Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 179: Bức Tường Vô Hình
Và đó mới là điều khiến Nautilus sợ nhất.
Cậu không biết mình nên đứng về phía ai. Không biết đâu là đúng, đâu là sai. Cậu chỉ biết, trái tim mình đang bị kéo căng giữa hai bên như một sợi dây mong manh và nó sắp đứt.
Vì thế, cậu chọn cách duy nhất mà mình có thể làm lúc này: im lặng.
Không phải vì không có chính kiến, mà bởi vì cậu sợ rằng… dù nói điều gì đi nữa, nó cũng sẽ chỉ làm mọi thứ vỡ vụn thêm.
Nautilus cụp mắt xuống, bàn tay vô thức siết chặt lấy vạt áo.
Cậu chỉ có một mong ước nhỏ nhoi: giá như thời điểm ấy không bao giờ đến. Hoặc giá như... ai đó có thể nói hộ cậu rằng, lựa chọn đó là đúng. Hay ít nhất... là không hoàn toàn sai.
....
Họ tiếp tục di chuyển trong sự yên lặng nặng nề như một tấm màn buông xuống giữa ba người.
Không còn những câu trò chuyện rời rạc, không còn cả ánh mắt trao nhau, chỉ còn tiếng bước chân dội lên những phiến đá nứt vỡ dưới lòng đất.
Ren bước đi chậm rãi phía sau hai người. Không ai bảo cậu đi xa như thế. Không ai xua đuổi cậu.
Nhưng cậu tự biết mình không còn ở cùng một nhịp với họ nữa. Cả về khoảng cách, lẫn trong trái tim.
Khoảng cách ấy không chỉ là vài bước chân giữa cậu và hai người bạn, mà là một bức tường vô hình, lạnh lẽo và dày đặc, được xây nên từ giận dữ, hoài nghi và nỗi thất vọng chưa kịp phai.
Yuna lặng lẽ đi cạnh Nautilus, lưng hơi khom xuống, như thể đang gồng mình gánh lấy cả sự im lặng nặng nề ấy. Cô không nói một lời. Nautilus cũng không.
Nhưng thỉnh thoảng, Ren bắt gặp ánh mắt Nautilus liếc về phía mình, không trách móc, không thù ghét, chỉ là một nỗi băn khoăn khó gọi tên.
Ren cúi đầu, thở ra thật khẽ. Một hơi thở dài, lẫn trong làn không khí bụi mù và hơi lạnh từ vách đá rạn nứt. Cậu không biết liệu còn điều gì tệ hơn nữa có thể xảy ra.
Hay chính điều đang diễn ra, sự im lặng này, khoảng cách này, đã là cái giá tệ hại nhất rồi?
Ren không nói, không biện hộ. Cậu chỉ lặng lẽ tiếp bước, một mình trong bóng tối, với nỗi cô đơn bắt đầu rỉ máu như v·ết t·hương không ai nhìn thấy.
[Bạn đã lên tới lv.7]
Dòng thông báo hiện lên bên rìa tầm nhìn của Ren, sắc trắng quen thuộc lập lòe giữa bóng tối u ám của khu mỏ.
Cậu vừa kết liễu con Kobold cuối cùng trong đám bốn con bất ngờ t·ấn c·ông nhóm.
Những đòn đánh dứt khoát, lạnh lùng, như thể đang giáng xuống thứ gì đó khác hơn là quái vật.
Họ thắng. Nhưng không còn như trước nữa.
Không còn tiếng gọi nhau hỗ trợ, không còn những bước di chuyển ăn ý giữa khoảng trống chật hẹp.
Mỗi người chiến đấu như thể chỉ còn một mình. Ren hạ hai con, còn Yuna và Nautilus, mỗi người xử lý một con, hoàn toàn độc lập. Không cần đến cậu.
Khi mọi thứ lắng xuống, Ren đứng đó, lặng lẽ nhìn con số "7" nhấp nháy gần thanh HP của mình.
Ngày trước, mỗi lần lên cấp là một lần cậu thấy lòng bừng sáng, đó là phần thưởng cho nỗ lực, là bước tiến nhỏ trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng lúc này, con số đó chỉ như một vết mực lạnh lùng trên tường đá. Không có ý nghĩa. Không có niềm vui.
Cậu khẽ liếc sang bên. Yuna và Nautilus cũng đang mở bảng hệ thống cá nhân của họ. Đôi mắt họ ánh lên thứ ánh sáng quen thuộc của việc lên cấp, nhưng lại chẳng ai nở một nụ cười.
Có lẽ... họ cũng đã đạt đến cấp 7.
Ren không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Không phải đố kị, cậu mong họ mạnh hơn, cậu thật sự mong điều đó. Nhưng có một thứ gì đó như thắt nghẹt ở ngực, như thể vai trò của cậu, sự tồn tại của cậu trong nhóm... đang dần phai nhạt.
Lúc bắt đầu, họ cần cậu. Cậu là người dẫn đường, là tấm khiên, là chỗ dựa.
Giờ đây... có lẽ họ đã không cần nữa. Có lẽ... họ không còn muốn cần.
Một cảm giác áy náy và bất lực len lỏi trong lòng, không phải vì cậu bị bỏ lại phía sau, mà vì cậu không biết liệu sự hiện diện của mình giờ đây... còn mang ý nghĩa gì.
Ren siết chặt chuôi kiếm trong tay. Cậu đã lên cấp. Nhưng trái tim cậu lại cảm thấy nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Ren mở miệng, lòng muốn thốt ra một lời gì đó, có thể là một lời xin lỗi, một lời giải thích, hay đơn giản là mong muốn hàn gắn những vết nứt giữa ba người.
Nhưng chưa kịp nói ra, một âm thanh bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Tiếng ầm ĩ, hỗn loạn từ phía trước vang đến tai họ, một nhịp điệu chiến đấu rộn ràng, đan xen tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm vào giáp, tiếng gào thét của quái vật, và cả những cú đấm nện xuống đất khiến mặt đất như rung chuyển.
Không phải chỉ một con, mà là một đàn quái vật, có lẽ đang t·ấn c·ông một nhóm người nào đó.
Ren khựng lại, ánh mắt lướt qua Yuna và Nautilus. Tiếng động ngày càng rõ ràng, không thể bỏ qua được.
Đó là một cuộc chiến đang diễn ra, và dù không thể xác định được nguồn gốc, cảm giác khẩn trương bắt đầu len lỏi vào không khí.
Những gì vừa xảy ra giữa ba người vẫn chưa thể trôi qua, nhưng trong khoảnh khắc này, sự xao lạc của chiến đấu như một cách kéo họ ra khỏi những suy nghĩ nặng nề.
"Chúng ta kiểm tra thử xem sao," Ren cất tiếng, giọng không còn mang theo sự lạnh lùng như trước, mà có gì đó dồn nén, thậm chí có phần mệt mỏi.
Cậu quay người, hướng về phía âm thanh, bỏ lại đằng sau những lời chưa nói và sự căng thẳng còn treo lơ lửng.
Yuna và Nautilus không phản đối. Họ chỉ nhìn nhau rồi tiếp tục bước đi. Biết rằng dù có bất kỳ xích mích nào, sự an toàn vẫn là ưu tiên số một.
Và trong hoàn cảnh này, ba người họ lại cần đứng chung một mặt trận, dù những gì đã xảy ra vẫn chưa thể giải quyết ngay lập tức.
Cả ba đi về phía nguồn âm thanh, từng bước chân đầy thận trọng nhưng cũng đầy quyết đoán.
Âm thanh chiến đấu càng lúc càng rõ rệt, như một cơn sóng không thể cưỡng lại.
Tiếng thép vang lên, tiếng chân chạy rầm rập, như một lời mời gọi không thể từ chối.
Mỗi bước đi, cảm giác mỏng manh giữa họ lại một lần nữa bùng lên. Những vết rạn vỡ, những nỗi lo lắng chưa dứt, tất cả như thể được thử thách một lần nữa trong cơn bão trước mắt.
Rồi họ nhìn thấy, ở khúc rẽ phía trước, một nhóm người chơi đang chiến đấu với một bầy Kobold.
Không giống như ba tên phản bội trước đó, những người này phối hợp với nhau một cách chặt chẽ và hiệu quả đến mức gần như không để lộ sơ hở nào.
Đội hình của họ không chỉ khoa học mà còn cực kỳ linh hoạt: hai người giữ vị trí tiên phong, và một người thứ ba đang xoay vòng tiếp tế vật phẩm, kiểm soát bản đồ và hỗ trợ t·ấn c·ông.
Mọi thứ vận hành trơn tru như một cỗ máy đã được rèn giũa kỹ lưỡng, và nổi bật nhất giữa họ, là chàng trai với mái tóc xanh lam hơi dài, ánh lên sắc lạnh dưới ánh đuốc nhấp nháy.
Anh ta không cần hét gọi hay ra hiệu, từng chuyển động đều dứt khoát, đầy chủ đích. Thanh kiếm và tấm khiên trong tay anh như hòa làm một với cơ thể.
Anh di chuyển như thể đọc được mọi đường t·ấn c·ông từ bầy Kobold, xoay người né tránh, hất khiên chặn đòn, rồi phản kích ngay trong một nhịp thở.
Có điều gì đó rất tự nhiên trong cách anh ta chiến đấu, không vội vã nhưng không hề chần chừ, như thể đây là lần thứ trăm anh đối đầu với tình huống này, như thể từng con quái vật kia chỉ là một phần trong bài tập rèn luyện thường nhật.
Ren đứng lặng người theo dõi, ánh mắt dán chặt vào đường kiếm sắc gọn ấy.
Còn Yuna và Nautilus, cũng không giấu nổi sự kinh ngạc trước phong cách chiến đấu điêu luyện trước mắt, thứ kỹ năng mà họ vẫn còn đang mơ hồ tìm kiếm cho chính mình.
Và rồi, như một làn sóng ký ức dội về, Ren khựng lại, đôi mắt mở to.
Cậu nhận ra họ.
Không chỉ vì lối chiến đấu quen thuộc hay ánh sáng phản chiếu lên bộ giáp, mà bởi vì chính những người đó… đã từng đứng trước cậu ở bảng nhiệm vụ.
Họ là những người đã chia sẻ thông tin về khu hầm mỏ đổ nát này, những người nói với cậu rằng: “Nếu cậu đủ gan, đây là nơi đáng để đặt cược.”
Ren chưa từng nghĩ sẽ gặp lại họ nhanh như vậy, và càng không ngờ rằng, họ lại đang tiến sâu vào đây, đi xa hơn cả nhóm cậu hiện tại.
Ánh mắt cậu lướt qua từng gương mặt, xác nhận lại từng chi tiết, dáng người cậu không nhớ rõ những thành viên khác lắm, chỉ lướt qua họ.
Và... anh chàng kiếm sĩ tóc xanh lam ấy, người ban đầu có vẻ khá hoài nghi về cậu, nhưng anh ta lại sẵn sàng bỏ chút thời gian của mình ra để giải thích cho cậu.
Giờ thì anh ta đang tỏa sáng giữa trận chiến, như một tâm điểm không thể rời mắt.
Ren cảm thấy điều gì đó trỗi dậy trong ngực, không phải ghen tị, cũng không phải ngưỡng mộ đơn thuần.
Đó là một thứ cảm xúc pha trộn giữa hoài nghi, tiếc nuối... và khát khao. Khát khao được mạnh mẽ như họ, được chiến đấu mà không cần phải hy sinh ai cả.
Khát khao được nhìn thấy chính mình, nhưng không qua ánh mắt phán xét của bạn đồng hành.
Cậu siết chặt chuôi kiếm.
Những người kia không chỉ là hình mẫu, họ là minh chứng rằng có một con đường khác, nơi sức mạnh không cần phải đánh đổi bằng mất mát.
Đôi mắt Ren khẽ liếc sang bên cạnh, lặng lẽ quan sát Yuna và Nautilus. Bóng dáng họ hiện lên dưới ánh sáng yếu ớt của khu hầm mỏ, không có v·ết t·hương nặng, nhưng nét do dự thì chẳng thể che giấu.
Nếu họ bước ra lúc này, nếu họ ra mặt và giúp đỡ nhóm người kia, có lẽ... họ sẽ được đưa ra khỏi đây. Nhóm ấy rõ ràng mạnh, có kinh nghiệm, và quan trọng nhất, họ biết lối đi.
Nhưng Ren vẫn đứng yên, như thể có một sợi dây vô hình đang trói chặt lấy chân cậu.
Từng cơ bắp căng lên, không phải vì trận chiến trước mắt, mà vì trận chiến trong lòng. Cậu vừa muốn tiến lên, vừa không dám.
Sau tất cả… cậu không chắc mình còn là người mà hai người muốn chiến đấu cùng.
Yuna đứng đó, tay đã đặt lên chuôi kiếm, nhưng ánh mắt không nhìn về phía Kobold, mà nhìn Ren, lặng lẽ và cảnh giác.
Không còn sự tin tưởng tuyệt đối như trước, không còn cái gật đầu đồng lòng như khi họ mới bước vào khu mỏ.
Nautilus thì nhìn cả hai người họ, như thể đang chờ một dấu hiệu rõ ràng hơn, một cái gật đầu, một câu “đi thôi”. Nhưng nó không đến.
Và thế là cả ba chỉ đứng đó, giữa ranh giới của một lựa chọn đơn giản, bước tới hay đứng lại, nhưng lại phức tạp hơn bất cứ mê cung nào họ từng băng qua.
Sự im lặng giữa ba người không còn là do giận dữ... mà là do nỗi sợ.
Sợ rằng nếu họ bước ra kia, nếu cùng chiến đấu, thì vết rạn giữa họ sẽ lộ rõ ra trong từng đòn đánh, từng bước chân, và họ sẽ không thể giấu nó nữa.