Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 176: Phiên Tòa Im Lặng

Chương 176: Phiên Tòa Im Lặng


Ba kẻ khốn dần nhận ra khoảng cách thực sự giữa chúng và Ren.

Chúng có cấp độ cao hơn, giáp trụ tốt hơn, v·ũ k·hí được mài dũa bằng hàng tá giờ săn quái, nhưng tất cả những thứ đó chẳng thể nào che lấp được một điều.

Nghệ thuật chiến đấu của chúng quá tệ… hay đúng hơn, là khả năng chiến đấu quá thiếu linh hoạt và bản năng.

Chúng phụ thuộc quá nhiều vào hệ thống. Dựa dẫm vào chỉ số, kỹ năng kích hoạt, và những thao tác máy móc đã được lặp đi lặp lại đến nhàm chán.

Và chính điều đó khiến cho những đòn t·ấn c·ông, dù có sát thương cao đến đâu, lại trở nên dễ đoán một cách tàn nhẫn.

Ren không cần phải nhìn thanh kiếm. Cậu chỉ cần thấy chuyển động cơ thể, một tư thế dồn lực, một cái xoay vai hơi chậm... thế là đủ để biết kỹ năng gì sắp sửa được tung ra.

Đòn đánh chưa đến, nhưng cậu đã nhìn thấy nó rõ ràng như thể vừa xem lại một đoạn phim lặp đi lặp lại.

Cậu lướt sang bên trái, lùi lại nửa bước, rồi xoay người, tất cả như một phản xạ tự nhiên. Và đúng lúc đó, lưỡi kiếm từ kẻ bên phải chém vụt qua trong không khí, hoàn toàn trượt mục tiêu.

Không có hiệu ứng màu mè. Không có màn hào nhoáng.

Chỉ có một chuyển động đơn giản, lạnh lùng, chính xác, và khoảng cách giữa “chiến binh” và “kẻ giả vờ biết chiến đấu” lại thêm một lần nữa được khắc sâu.

Ren nhìn thấy sự hoang mang dần hiện lên trong mắt chúng.

Còn cậu, cậu chỉ lạnh lùng siết chặt kiếm hơn, sẵn sàng cho đòn phản công kế tiếp.

Không chỉ thua Ren, mà thậm chí… còn chẳng bằng cả Yuna hay Nautilus.

Chúng đã lên cấp bằng cách chiến đấu theo đội hình, một lối đánh được tính toán cẩn thận, với kẻ mang khiên đứng chắn phía trước, còn những kẻ khác phía sau dồn sát thương.

Tất cả đều được sắp đặt, từng bước đều có điểm lui, điểm phòng ngự. An toàn. Hiệu quả. Nhưng chỉ hiệu quả… khi còn ở trong đội hình đó.

Ren đã thấy điều ấy ngay từ đầu, khi cậu còn ẩn nấp trong bóng tối và quan sát chúng chiến đấu cùng lũ Kobold.

Những chuyển động cứng nhắc. Những nhịp phản ứng lệ thuộc vào người bên cạnh. Không có bản năng. Không có tính độc lập.

Chúng mạnh… nhưng là khi có nhau.

Còn lúc này, giữa màn khói và tiếng kim loại va vào đá, giữa nhịp tim dồn dập của chính mình, Ren biết, cậu đã tách được chúng ra.

Hoặc ít nhất, cậu nghĩ vậy.

Bởi vì trong chiến trường, bất kỳ một chút chủ quan nào... cũng có thể là sự khởi đầu của bi kịch.

Tên thủ lĩnh liếc nhanh về phía Ren với ánh mắt hằn học, nhưng rồi lại lập tức liếc ra sau, nơi Yuna và Nautilus vẫn đang gồng mình, từng cơ bắp căng cứng, từng hơi thở nặng nề như xé toạc cổ họng, chống chọi với đàn Kobold đông nghịt.

Họ không thể quay đầu. Không thể để lơ là một giây nào. Chỉ cần một nhịp sai, chỉ một bước chệch, răng nanh của lũ Kobold sẽ xé toạc họ như mảnh vải rách.

Điều đó cũng có nghĩa... họ vẫn chưa nhận ra. Vẫn chưa biết mình đã bị lợi dụng. Bị đẩy vào chỗ c·hết bởi những kẻ giả vờ cùng chiến tuyến.

Nhưng lũ Kobold thì khác.

Máu... mùi máu nồng nặc từ v·ết t·hương rỉ ra trên người ba kẻ phản bội này đang kéo bầy đến.

Những con ở rìa đàn bắt đầu tách ra, rón rén tiến về phía này, ánh mắt đỏ rực phản chiếu ánh đuốc leo lét từ sâu trong hang.

Tên thủ lĩnh hít một hơi, giọng gấp gáp nhưng cố tỏ ra điềm tĩnh, như thể hắn vẫn còn nắm thế chủ động.

“Mày... muốn gì khi làm vậy? Tao có tiền. Cor. Nhiều hơn mày tưởng đấy. Mày chỉ cần thả bọn tao đi, mày muốn bao nhiêu cũng được.”

Hắn bắt đầu thương lượng. Một cách tuyệt vọng. Hắn biết rõ, thời gian không còn nhiều, và c·ái c·hết đang len lỏi từng bước về phía mình.

Khi Yuna và Nautilus không thể cầm cự nữa... bầy Kobold sẽ quay đầu.

Khi ấy, nơi đây sẽ trở thành bàn tiệc cho lũ dã thú.

Và hắn, kẻ vừa vứt bỏ đồng đội như mồi nhử, đang cố bán mạng mình lần nữa, nhưng lần này... là cho một kẻ hoàn toàn không có lý do gì để chấp nhận.

Ren đứng im.

Im lặng đến lạ kỳ.

Cậu không trả lời, không mảy may phản ứng trước cái nhếch mày và giọng điệu thương lượng như một con buôn chợ đen của hắn.

Chỉ có bàn tay siết chặt chuôi kiếm, và ánh mắt, như băng lạnh xuyên thấu từng mạch máu của kẻ phản bội.

“Mày thấy đấy,” tên thủ lĩnh tiếp tục, cố nuốt nước bọt. “Kể cả khi mày giỏi hơn... mày nghĩ một mình có thể sống sót khi bọn chúng tràn sang đây sao?”

Hắn gật nhẹ về phía Yuna và Nautilus, như một lời đe dọa lẫn nhắc nhở. Như thể đang nói: "Mày không còn bao lâu đâu."

Ren nheo mắt. Không phải vì giận dữ, mà vì ghê tởm. Cái giọng điệu đó... cái cách hắn nói về người khác như những con cờ có thể hy sinh...

...khiến lòng ngực cậu nóng ran như có gai thép chọc xuyên...một vài ký ức tồi tệ lại hiện về trong thoáng chốc.

Câu trả lời của Ren không đến từ lời nói.

Mà từ bước chân chậm rãi tiến về phía hắn, như dấu chấm hết lặng lẽ của một phiên toà đã tuyên án.

Bọn chúng khẽ lùi lại, gần như theo bản năng. Bàn chân trượt nhẹ trên nền đá, ánh mắt thoáng chốc vỡ vụn.

Một điều gì đó... lặng lẽ lan ra từ Ren. Không phải là tiếng gầm, không phải là kỹ năng chiến đấu.

Mà là... sát khí.

Thứ ánh sáng lạnh toát, nhòe mờ nhưng rõ ràng, chầm chậm rỉ ra từ đôi mắt xanh lam u tối. Như thể cậu không còn đứng đó vì tự vệ. Mà vì một lý do khác, rõ ràng, và lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Ý định g·iết người.

Dù chỉ là thoáng chốc, nó khiến không khí nặng nề đến mức ngay cả lũ Kobold đang tiến gần cũng chững lại một nhịp. Nhưng...

Ren siết chặt chuôi kiếm, rồi thả lỏng.

Sát khí tan biến như khói loãng. Ý định đó... cậu đã dập tắt.

Cậu không phải kẻ g·iết người. Không phải thứ quái vật bị sự phản bội cuốn đi.

Không có thời gian. Không được để bản thân trượt khỏi ranh giới mình từng vạch ra. Những kẻ này, đáng bị t·rừng t·rị, đúng. Nhưng không phải theo cách đó.

Thứ duy nhất thật sự khiến lòng cậu lạnh buốt lúc này...

...là hình ảnh Yuna và Nautilus vẫn đang chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Những đòn đánh loạng choạng, cử động dần chậm đi, hơi thở gấp gáp nghẹn lại trong cổ họng.

Cậu không thể đứng đây mãi.

“Cứ mặc kệ chúng,” tên thủ lĩnh khẽ nhếch môi, giọng hắn như giẫm nát lên tất cả những gì còn sót lại của lòng tin.“Chỉ là hai đứa ngu ngốc, tin tưởng người lạ, kẻ mới gặp mặt vài phút trước, chỉ vì vài lời tử tế. Một lũ ngây thơ mù quáng, đáng bị c·hết như thế.”

Hắn liếc qua bọn quái vật đang dần tràn lên, che phủ hai thân ảnh nhỏ bé. Cái nhìn ấy không hề có chút thương hại, chỉ là sự chán ghét... và khinh miệt.

“Nếu không c·hết ở đây, thì cũng sẽ c·hết vào lúc khác thôi. Một cái bẫy, một nhát đâm sau lưng, hay chỉ đơn giản là vì đặt niềm tin sai chỗ.”

Giọng hắn hạ xuống, gần như thì thầm, nhưng từng từ vẫn rít qua kẽ răng như lưỡi dao:

“Thế giới này không dành cho bọn ngây thơ. Những kẻ yếu thì c·hết. Những kẻ mạnh... cũng chẳng sống được lâu.

Kẻ sống sót, là kẻ biết tận dụng mọi thứ. Biết thích nghi. Dù có phải giẫm lên xác đồng đội mà bước tiếp.”

Tên thủ lĩnh hạ thấp thanh kiếm, bước lùi lại vài bước như thể đang bày tỏ thiện chí. Nhưng trong đôi mắt hắn — ánh lên một tia hiểm độc, còn khóe môi thì kéo cong thành một nụ cười chẳng hề che giấu dã tâm.

“Và mày cũng thế thôi, đồ ngu,” hắn thì thầm, gần như nhổ vào sự tin tưởng mong manh mà Ren vẫn còn giữ lấy trong khoảnh khắc.

Một tiếng rít khô khốc vang lên từ bên trái — Ren vừa quay đầu thì “ẦM!” — cây chùy sắt nặng nề đã giáng thẳng vào thái dương.

-153 HP.

Cơ thể cậu bật ngửa như búp bê bị giật dây, lăn vài vòng trên nền đá lổn nhổn, rồi đập mạnh vào vách đá, để lại vệt đỏ như bụi pixel vỡ nát trong không khí.

Cơn choáng khiến mọi thứ quay cuồng, tai cậu chỉ còn nghe tiếng ù ù hỗn loạn, như thể âm thanh của thế giới đang bị bóp méo.

Tên thủ lĩnh bước tới, khom người xuống, nhổ toẹt một bãi nước bọt lên ngực Ren.

“Tốt nhất... đừng để kẻ thù nói quá nhiều,” hắn cười nhạt, giọng trầm như lưỡi dao rỉ sét, “bọn tao chỉ đang câu giờ thôi, thằng nhóc. Kiếp sau nhớ kỹ điều đó.”

Không chờ thêm một giây, hắn hất đầu ra hiệu. Cả ba kẻ khốn quay lưng, lao về phía lối ra, nơi ánh sáng nhàn nhạt dẫn họ ra khỏi bóng tối của hang động, bỏ mặc Ren nằm đó, và đám Kobold bắt đầu nhận ra mùi thịt người thứ tư.

Ren cố đứng dậy. Cơ thể rã rời, máu trào ra từ v·ết t·hương nơi thái dương, nhỏ xuống nền đất thành từng vệt đỏ nhòe nhoẹt như những giọt mực loang.

Đầu cậu ong ong, cơn đau vẫn gào rú trong hộp sọ, nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, chống tay xuống nền đá lạnh và gồ ghề.

Hai chân run lên, nhưng vẫn đứng được. Vẫn phải đứng được.

Bọn khốn đó… Chúng định g·iết người.

Cậu từng nghĩ, chỉ cần cảnh cáo, khiến chúng sợ hãi, khiến chúng hiểu ra và lùi bước là đủ.

Nhưng… ánh mắt tên thủ lĩnh, nụ cười của hắn, cú đánh từ phía sau… tất cả đều nói lên một điều: chúng không hề có ý định tha cho bất kỳ ai.

"Muốn g·iết chúng ta sao..." Ren thì thào, giọng như gió rít qua kẽ răng. "Vậy thì, tao cũng không cần phải nhân nhượng nữa."

Từ phía xa, tiếng gầm của Kobold vang vọng. Những con quái đã ngửi thấy mùi máu.

Yuna và Nautilus vẫn đang chiến đấu, lưng họ đã đẫm mồ hôi, động tác bắt đầu chậm lại.

Không thể để họ gục xuống. Không thể để ba kẻ đó thoát ra ngoài, rồi tiếp tục lập lại những chuyện thế này với người khác.

Ren cắn môi đến bật máu, đôi mắt ánh lên quyết tâm sắc lạnh. Không còn sự do dự. Không còn sự tha thứ.

Đây là lúc để kết thúc.

Ren lao đi như một cơn gió dữ, vệt bóng của cậu chỉ là một vết nhòe mờ trong không gian tối mịt. Chẳng mất bao lâu, cậu đã vượt qua đám người đang cắm đầu tháo chạy trong bộ giáp nặng nề như xiềng xích.

Nhưng cậu không t·ấn c·ông. Không một lời cảnh báo. Không một ánh nhìn.

Ren chạy vụt qua, để lại sau lưng ánh mắt kinh ngạc, rồi chuyển sang khinh bỉ và khoái trá của ba kẻ phản bội.

Chúng cười. Chúng nghĩ cậu sợ.

Rằng cậu cuối cùng cũng như bao kẻ yếu đuối khác, bỏ lại đồng đội và chạy để giữ lấy mạng mình.

Và chúng đúng... theo một cách nào đó. Không ai muốn c·hết. Nhưng... cũng thật sai lầm khi nghĩ Ren sẽ bỏ rơi bất kỳ ai.

Khi còn cách miệng hang không xa, Ren đột ngột dừng lại, động tác sắc như b·ị c·hém ngang bởi lưỡi dao vô hình.

Một chuyển động nhanh gọn, dứt khoát.

“Đủ rồi.” Cậu lẩm bẩm, rồi ném thứ gì đó về phía trước.

Chương 176: Phiên Tòa Im Lặng