi quyết định, mỗi động tác đều có thể dẫn đến một thử thách lớn lao hơn.

Ba người tiếp tục di chuyển dọc theo con đường mòn trong khu khai thác, đôi chân họ dẫm trên nền đá vụn lạo xạo, trong khi ánh đèn pha lê dần nhạt dần phía sau.

Con đường dẫn vào hầm mỏ ngày càng hẹp lại, bức tường đá cao ngất vươn lên hai bên, đôi chỗ bị ăn mòn, lộ ra những vết nứt dài, có thể là dấu hiệu của những cơn địa chấn từ lâu.

Cứ thế, họ đi qua những khu vực khai thác, nơi các thợ mỏ vẫn đang miệt mài công việc, không hề có dấu hiệu của bất kỳ con quái vật nào.

Họ vòng qua một khúc quanh lớn, tiếp tục tuần tra dọc theo một dãy hành lang hẹp dẫn vào khu vực sâu hơn.

Càng đi sâu vào lòng đất, không gian càng trở nên yên tĩnh lạ thường. Những tiếng động của công cụ mỏ xung quanh họ dường như trở nên mờ nhạt, bị nuốt chửng bởi bóng tối sâu thẳm.

Ren liếc mắt qua hai người đồng đội, nhận ra rằng cả ba đều đang tập trung cao độ, quan sát từng chi tiết nhỏ trên con đường đi qua, như thể sợ rằng chỉ một sơ suất nhỏ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

“Không có gì hết, có vẻ như chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì hôm nay,” Ren thở dài một hơi, sự căng thẳng trong giọng nói của cậu không hẳn đã biến mất hoàn toàn, nhưng có vẻ dịu bớt. “Dường như hôm nay không phải là ngày của quái vật.”

Nautilus không trả lời ngay, thay vào đó, cậu ta nhướn mày, dò xét bầu không khí xung quanh. “Có thể thôi, nhưng tôi vẫn không tin rằng chúng ta lại đi qua một khu vực như thế này mà không gặp phải điều gì.”

“Đúng vậy.” Yuna nói, giọng có phần lo lắng. “Cảm giác như mọi thứ quá yên bình. Đó có phải là điều khiến tớ cảm thấy bất an không?”

Ba người dừng lại một lúc, nhìn quanh một lượt. Đến lúc này, khu vực phía trước vẫn vắng lặng, không có dấu hiệu của sự xuất hiện của quái vật hay bất kỳ hiểm họa nào.

Cái im lặng đến mức dường như họ có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực mình. Nhưng sau vài giây nữa, Ren lại cất tiếng.

“Chúng ta quay lại thôi. Không có lý do gì để đi sâu nữa. Chúng ta đã đi một đoạn dài rồi và không gặp phải gì. Chắc quái vật đang tránh xa chúng ta hoặc... chúng chỉ đơn giản là không ở đây.”

Họ quay lại bước về phía khu vực khai thác, cảm giác bất an vẫn như lẩn khuất trong không khí, dù cho không có dấu hiệu rõ ràng nào của sự nguy hiểm.

Trên đường trở lại, họ vẫn không gặp phải bất kỳ con quái vật nào. Tuy nhiên, không ai trong ba người có thể hoàn toàn thả lỏng.

Cảm giác rằng bóng tối của khu mỏ có thể giấu giếm điều gì đó nguy hiểm vẫn luôn hiện diện trong tâm trí họ.

“Mà...Ren này, cậu nhắc rằng, nơi này chia ra làm ba khu chính, chúng ta đã nói về khu khai thác, Khu bỏ hoang...” Nautilus hơi dừng lại một chút như muốn quan sát biểu cảm của Ren. “Vậy còn Khu xụp đổ thì sao?”

Thứ Nautilus nhận lại chỉ là cái lắc đầu nhẹ của Ren, “Tôi cũng không rõ về nơi đó, những người cho tôi thông tin, họ cũng chỉ đi tới được khu bỏ hoang.”

“Nhưng có vẻ, đó từng là một phần của Khu khai thác, nhưng đã bị xập và bỏ hoang, tốt nhất chúng ta đừng nên tới gần đó, không biết thứ gì sẽ xuất hiện.”

Nautilus ngừng lại một lúc, mắt nhìn về phía bóng tối đang bao trùm những khu vực sâu trong mỏ.

Cảm giác bất an dần lan tỏa qua từng cử động của cậu. “Thật sao? Một khu vực bỏ hoang như thế... chắc chắn sẽ có chuyện gì đó không ổn. Đặc biệt là khi nó từng là một phần của Khu khai thác.”

Ren nhìn Nautilus, vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt có thể thấy một chút lo lắng. “Đúng vậy. Và nếu đúng như những gì tôi nghe được, khu xụp đổ này rất ít khi có ai dám vào, ngay cả các thợ mỏ cũng tránh xa. Có thể do địa hình không ổn định, hoặc có điều gì đó nguy hiểm bên trong.”

Yuna lặng lẽ nghe những gì Ren và Nautilus trao đổi, ánh mắt cô thoáng qua một lần nữa trên khu vực phía xa, nơi những bóng đèn pha lê chỉ chiếu sáng được một phần nhỏ của không gian.

“Nhưng nếu như khu xụp đổ có một sự nguy hiểm tiềm tàng, thì liệu có thể là nơi ẩn náu của những con quái vật mạnh mẽ không? Một nơi như vậy có thể là nơi chúng trốn tránh hoặc sinh sống.”

Ren gật đầu, nhận ra rằng Yuna đang chia sẻ một suy nghĩ mà bản thân cậu cũng đã từng cân nhắc.

“Có thể lắm. Nếu đúng là nơi ấy có thể chứa quái vật, thì không phải ai cũng muốn đối mặt với chúng.

Các thợ mỏ dường như chẳng ai có ý định kiểm tra nó. Và tôi nghĩ cũng không ai đủ dũng cảm để liều lĩnh vào đó.”

Nautilus thở dài, rồi lại nhìn về phía khu vực bỏ hoang phía xa, đôi mắt đầy vẻ do dự. “Vậy chúng ta sẽ làm gì? Không phải là chúng ta đang ở đây để tìm hiểu thêm về nơi này sao?”

Ren nhìn Nautilus, đôi mắt cậu có chút suy tư. “Chúng ta không thể mạo hiểm đến khu xụp đổ ngay lúc này.

Nếu như không có thông tin chắc chắn về điều gì đang chờ đợi, chúng ta không thể chỉ vì tò mò mà liều lĩnh.

Hãy cứ làm theo nhiệm vụ trước mắt, bảo vệ các thợ mỏ và làm quen với khu khai thác.

Khi nào có đủ thông tin và chuẩn bị tốt hơn, chúng ta mới có thể tính đến việc khám phá sâu hơn.”

Yuna không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, đồng ý với quyết định của Ren.

Nautilus cũng suy nghĩ một lúc rồi nhún vai, chẳng nói gì thêm, nhưng trong mắt cậu vẫn lấp lánh sự tò mò không thể xua tan.

Ba người tiếp tục bước đi, mỗi bước chân không khỏi nặng nề hơn, như thể đã chạm đến một điểm dừng, nơi sự tò mò và cẩn trọng bắt đầu giao thoa.

Khu mỏ trước mắt vẫn yên tĩnh, nhưng mọi người đều biết rằng, những bóng tối đang bao phủ này có thể ẩn chứa bất kỳ điều gì.

Cả ba tiếp tục băng qua những dãy hành lang tối om, ánh sáng từ đèn pha lê chỉ vừa đủ để nhìn rõ các bức tường đá thô sơ, với từng vết nứt rạn rỉ rả như những dấu vết của thời gian.

Tiếng cuốc chim và xẻng va vào đá vang lên đều đặn, nhưng âm thanh đó dường như không thể xóa đi cảm giác mơ hồ và căng thẳng đang bao trùm không khí.

Ren liếc mắt về phía Yuna và Nautilus. Cả hai đang đi cùng nhau, mặc dù không nói gì nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng bước đi của họ.

Khu khai thác vẫn đang diễn ra bình thường, nhưng sâu bên trong lòng đất, chẳng ai biết trước được điều gì sẽ chờ đợi.

Một lúc sau, họ dừng lại gần một khúc cua, nơi mà những thợ mỏ đang tập trung khai thác quặng.

Ren cảm thấy có điều gì đó khác thường trong không khí, một sự yên tĩnh kỳ lạ đến mức khiến cậu không thể không nhìn quanh, tìm kiếm sự thay đổi.

Nhưng có lẽ... tất cả chỉ là cảm giác thoáng qua trong đầu Ren.

Dù linh cảm mơ hồ vẫn rì rầm trong lòng, suốt chặng đường tuần tra hôm nay, họ không gặp phải bất kỳ con quái vật nào.

Mọi thứ trôi qua một cách yên ả đến lạ kỳ, không tiếng gầm, không bóng dáng Kobold hay Dơi hang động, chỉ có những nhát cuốc cần mẫn vang vọng giữa lòng đất và ánh đèn pha lê vẫn bập bùng như hơi thở mỏi mệt của khu mỏ.

Phải chăng họ thật sự may mắn?

Ren khẽ liếc sang hai người đồng đội đang đi bên cạnh, rồi lại nhìn về phía trước.

Dù không có gì bất thường xảy ra, cậu cũng không cho phép mình thả lỏng. Bàn tay vẫn đặt gần chuôi kiếm, cơ thể trong trạng thái sẵn sàng.

Yên ắng... quá yên ắng.

Thời gian vẫn còn sớm, nhiệm vụ bảo vệ đoàn thợ mỏ vẫn đang tiếp diễn.

Cái tĩnh lặng kéo dài ấy chẳng khác nào một tấm màn mỏng, có thể rách toạc bất cứ lúc nào bởi móng vuốt ẩn nấp trong bóng tối.

Ren không nói gì, nhưng ánh mắt cậu mang theo sự cẩn trọng âm thầm. Trong lòng Aincrad, sự bình yên thường chỉ là khoảng lặng trước cơn gió dữ.

Và cho dù hôm nay họ chưa gặp nguy hiểm, điều đó không đồng nghĩa với việc hiểm họa không tồn tại.

Chương 168: Bình Yên Gượng Gạo.