Chương 174: Sâu Hơn Cả Lòng Đất
Ren nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu. Một khoảnh khắc như chợt nhận ra điều gì đó quan trọng, cậu giật mình và vội quay sang người thợ mỏ, giọng vội vã.
“Chú... có gặp hai người bạn của tôi đi qua đây không? Họ nói sẽ quay lại để tìm chú.”
Ánh mắt của ông chú Stephen thoáng ngạc nhiên, rồi như thể cố lục lọi lại những ký ức đứt quãng trong tâm trí ông, khi ông còn bị lạc trong khu mỏ tối tăm này.
Cuối cùng, ông chú lắc đầu bất lực. “Tôi cần tiền, nên quyết định ở lại khai thác thêm chút quặng. Tôi nghĩ với sự hiểu biết của mình về khu mỏ, tôi sẽ đuổi kịp các cậu trong vòng vài phút."
Một nụ cười chán nản nở lên trên môi ông, đôi mắt dường như đăm chiêu hơn. “Tôi quá tự tin vào con đường mình biết, đã quyết định đi qua khu xụp đổ, theo con đường bí mật...
Nhưng đúng như tên gọi của nó, khu xụp đổ, chỉ cần một cơn rung chấn nhẹ là mấy thanh dầm của con đường tắt đã đổ sập.”
Ông chú thở dài, vẻ mặt đượm buồn. “Không còn đường lui, tôi đành quay lại con đường cũ. Nhưng tiếc thay, đám Kobold này đã phát hiện ra tôi và truy đuổi không ngừng.”
Ren lắng nghe từng lời của Stephen, trong lòng dâng lên một nỗi bức bối khó tả. Đôi mắt cậu sáng lên một cách kỳ lạ khi nghe đến con đường bí mật, nhưng ngay lập tức, một cảm giác lo lắng trào dâng trong lồng ngực.
“Vậy là, chú không gặp họ?” Ren hỏi lại, giọng có chút vội vã, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Stephen lắc đầu lần nữa, rồi lại ngẩng lên, ánh mắt đượm buồn. "Tôi không thấy ai đi qua đây, chỉ mình tôi. Có lẽ họ đã rẽ hướng khác hoặc đã đi qua nơi này mà không nhận ra tôi."
Ren im lặng một lúc, ánh mắt quét qua không gian xung quanh.
Khu mỏ sâu thẳm và lạnh lẽo, mỗi tiếng động nhỏ dường như vang vọng lên gấp bội trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cảm giác bất an cứ dâng lên trong lòng cậu, như thể có thứ gì đó đang rình rập, ẩn nấp phía sau từng bóng tối vây quanh.
"Tôi không biết họ đi đâu, nhưng tôi sẽ tìm họ." Cuối cùng, Ren lên tiếng, đôi tay siết chặt lấy thanh kiếm trong tay như một cách để tự trấn an. "Cảm ơn chú, nếu không có chú đẩy con Kobold đó xuống, có lẽ tôi đã b·ị t·hương nặng rồi."
Stephen nhìn cậu, ánh mắt của ông như thấu suốt, chứa đựng một sự hiểu biết sâu sắc, như thể ông đã nhìn thấy điều gì đó trong Ren mà chính cậu cũng không nhận ra. "Cậu là một người có lý tưởng, nhà mạo hiểm. Nhưng đôi khi, cái giá của lý tưởng ấy... có thể là thứ không thể lấy lại được."
Ren nghiến chặt hàm răng, đầu óc dường như mải miết nghiền ngẫm câu nói đó. "Phải, nhưng có những lúc, làm ngơ không phải là lựa chọn tốt nhất. Nếu không làm gì, ta sẽ chỉ còn ân hận suốt đời... một người anh của tôi từng nói vậy."
Bất chợt, hình ảnh của Klein và nhóm của anh lại hiện lên trong tâm trí Ren, cậu tự hỏi không biết giờ họ ra sao, nhưng thời gian không cho phép cậu đắm chìm trong suy nghĩ ấy.
"Nếu cậu muốn tìm họ, có thể vào sâu hơn vào khu đổ nát," ông chú Stephen nói, giọng ông trầm lắng. "Địa hình có thể đã thay đổi chút sau cơn rung chấn vừa rồi, nhưng nếu cậu đi theo rìa ngoài, sẽ an toàn hơn."
"Vâng, chú có thể theo con đường cũ trở về. Tôi đã dọn sạch mấy con quái vật lang thang rồi, sẽ không có nguy hiểm trong một khoảng thời gian nữa trước khi chúng xuất hiện lại," Ren đáp, giọng cậu bình tĩnh nhưng vẫn đầy quyết tâm.
Ông chú Stephen nhìn cậu, một thoáng trầm tư hiện lên trong mắt ông. Ông mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng chỉ thở dài, "Chúc cậu may mắn."
Câu nói như một lời cảnh báo mơ hồ, nhưng ông biết chẳng còn lời nào có thể ngăn được quyết tâm của Ren vào lúc này.
"Khu đổ nát... còn nguy hiểm hơn cả khu bỏ hoang, không phải vì quái vật mà vì địa hình," ông chú tiếp tục, giọng ông trầm xuống, chứa đựng sự lo lắng.
"Nghe nói đó từng là nơi lưu giữ chút lịch sử cổ đại, nhưng do biến động địa chất, những đường hầm bất ổn đã hình thành. Nếu không may bước hụt chân, cậu có thể rơi xuống những tầng sâu hơn, những nơi chưa từng được khám phá. Cẩn thận đấy."
Ren im lặng một lúc, ánh mắt cậu không hề dao động. Cậu gật đầu một cái, nhìn thẳng vào khu mỏ tối tăm phía trước, nơi những bóng tối vẫn đang chờ đợi.
Không còn gì có thể làm cậu chùn bước nữa. Cậu quay người, bước nhanh về phía trước, mang trong lòng hy vọng lẫn lo lắng, nhưng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nơi cậu tin rằng sẽ tìm thấy Yuna và Nautilus.
...
Bóng tối như tấm màn lặng lẽ quấn lấy từng bước chân Ren, tiếng giày cậu chạm vào nền đá vang vọng trong đường hầm sâu hun hút.
Ánh sáng từ giao diện bản đồ mờ nhạt soi rọi con đường phía trước, những khu vực trước đó chưa được khám phá giờ dần hiện lên, từng chút một, theo từng bước cậu tiến tới.
Nhưng... vẫn không có dấu vết nào. Không tiếng động, không lời nhắn vội vã được để lại.
Chỉ có những bức tường đá lạnh lẽo và gió lùa mang theo mùi ẩm mốc cùng bụi quặng.
Ren dừng lại một chút, ánh mắt lướt nhanh qua khung bản đồ, rồi chuyển sang quét một vòng quanh khu vực. Không gì cả.
Một cảm giác bất an len lỏi trong lồng ngực. Họ đã từng ở đây, cậu tin chắc điều đó. Nhưng giờ... như thể cả hai đã tan biến vào lòng đất.
Lũ quái vật bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, những bước chân nặng nề và tiếng gầm gừ vọng qua các vách đá, như thể bóng tối đang tự sinh ra chúng.
Từ những đường hầm đan xen như mê cung, Kobold, Cave Rat, cả những sinh vật thấp bé nhưng hung hãn khác bắt đầu trồi lên, từng đợt, từng nhóm, chực chờ một con mồi đi lạc.
Ren rút kiếm.
Tiếng thép lách cách vang vọng như một lời tuyên chiến.
Không còn là những cuộc chạm trán bất ngờ, giờ đây, mỗi ngã rẽ là một cuộc phục kích, mỗi hành lang hẹp là một nơi có thể bị vây hãm.
Nhưng cậu không lùi lại.
Mỗi nhát chém, mỗi cú né, mỗi lần phản đòn đều chính xác và dữ dội hơn trước. Ren không còn tìm cách tránh né chiến đấu.
Cậu đang đẩy thẳng vào trung tâm của lũ quái vật, như thể chỉ có đi qua máu và xác chúng, cậu mới đến được nơi mình cần đến.
Rồi, như thể lời hồi đáp cho tất cả nỗ lực và lo âu âm thầm tích tụ, một âm thanh khe khẽ vang lên từ con đường phía trước, tiếng sột soạt của chuyển động, rất khẽ, nhưng đủ để Ren lập tức cảnh giác.
Cậu băng qua những lối đi gồ ghề, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay siết chặt chuôi kiếm.
Trước mặt cậu mở ra một khoảng không gian rộng lớn, một hang đá tự nhiên, sâu và tối, với trần cao v·út và các vách đá ẩm ướt phủ rêu đen.
Ren bước thêm một nhịp, rồi đột ngột khựng lại.
Không phải vì mỏi mệt. Không phải do do dự.
Mà vì… có thứ gì đó đang hiện diện trong bóng tối ấy.
Và nó biết cậu đã tới.
Đến lúc này, Ren mới nhận ra, cậu đã lấn quá sâu vào lòng khu mỏ, vượt xa ranh giới mà những người thợ mỏ từng đặt chân tới.
Nơi đây không còn dấu vết của bàn tay con người. Không có rãnh bánh xe mỏ, không có cột đèn gỗ mục, không một vết chạm khắc hay dấu than cũ sót lại. Chỉ còn đá lạnh, ẩm thấp, và bóng tối nguyên thủy như chưa từng bị x·âm p·hạm.
Không gian im ắng đến ngột ngạt, khiến từng tiếng thở, từng bước chân như bị nuốt chửng.
Ren liếc nhanh góc hiển thị: thanh máu vẫn còn hơn một nửa. Không tệ.
Tay cậu đưa lên chuôi kiếm, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Đôi mắt hướng vào bóng tối trước mặt, nơi hang động mở ra sâu thẳm như cổ họng của một con quái vật đang ngủ quên. Và có lẽ, nó vừa bắt đầu tỉnh dậy.
Âm thanh của kim loại v·a c·hạm, tiếng gầm rú hoang dại và cả những tiếng hét đầy căng thẳng vang vọng khắp hang động, càng lúc càng gần.
Ren siết chặt tay cầm kiếm, bước sâu hơn vào trong, từng bước chân lướt nhẹ trên nền đá ẩm ướt.
Rồi, ở một góc khuất sau tảng đá lớn, cậu dừng lại, nín thở quan sát.
Một trận chiến khốc liệt đang diễn ra giữa ánh sáng chập chờn của đuốc và tàn lửa kỹ năng.
Hàng chục con Kobold gào thét lao tới như lũ sói đói mồi, bao vây một nhóm người chơi đang cố thủ giữa vòng vây.
Tiếng gươm kiếm chém xuống, tiếng la hét vì trúng đòn, và cả những tiếng rít căm hận của quái vật hòa quyện vào nhau, khiến không gian trở nên hỗn loạn đến nghẹt thở.
Ren nheo mắt, nhìn kỹ hơn, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc giữa cơn hỗn loạn ấy.
Cuối cùng, giữa những ánh sáng chớp lóe và âm thanh hỗn loạn, Ren nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Yuna và Nautilus.
Biểu cảm đông cứng vì lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt họ, nhưng đôi mắt thì vẫn giữ được ánh kiên định, bấu víu vào nhau trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
Nautilus đứng chắn trước Yuna, cơ thể gầy nhưng vững chãi như tường đá. Mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng cậu không chùn bước dù chỉ một lần.
Cậu ta không còn là cậu thiếu niên sợ hãi rụt rè như lần đầu cầm kiếm, giờ đây, từng đường chém, từng bước chân đều toát ra sự tập trung và bản lĩnh.
Mỗi cú đánh đều mang trọng lượng của sự quyết tâm.
Lũ Kobold điên cuồng t·ấn c·ông b·ằng rìu đá, chùy đá, và quốc chim nặng trịch. Những đòn đánh nặng nề hơn hẳn móng vuốt hay răng nanh, chỉ cần một cú trúng đích là có thể khiến người chơi văng khỏi vòng chiến.
Yuna không nép sau lưng cậu như một người cần được bảo vệ. Cô gái ấy, bằng đôi mắt sáng và thanh đoản kiếm sắc bén, đang chiến đấu theo cách của riêng mình, mỗi khi có một con Kobold cố phá vòng vây từ phía sau hoặc hai bên, cô đều nhanh chóng chặn lại. Không một kẻ nào chạm được vào vùng đất nhỏ nơi họ đang cố giữ lấy hy vọng.
Bên cạnh họ, ba người chơi khác cũng đang chống trả quyết liệt. Sự phối hợp giữa nhóm tuy không hoàn hảo, nhưng ý chí thì rõ ràng: họ không có ý định bỏ chạy.
Ren nắm chặt chuôi kiếm. Lồng ngực phập phồng theo từng nhịp hô hấp căng thẳng.
Đây không còn là lúc để quan sát nữa.
Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ bằng một cái chớp mắt, Ren khựng lại.
Có điều gì đó... không đúng.
Hàng phòng thủ tưởng chừng như vững chắc lại đang có những vết rạn nhỏ, gần như không thể nhận ra nếu chỉ nhìn thoáng qua.
Nhịp độ t·ấn c·ông của lũ Kobold quá đều, quá nhịp nhàng… ở phía ba người chơi khác...hay đúng hơn là áp lực nhỏ dần về phía họ...
Và rồi Ren nhận ra, từng bước lùi, từng nhịp di chuyển theo phản xạ tự nhiên của Nautilus và Yuna đang dần bị dẫn dắt... như những con mồi bị kéo khỏi đàn.
Họ không hề lùi về phía sau đội hình.
Họ đang bị tách ra, từng chút một, về một góc khuất của hang động... nơi ánh sáng từ đuốc không thể chạm tới, nơi bóng tối như nuốt trọn cả tiếng thở.
Tim Ren đập thình thịch. Đó không phải là một vòng vây, mà là một cái bẫy.
Và nếu để chậm thêm vài giây nữa... có lẽ sẽ không còn kịp.