Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 178: “Tôi Đã Làm Điều Phải Làm”
Những bước chân dội vang trong lòng hang như những hồi trống nặng nề, hòa vào tiếng thở dốc và những nhịp tim gấp gáp.
Cả ba người băng qua con đường đá gồ ghề, giữa ánh sáng lập lòe từ những mạch khoáng dạ quang trên vách tường.
Mỗi cú tiếp đất đều chệch choạng, nhưng không ai dừng lại. Không được phép dừng lại.
Phía sau họ, tiếng hét vẫn chưa lụi tàn. Những âm thanh rên rỉ, gào thét, đập mạnh vào vách đá rồi vọng ngược trở lại, như bị mắc kẹt trong chính tiếng đau thương của kẻ sắp c·hết.
Nó không đơn thuần là âm thanh nữa, mà trở thành một vết cắt vô hình, cứa dần vào tâm trí người nghe.
Mỗi tiếng kêu như dội vào xương sống, kéo theo một cơn lạnh buốt chạy dọc cơ thể.
Rồi...keng!
Tiếng vang ấy không lớn. Nó chỉ là một âm thanh mảnh, như chiếc ly pha lê rơi xuống sàn đá.
Nhưng trong không gian ấy, nó vang vọng khác thường, sắc lạnh và rợn ngợp.
Một tiếng vỡ… như linh hồn bị nghiền nát. Như sinh mệnh vỡ vụn, vĩnh viễn không thể ghép lại.
Nó là tiếng hệ thống. Là dấu chấm hết cho một người.
Không ai nói gì. Không ai quay đầu lại. Nhưng trong khoảnh khắc, từng hơi thở của cả ba như ngừng đập một nhịp.
Họ biết.
Một người đ·ã c·hết. Có thể là tên thủ lĩnh, hoặc một trong những kẻ theo hắn. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Hắn đã chọn con đường đó. Chúng đã chọn con đường đó. Và giờ, họ chỉ là những cái tên bị xóa đi, tan biến khỏi thế giới này như thể chưa từng tồn tại.
Yuna cắn môi. Đôi mắt cô mở to, bàn tay run nhẹ.
Dù không quay lại, cô vẫn tưởng tượng ra cảnh tượng phía sau, máu, tiếng xương gãy, tiếng gào lịm dần khi linh hồn rơi khỏi cơ thể.
Cô vẫn còn nhân hậu. Cô vẫn còn tin vào việc cứu người. Nhưng tiếng vỡ đó... đã c·ướp đi một phần niềm tin ấy.
Nautilus thì lặng người. Dù không nói gì, bước chân cậu dường như chậm lại trong thoáng chốc, như muốn hiểu thêm, muốn chắc rằng mình không thờ ơ.
Nhưng rồi, cậu siết chặt tay Yuna hơn, buộc bản thân phải tiến về phía trước. Cậu biết, nếu dừng lại... thì sẽ không ai còn ai để bảo vệ cô.
Ren là người duy nhất không thay đổi. Cậu không nói gì. Không quay đầu. Không thể hiện một tia thương xót nào.
Bàn tay cậu siết chặt đến trắng bệch, gân tay hằn lên dưới làn da. Không phải vì hối hận, mà vì tức giận.
Cái c·hết của những kẻ kia không làm cậu xót xa. Nhưng cái cách mà chúng kéo mọi người đến gần vực thẳm, cái cách mà chúng dám phản bội, dám lợi dụng lòng tin… chính điều đó khiến cậu siết tay.
Chúng không xứng đáng với sự cứu rỗi.
Và tiếng vỡ kia... chỉ là sự xác nhận sau cùng.
Họ tiếp tục tiến bước, dọc theo những lối đi ẩm ướt và tối tăm như bị nuốt chửng bởi chính lòng đất.
Không khí đặc quánh, nặng nề như thể từng hơi thở cũng đang bị rút dần khỏi cơ thể.
Vách tường đá phủ đầy rêu xám và những mạch khoáng rạn nứt tỏa ra thứ ánh sáng lập lòe xanh lục, hắt lên từng nét mặt u ám của ba người như bóng ma lang thang trong cõi mộng dữ.
Lối đi trước mắt ngoằn ngoèo, chẳng khác nào một mê cung đang dần khóa chặt họ trong lòng nó.
Những tiếng vọng xa xăm, như bước chân ai đó hoặc đá lăn rơi từng mảnh, không rõ là thật hay chỉ là ảo giác của những kẻ đang dần mất phương hướng.
Ren khẽ nhíu mày. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu bỏ chạy, nét lo lắng hiện lên rõ ràng trong ánh mắt.
Nhưng cậu nhanh chóng che giấu nó, giọng nói trầm thấp nhưng vững vàng vang lên giữa không gian im lặng, “Chúng ta đang đi sâu hơn vào vùng sụp đổ...”
Cậu liếc sang hai người đi cạnh mình. Nautilus đi hơi khom người, ánh mắt lơ đãng, gương mặt tái nhợt như bị hút hết màu máu.
Còn Yuna… cô không nói một lời nào. Đôi mắt cô mở to, không còn ánh sáng, như đang nhìn thấy lại từng cảnh tượng phía sau mà không thể xóa đi. Tay cô vẫn còn run, dù đã được nắm chặt trong tay Nautilus.
Ren khẽ thở dài. Cậu hiểu. Cả hai vẫn còn chìm trong ám ảnh.
Cái c·hết đó, một c·ái c·hết không vinh quang, không nhân tính, đã để lại một vết nứt sâu trong lòng mỗi người.
Những gì vừa xảy ra không chỉ là một trận chiến sinh tồn. Đó là cú va đập đầu tiên giữa lý tưởng và hiện thực tàn khốc.
Là lần đầu tiên họ phải đối mặt với sự thật rằng, đôi khi... không thể cứu tất cả. Và không phải ai cũng đáng để cứu.
Ren không trách họ vì bị lay động. Cậu chỉ hy vọng, sau tất cả… họ sẽ bước tiếp. Vì từ giờ trở đi, con đường chỉ càng tối tăm hơn mà thôi.
Ren khẽ dừng lại, rồi mở kho đồ. Trong tiếng động nhẹ của giao diện ảo hiện lên giữa không gian tối, cậu lặng lẽ lấy ra hai bình thuốc hồi phục HP.
Không nói gì thêm, cậu đưa từng lọ cho mỗi người, đặt nhẹ vào tay Yuna và Nautilus.
“Uống đi,” giọng cậu trầm và dứt khoát, không cho phép từ chối, “Chúng ta không biết còn gì đang chờ trong những ngóc ngách phía trước.”
Cả hai đón lấy, nhưng chỉ Yuna vẫn đứng bất động, bàn tay cầm bình thuốc nhưng không nâng lên.
Cô nhìn Ren thật lâu, thật sâu, ánh mắt đó mang theo một thứ gì đó không còn như trước. Như thể, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô đang thấy một người hoàn toàn khác.
Một vết rạn mong manh len lỏi qua gương mặt Yuna, như mặt hồ bị gió lùa nhẹ.
“…Cậu…” cô khẽ thốt lên, giọng như mắc lại nơi cổ họng, “Cậu không cảm thấy áy náy sao?”
Lời hỏi không to, không gắt, nhưng có thứ gì đó sắc như lưỡi dao giấu trong vỏ nhung. Không phải là lời trách móc… mà là tiếng vọng của một niềm tin đang lung lay.
Trái tim Ren khựng lại một nhịp.
Như thể câu hỏi của Yuna không chỉ là lời trách, mà là một thanh âm va đập thẳng vào nơi sâu nhất mà cậu vẫn luôn cố lờ đi.
Cậu không đáp lại ngay. Nhưng đôi mắt hơi cụp xuống, bàn tay cầm kiếm khẽ siết lại, một động tác vô thức, như để giữ lấy chính mình khỏi vỡ ra.
Chỉ đến lúc này, khi những tiếng la hét phía sau đã tắt hẳn, khi không còn adrenaline và giận dữ làm mờ lý trí… Ren mới cảm thấy nó.
Một cảm giác râm ran ban đầu, rồi lan ra như một cơn co thắt từ dạ dày. Khó chịu. Đau âm ỉ.
Cảm giác như có thứ gì đó đang gặm nhấm cậu từ bên trong, một con sâu âm thầm khoét rỗng lòng trắc ẩn mà cậu tưởng là đã chai lì.
Cậu có áy náy không?
Có.
Khi cậu bị giận dữ lấn át, khi máu dồn lên đầu, khi sự sống của bạn bè là thứ duy nhất còn lại trong đầu óc… cậu đã không nghĩ quá nhiều.
Cậu đã để sự khinh bỉ và nỗi tức giận quyết định thay cho lý trí. Nhưng giờ, khi tất cả đã qua… cái giá của lựa chọn ấy bắt đầu lộ diện.
Và Ren biết. Biết rõ.
Cái hành động mà cậu nghĩ là trừng phạt chính đáng, cũng có thể mang bản chất của sự tàn nhẫn.
Cậu đã ném những kẻ phản bội vào miệng quái vật, không phải vì không còn lựa chọn, mà vì cậu muốn thế.
Vì vậy, dù bề ngoài không biểu lộ gì, nhưng bên trong... Ren đang tự hỏi:
Liệu cậu có thực sự khác gì họ? Hay chỉ là một phiên bản khác, của cùng một sự tàn độc?
Ren định mở miệng nói gì đó, nhưng khi ánh mắt cả hai chạm nhau, ngôn ngữ không thể thốt ra được bằng lời.
Yuna đứng bất động, như thể cả cơ thể vừa đông cứng lại vì một cơn gió lặng.
Trong đôi mắt cô, sự dịu dàng từng hiện hữu giờ nhường chỗ cho một thứ gì đó khác, lạnh lẽo, hoài nghi, và có lẽ... một chút sợ hãi.
“Cậu nói là muốn bảo vệ chúng tôi,” cô lên tiếng, giọng nhỏ nhưng run rẩy, như một sợi dây mỏng manh căng chặt đến mức sắp đứt. “Nhưng cậu lại ném sinh mạng người khác… như thể nó chẳng đáng giá gì.”
Ren đứng đó, hai bàn tay siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Ánh mắt cậu tối lại, không phải vì giận dữ… mà như thể đang cố giấu một vết nứt đang lan ra trong tim.
“Tôi đã làm điều phải làm,” cậu đáp, giọng khô khốc như thể chính mình cũng không tin hoàn toàn vào lời nói đó.
Yuna bật ra một tiếng cười ngắn, chua chát và nghẹn ngào. “Phải làm? Là điều đúng đắn sao, khi nhìn người khác bị xé nát chỉ để chúng ta có thể bước tiếp? Cậu có biết… ánh mắt của họ lúc đó như thế nào không?”
Ren quay phắt lại, ánh mắt b·ốc c·háy, giọng gằn lên như đang chống lại một cơn bão bên trong. “Họ phản bội! Họ đẩy các cậu vào cái bẫy c·hết tiệt đó! Nếu tôi không làm thế, cả hai đã nằm lại đó rồi!”
“Vậy nên cậu quyết định g·iết họ?” Yuna hét lên, lần đầu trong suốt cuộc hành trình này, giọng cô vang lên như một nhát chém. “Bằng cái lý lẽ đó, cậu đã làm đúng sao? Hay chỉ là đang tự biện minh… cho cơn giận và nỗi sợ của chính mình?”
Ren c·hết lặng.
Đôi vai cậu khẽ run lên, không rõ là vì giận, vì sợ, hay vì lần đầu tiên… cậu không biết đâu là đúng, đâu là sai nữa.
“Tôi chọn bảo vệ hai người,” cậu khẽ nói, như rút từ trong lòng mình từng mảnh. “Nếu phải chọn giữa đồng đội và ba kẻ từng đâm sau lưng… tôi sẽ không ngần ngại.”
Yuna nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt long lanh nhưng không hề chớp. “Vậy… nếu một ngày nào đó, chính tôi… hoặc Nautilus… là người mắc sai lầm? Cậu cũng sẽ vứt bỏ chúng tôi như thế sao, Ren?”
Câu hỏi ấy rơi xuống như một nhát chém thẳng vào tim.
Ren không trả lời.
Cậu chỉ quay mặt đi, đôi môi mím lại đến bật máu. Không một lời. Không một lời nào có thể xoá đi cái nhìn trong đôi mắt cô lúc đó, đau đớn, thất vọng, và đầy hoang mang.
Yuna lùi lại một bước. Không cần phải nói gì nữa. Sự im lặng giữa họ giờ như một vực sâu, không đáy và lạnh buốt.
Và Ren, dù có là người mạnh mẽ đến đâu… cũng cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu như có đá đè.
Bởi cái nhìn đó, ánh mắt của một người từng tin tưởng, lại khiến cậu đau hơn bất kỳ v·ết t·hương nào từng hứng chịu.
Nautilus đứng lặng giữa hai người, như thể không khí quanh cậu đặc lại thành một tấm màn không thể xuyên qua.
Đôi mắt cậu thất thần, nhìn qua Yuna, rồi lại nhìn Ren, như thể mong một trong hai sẽ nói điều gì đó khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng chẳng có gì rõ ràng cả.
Cậu hiểu Yuna. Cô đang đau. Không chỉ vì cảnh tượng họ vừa chứng kiến, mà còn vì con người mà cô tin tưởng, Ren... lại có thể lạnh lùng đến thế.
Và sâu trong lòng, Nautilus cũng cảm thấy một phần nào đó đồng tình với cô: mạng người không nên bị vứt bỏ dễ dàng như một món đồ hỏng.
Nhưng cậu cũng hiểu Ren.
Cái cách Ren gào lên, run rẩy trong giận dữ… không phải là sự tàn nhẫn thuần túy.
Đó là sự tuyệt vọng. Là nỗi sợ mất đi những người còn lại bên cạnh. Nếu như khi đó là Yuna, nếu cô là người đứng giữa lằn ranh sống c·hết và cần một lối thoát, thì có lẽ… chính cậu cũng sẽ làm điều tương tự.