Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Unknown

Chương 177: Ngõ Cụt

Chương 177: Ngõ Cụt


Một v·ụ n·ổ vang lên ngay sau khi vật thể Ren ném chạm đất.

ẦM!

Không quá lớn, nhưng đủ để tạo ra một chấn động ngắn. Trần hang nứt toác như vỏ trứng, rồi hàng loạt tảng đá lớn bắt đầu rơi xuống như mưa dông đá, lấp kín miệng hang trong tích tắc.

Bụi đất bốc lên mù mịt, tiếng đá rơi và âm thanh kim loại v·a c·hạm hỗn loạn, khiến cả không gian rung chuyển.

Ba tên phản bội giật mình khựng lại, quay phắt về phía sau, mặt tái mét. Không còn đường thoát.

“Cái quái gì…?!”

“Lối ra…! Mẹ nó, lối ra đâu rồi?!”

Chúng gào lên trong cơn hoảng loạn, bàn tay run rẩy đập lên đống đá vừa đổ xuống như thể có thể đào xuyên bằng cơn tuyệt vọng. Nhưng vô ích.

Ren đứng đó, tay vẫn còn khói vì sức nóng của quả bom, đôi mắt xanh lam lạnh lùng nhìn xoáy vào chúng.

“Tao không cần đuổi theo bọn mày.” Giọng cậu khàn khàn, nhưng từng chữ đều như tiếng chuông định mệnh.

“Vì bọn mày... tự dồn mình vào góc c·hết rồi.”

Quả bom nhỏ mà Ren vừa ném không thể mua được ở bất kỳ cửa hàng nào quanh Thị trấn Khởi đầu.

Ngay cả công thức chế tạo nó cũng không phổ biến, với nguyên liệu hiếm và tỷ lệ thất bại cao ngất ngưởng.

Cậu chỉ tình cờ có được nó, như phần thưởng từ một nhiệm vụ bí mật gần đây, một phần thưởng mà chính cậu cũng suýt quên mất… cho đến giây phút quyết định.

“Nào nào... chúng ta có thể thương lượng.” tên thủ lĩnh thấy tình hình không ổn, bắt đầu đổi giọng

Giọng hắn trở nên mềm mỏng một cách lố bịch, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng hống hách ban nãy.

Cái vẻ nhếch mép, khinh khỉnh đã biến mất, chỉ còn lại gương mặt nhợt nhạt vì sợ hãi và ánh mắt chực chờ sự tha thứ.

“Không cần phải thế này... tôi biết có một lối ra khác, phía bên kia hang động.”

Hắn liếm môi, ngập ngừng tiến lên nửa bước, giọng càng lúc càng gấp gáp như kẻ sắp c·hết đ·uối túm lấy bất kỳ cọng rơm nào.

“Chúng ta có thể hợp tác. Băng qua đám Koblod, nếu bốn người chúng ta kết hợp thì… chúng ta có thể thoát. Chỉ cần... chỉ cần bỏ lại hai đứa kia.”

Ren không nói gì. Chỉ nhìn hắn.

Nhìn rất lâu.

Đôi mắt xanh lam ấy, giờ tối như vực thẳm không đáy, không còn ánh phản chiếu của do dự. Chỉ còn... im lặng.

Sự im lặng khiến cả tên thủ lĩnh cũng phải nghẹn lời, nụ cười méo mó cứng lại giữa khuôn mặt nhơ nhớp mồ hôi.

“Bỏ lại họ ư…” Ren khẽ lặp lại, như thể đang nghiền nát từng âm tiết trong cổ họng.

“Mày vừa làm vậy với tao và đồng đội của tao, và giờ lại đòi hợp tác?”

Giọng Ren trầm, nhưng không cần cao giọng để đâm xuyên vào lòng người.

“Nếu có ai đáng bị bỏ lại... thì chính là bọn mày.”

Ren không nói thêm lời nào, chỉ quay người, lao v·út qua đám kẻ thù vẫn còn đang ngỡ ngàng.

Cả ba tên ngớ người nhìn theo, không hiểu tại sao kẻ t·ấn c·ông trước mặt bỗng nhiên im lặng, không chút động thái phản công. Chúng đinh ninh rằng, Ren sẽ t·ấn c·ông điên cuồng, nhưng cậu lại làm điều ngược lại.

Cảm giác đó... là một điều khiến chúng bối rối. Không có sự tức giận, không có quyết liệt, chỉ có sự im lặng lạnh lùng.

Ren biết rằng, tất cả sẽ chẳng cần đến bàn tay của mình. Đám Kobold sẽ làm nốt phần còn lại.

Những con quái vật hoang dã, dẫu nhỏ bé nhưng vô cùng hung hãn, bị cuốn hút bởi tiếng động kinh hoàng mà cậu tạo ra từ v·ụ n·ổ trước đó.

Mùi máu, mùi sự sống yếu ớt của những tên kia, không bao giờ có thể thoát khỏi giác quan nhạy bén của bầy quái vật.

Chúng lao tới, thét gào, như những bóng ma điên cuồng, đâm bổ vào những tên người chơi đang đứng c·hết trân, không kịp phản ứng.

Một cảnh tượng hỗn loạn và thảm khốc, đám Kobold đổ xô vào đám người, những đòn t·ấn c·ông không ngừng nghỉ, không khoan nhượng. Cả khu vực giờ như một bãi chiến trường không chút lương tâm.

Ren tiếp tục chạy, không ngoái lại, không một chút suy nghĩ về những kẻ đã phản bội mình. Cậu biết, những gì cần phải xảy ra, sẽ xảy ra.

Ren nhẹ nhàng, như một bóng ma giữa những con quái vật đang điên cuồng lao tới.

Với tốc độ kinh hoàng và sự cân bằng tuyệt đối, cậu di chuyển dọc theo những tảng đá trơn tru của hang động, chân không hề chạm đất quá lâu, như thể đang chạy trên tường đá.

Cả không gian như ngừng lại trong khoảnh khắc. Những con Kobold, mất đi sự chú ý vào cậu, tiếp tục vồ lấy những kẻ đã quá kiệt sức để chạy trốn.

Ren lướt qua chúng như một cơn gió, không tạo ra một tiếng động nào, chỉ để lại dấu vết của sự lạnh lùng trong hành động.

Cậu lao về phía Yuna và Nautilus, chỉ còn một mục tiêu duy nhất trong đầu: cứu lấy họ trước khi quá muộn. Ánh mắt cậu lạnh lùng, không nhìn lại những gì đã để lại phía sau.

Từng bước chân vững chãi, từng nhịp thở đều đặn, Ren lao về phía trước, lòng không chút do dự.

Yuna và Nautilus, sau khi nhận thấy đám quái vật đã chuyển hướng và rời xa họ, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Những con Kobold đó không còn tập trung vào họ nữa, và họ có vài giây quý giá để nghỉ ngơi, hạ gục những con quái vật còn sót lại.

Khi ánh mắt họ vô tình chạm vào cảnh tượng trước mặt, cả hai không thể tin vào những gì đang diễn ra.

Cảnh tượng kinh hoàng ấy như một cơn ác mộng sống động.

Ba kẻ phản bội, những kẻ trước đó đã tỏ ra kiêu ngạo và đầy tự tin, giờ đây đang bị nhấn chìm trong một đám Kobold hung tợn.

Vũ khí thô sơ của những con quái vật bằng đá đập xuống như một cơn mưa sắt. Âm thanh của kim loại va vào đá khiến tai Yuna và Nautilus đau nhức.

Những nhát đánh không ngừng, liên tiếp, những con rìu và quốc chim đá của Kobold đập lên người chúng, xuyên qua lớp giáp trụ.

Chúng không còn khả năng chống cự. Những kẻ từng tự cho mình là mạnh mẽ, giờ đây chỉ còn là những n·ạn n·hân đang bị đè bẹp dưới sức mạnh của đám quái vật.

Mỗi cú đánh là một cơn đau, và dần dần, đau đớn không chỉ cắt nát thân xác, mà còn nuốt chửng cả niềm kiêu hãnh cuối cùng của chúng.

Yuna và Nautilus, tuy có phần bàng hoàng, nhưng trong mắt họ cũng có một cảm giác gì đó khó tả, một sự pha trộn giữa sự xót thương, bàng hoàng và, có lẽ, một chút gánh nặng vì đã không thể cứu giúp những kẻ này.

Dưới ánh sáng lờ mờ của hang động, tiếng gào rú của đám Kobold vọng lại rợn người.

Máu, thép và tuyệt vọng hòa lẫn vào nhau, tạo thành một thứ âm thanh không thể nào quên.

“Chạy đi! Đừng quay lại, mặc kệ chúng!” Ren hét lên, giọng khản đặc như bị ai cào rách cổ họng. Gân cổ cậu nổi lên, mắt đỏ ngầu trong cơn hoảng loạn bị dồn nén.

Yuna khựng lại, đôi chân run rẩy như bị đóng đinh xuống mặt đất. Ánh mắt cô chao đảo, nhìn về phía ba bóng người đang bị đè nghiến dưới những cú bổ điên loạn từ đám Kobold.

Hàng tá v·ũ k·hí đá giáng xuống liên tục, dội vào lớp giáp sắt từng được khoe khoang như niềm kiêu hãnh... giờ đây lại trở thành chiếc quan tài sống giữ họ lại với nỗi đau dài dằng dặc.

“Ren… không thể bỏ mặc họ được…” Giọng Yuna nghẹn lại, gần như một lời thì thầm giữa cơn ác mộng.

Ren quay phắt sang, đôi mắt ánh lên tia giận dữ pha lẫn thất vọng. “Chúng đã phản bội các cậu, Yuna chúng mốn bỏ lại hai người, để chạy thoát.” Cậu nói, từng từ như rít qua kẽ răng.

“Nếu chúng ta cứu chúng lúc này, chúng cũng sẽ bỏ mặc chúng ta như bỏ rác. Giờ chúng chỉ đang nếm đúng thứ mà chúng đã chuẩn bị cho người khác.”

Một nhịp im lặng nghẹt thở.

Ren siết chặt nắm tay, giọng trầm xuống như cơn sấm nhỏ giữa tĩnh lặng: “Chúng không xứng đáng… không xứng đáng được cứu.”

Phía xa, tiếng la hét dần tắt, thay vào đó là những âm thanh ẩm ướt và tiếng Kobold cười rú lên khoái trá.

Và trong khoảnh khắc đó, thực tại của thế giới này lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Không phải tất cả đều đáng được cứu. Không phải ai cũng còn nhân tính để giữ lại.

Yuna lùi một bước, bàn tay nắm chặt cán kiếm run lên khe khẽ.

Cô không còn nhìn Ren như trước nữa, trong đôi mắt ấy giờ đây là sự bối rối, hoài nghi... và một tia sợ hãi mong manh, như ngọn lửa nhỏ le lói trong đêm lạnh.

“Ren…” Cô thì thầm, giọng khô khốc như vừa nuốt phải cát. “Tớ… không nhận ra cậu nữa.”

Ren đứng lặng. Ánh mắt cậu vẫn giữ nguyên, không lạnh lùng, cũng chẳng tàn nhẫn, chỉ là một cơn mỏi mệt sâu thẳm.

Như thể cậu đã phải đưa ra quyết định ấy hàng trăm lần trong đầu… và mỗi lần đều khiến tâm can mình rạn nứt thêm một chút.

“Vì cậu chưa từng bị ai đâm sau lưng.” Cậu đáp, nhẹ nhàng nhưng nặng như đá. “Tôi không mong cậu hiểu. Nhưng tôi sẽ không để cậu c·hết chỉ vì chút thương xót cho những kẻ đã muốn g·iết chúng ta.”

Yuna không đáp. Cô quay mặt đi, lòng ngổn ngang những mảnh vỡ không tên.

Và dù đôi chân cô vẫn đứng bên cạnh Ren, khoảng cách giữa hai người… dường như chưa bao giờ xa đến thế.

“Nhưng... họ đã giúp chúng tôi, khi chúng tôi bị mất dấu trong khu mỏ...” Yuna thì thào, giọng nói vỡ ra như gió len qua kẽ đá. Như thể chính cô cũng không dám chắc mình còn tin vào điều đó.

Ren quay đầu, ánh mắt xanh lam của cậu chạm vào cô, sâu thẳm, và nặng trĩu.

Nhưng không có sự giận dữ trong đó, chỉ là một nỗi buồn tĩnh lặng, gần như cam chịu.

“Giúp chỉ để dẫn chúng ta vào bẫy.” Cậu đáp, giọng khàn đi vì gắng gượng. “Nếu hôm nay tôi không xuất hiện kịp thời... người bị chôn dưới hàng đá đó là cậu, là Nautilus. Là tất cả chúng ta.”

Yuna cắn môi, ánh mắt dao động. Lý trí của cô hiểu rõ điều Ren nói, từng lời như kim ghim vào da thịt, buốt lạnh.

Nhưng trái tim cô vẫn chưa thể chấp nhận cảnh tượng đau đớn ấy, vẫn chưa đủ chai sạn để quay lưng với những người sắp c·hết trong đau đớn, dù họ đáng bị như vậy.

“Tôi không phải anh hùng, Yuna.” Ren thì thầm, như thể nói với chính mình. “Tôi là một kẻ ích kỷ, chỉ chọn điều có thể giữ cậu và Nautilus sống sót.”

Ren biết rõ Yuna là một cô gái hiền lành, nhân hậu đến mức gần như ngây thơ, vẫn còn tin vào việc lòng tốt có thể lan tỏa, chạm đến trái tim mọi người, kể cả những kẻ xấu.

Nhưng cậu cũng hiểu một sự thật tàn nhẫn: đối với những kẻ không xứng đáng, lòng tốt không phải là ánh sáng, mà là liều thuốc độc… g·iết c·hết chính người sẵn lòng trao nó ra.

“Nautilus, kéo Yuna chạy đi. Lối này!” Ren gằn giọng, lần đầu tiên cậu ra lệnh một cách rõ ràng, không còn là lời gợi ý hay đề nghị. Không còn thời gian để tranh cãi.

Nautilus thoáng sững người trước giọng nói lạnh như thép ấy, trước sự dứt khoát tuyệt đối trong đôi mắt của Ren.

Có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự tỉnh táo, và niềm tin. Không cần hỏi lại, cậu lập tức nắm lấy tay Yuna, kéo cô chạy về hướng mà Ren chỉ, mặc cho cô còn đang do dự, còn quay đầu nhìn lại.

“Đi, Yuna!” Nautilus siết chặt tay cô. “Đừng để cậu ấy phải chọn lại một lần nữa.”

Chương 177: Ngõ Cụt