Chương 180: Bước qua, như gió
Một tia nghi ngờ thoáng lướt qua trong ánh mắt Yuna, nhẹ đến mức tưởng chừng như không có gì, nhưng với Ren, nó như một lưỡi dao mỏng cứa ngang tim.
Thế nhưng, chỉ trong khoảnh khắc, tia do dự ấy vụt tắt. Thay vào đó là một ánh nhìn kiên định, sắc lạnh đến lạ, một điều mà Ren chưa từng thấy ở cô.
Không còn là Yuna e dè, luôn nhìn sang cậu để tìm sự chắc chắn. Không còn là cô gái luôn bước sau lưng, chờ cậu ra hiệu hay quyết định.
Ánh mắt ấy chỉ lướt qua Ren, nhanh, rất nhanh, rồi rời đi, như thể cô vừa tự mình chặt đứt một sợi dây vô hình nào đó.
Cô không nói một lời, cũng không cần đến sự cho phép.
Yuna bước ra khỏi đường hầm, từng bước chân vững chãi như thể đang bước qua ranh giới của chính mình.
Và rồi không hề chần chừ, cô lao thẳng vào chiến trường, nơi nhóm bốn người đang áp đảo đàn Kobold, ánh sáng từ lưỡi kiếm phản chiếu lên mắt cô như lửa.
Không phải vì hành động bốc đồng, mà là vì cô đã chọn. Lần đầu tiên, không phải vì nghe theo ai, mà vì chính mình.
Nautilus sững lại một nhịp khi thấy Yuna lao ra. Cậu không ngờ... không ai ngờ đến sự dứt khoát ấy.
Trong khoảnh khắc ấy, Yuna không còn là người cần được bảo vệ, mà là người đi đầu, người hành động trước cả khi kịp suy nghĩ.
Một chút ngỡ ngàng thoáng qua trên gương mặt cậu, nhưng nó nhanh chóng bị lấp đầy bởi điều gì đó khác, một sự thôi thúc quen thuộc, một niềm tin mơ hồ nhưng đủ mạnh để khiến cậu không đứng yên.
Không kịp đắn đo thêm, Nautilus siết chặt chuôi kiếm rồi lao theo sau Yuna, như thể bản năng dẫn lối cho đôi chân cậu.
Cậu không thể để cô ấy một mình. Không phải lần này. Không sau những gì cả ba đã trải qua.
Và thế là, chỉ còn lại Ren, đứng giữa ánh sáng chập chờn nơi cuối đường hầm, nhìn theo bóng hai người bạn đang dần hòa vào tiếng gươm giáo phía trước.
Sự xuất hiện bất ngờ của Yuna và Nautilus khiến cả nhóm người chơi kia thoáng chững lại.
Họ quay đầu, ánh mắt cảnh giác lướt qua hai người vừa lao vào trận chiến. Bàn tay siết chặt v·ũ k·hí, tư thế phòng thủ giật nhẹ, bản năng phản xạ khi có yếu tố lạ xuất hiện nơi nguy hiểm.
Đặc biệt là người có vẻ như là thủ lĩnh. Một chàng trai với mái tóc màu xanh lam ánh dài, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự cẩn trọng.
Anh ta dường như nói gì đó, vài lời ngắn gọn mang ý cảnh báo hay khuyên can.
Nhưng dù là gì đi nữa, nó chẳng thể làm chùn bước Yuna và Nautilus. Quyết tâm của họ đã được định hình rõ ràng từ khoảnh khắc họ rời khỏi đường hầm.
Cả hai nhanh chóng hòa vào trận chiến. Ban đầu, những nhịp phối hợp còn lạc lõng, động tác của họ không ăn khớp với nhịp độ đội hình của nhóm kia.
Nhưng chẳng bao lâu, kỹ năng và bản năng chiến đấu bắt đầu lên tiếng. Những bước di chuyển mượt mà, đòn t·ấn c·ông chính xác hơn, và sự hỗ trợ đúng lúc khiến cho thế trận dần ổn định.
Sự cảnh giác ban đầu trong mắt các thành viên dần phai nhạt. Sự lo lắng chuyển thành công nhận. Họ không còn nhìn hai người như kẻ lạ, mà như những chiến hữu tạm thời.
Riêng người đội trưởng... thỉnh thoảng, giữa những pha đỡ đòn và phản công, anh ta vẫn ngoái lại nhìn Yuna và Nautilus.
Ánh mắt anh ta không còn chỉ là cảnh giác, mà trở nên chăm chú hơn, như thể đang đánh giá điều gì đó, hoặc ghi nhớ.
Một phần suy nghĩ của anh ta dường như đã bị cuốn theo nhịp kiếm và lòng dũng cảm của hai người trẻ vừa bước vào trận chiến.
Từng con Kobold lần lượt gục ngã dưới làn sóng t·ấn c·ông dồn dập và chính xác. Tiếng kim loại v·a c·hạm, tiếng gào thét giận dữ, rồi tan biến trong tiếng vỡ vụn của pixel đỏ—một minh chứng cho sự chấm dứt của từng sinh mạng ảo.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, gần chục con quái vật bị quét sạch.
Chiến trường ban nãy hỗn loạn giờ chỉ còn lại hơi thở gấp gáp, vệt sáng mờ từ những thanh kiếm và dấu chân đọng lại trên nền đất rạn nứt.
Không ai nói gì, nhưng trong khoảnh khắc yên lặng ấy, có một điều đã rõ: sức mạnh và sự đồng lòng, dù chỉ vừa chớm nở, vẫn có thể tạo nên điều khác biệt.
Ren vẫn đứng chôn chân tại chỗ, như thể phần còn lại của thế giới đang trôi đi quá nhanh còn cậu thì mắc kẹt lại.
Cậu nhìn theo bóng lưng Yuna và Nautilus, lặng lẽ hòa vào đội hình chiến đấu, ánh sáng của những đường kiếm phản chiếu trong mắt cậu như một điều gì đó xa vời.
Tại sao cô vẫn có thể tiếp tục tin tưởng người lạ... sau khi đã trải qua tất cả những chuyện đó?
Những gì xảy ra trong khu rừng, sự phản bội, sự nghi ngờ... Chẳng lẽ Yuna không hề sợ bị lừa dối một lần nữa sao?
Hay là, niềm tin của cô... chỉ đơn giản là lớn hơn. Lớn hơn nỗi sợ, lớn hơn sự tổn thương.
Ren không biết. Cậu không thể hiểu được.
Và có lẽ cũng không dám hỏi.
Cô vẫn như vậy.
Vẫn như cái lần đầu tiên cô chấp nhận để một kẻ xa lạ như cậu bước vào nhóm, trao cho cậu niềm tin mà chính bản thân Ren cũng không hiểu vì sao mình xứng đáng.
Nhưng... dẫu vậy, giờ đây cậu biết, giữa họ đã có điều gì đó không còn giống trước. Một điều gì đó mong manh hơn, mờ nhạt hơn, như sợi dây nối ba người giờ bị kéo căng đến giới hạn.
Ánh mắt Ren khẽ lướt sang Nautilus.
Cậu ta cũng không còn là chàng trai nhút nhát lùi lại phía sau mỗi khi chiến đấu nữa. Nautilus đang tiến lên phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc. Mạnh mẽ hơn. Quyết đoán hơn. Không còn lay động mỗi khi đối diện nguy hiểm.
Cậu ta đã tìm thấy lý do để chiến đấu.
Ren không biết rõ điều đó là gì, nhưng cậu chắc chắn, nó có liên quan đến cô gái kia. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ren chợt cảm thấy... mình đang tụt lại phía sau.
Nhìn họ, Yuna và Nautilus, giao tiếp một cách tự nhiên, thân thiện với những người chơi xa lạ kia, Ren khẽ cụp mắt xuống.
Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lồng ngực. Không phải ghen tị, cũng chẳng phải trách móc.
Chỉ là... cô đơn.
Hay đúng hơn, có lẽ cậu vẫn luôn là một kẻ cô đơn. Ngay cả khi đứng giữa người khác, ngay cả khi chiến đấu bên cạnh họ, cậu vẫn mang theo một khoảng trống không ai nhìn thấy.
Và rồi, một chuyển động làm nhịp tim Ren như khựng lại, anh chàng tóc xanh lam hơi dài, người đã dẫn dắt cả đội nhóm kia, đột ngột quay đầu nhìn về phía cậu.
Ánh mắt ấy... điềm tĩnh, sâu thẳm, nhưng mang theo một tia sáng ngạc nhiên lóe lên khi bắt gặp Ren.
Anh ta chăm chú nhìn một lúc lâu, như đang cố nhớ lại điều gì đó, rồi nghiêng người nói gì đó với Nautilus.
Cậu bạn tóc nâu ánh xanh kia chần chừ giây lát, sau đó quay lại, đưa tay chỉ về phía Ren.
Ánh mắt Nautilus thoáng ngạc nhiên, rồi hơi nhíu mày, như đang nghĩ xem nên nói những gì, nên gọi cậu bằng danh xưng nào, đồng đội, hay là... điều gì khác?
Nhưng rồi, Ren chợt nhận ra...có vẻ như họ không thực sự nhìn thấy cậu.
Ánh mắt của anh chàng tóc xanh lam kia không dừng lại vì nhận ra, mà vì... linh cảm?
Bởi vì chiếc áo choàng Ren đang mặc có khả năng che giấu khí tức và sự hiện diện, một vật phẩm mà cậu dành được..thứ ký ức không mấy tốt đẹp, tới giờ, khi nhớ lại hình ảnh con sâu kinh tởm đó, cậu vẫn cảm thấy da mình nổi mẩn.
Nhưng, cậu không thể không công nhận.
Chính lớp vải đó, vừa bảo vệ, vừa vô hình hóa sự tồn tại của cậu trong khoảnh khắc này.
Ren đứng lặng một chút, nhìn tất cả từ trong bóng tối, Yuna cười khẽ, Nautilus trò chuyện, và cả nhóm người chơi đang gật đầu, đáp lại bằng ánh mắt thân thiện.
Một cơn gió nhẹ thổi qua hành lang hầm mỏ, cuốn theo thứ gì đó rất quen... cảm giác bị bỏ lại.
Hít vào thật sâu, Ren từ từ bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Mỗi bước chân như mang thêm trọng lượng, không phải vì sợ hãi, mà vì cảm xúc chưa kịp gọi tên.
Cậu xuất hiện từ trong bóng tối, không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến gần nhóm người đang dần nhận ra sự hiện diện của cậu.
Một vài ánh mắt xoay lại. Một sự im lặng nhỏ len lỏi giữa những tiếng thở dốc sau trận chiến.
Không ai nói ra, nhưng cậu biết, giây phút ấy sẽ là một bước ngoặt, dù nhỏ thôi, trong mối liên kết mong manh giữa những con người xa lạ.
Anh chàng thủ lĩnh với mái tóc xanh lam dài thoáng khựng lại khi thấy Ren bước ra khỏi bóng tối. Ánh mắt anh ta nheo lại trong khoảnh khắc, rồi dần mở to như vừa nhận ra điều gì quen thuộc.
“...Cậu?” Anh ta khẽ buột miệng, rồi bước lên vài bước, quan sát kỹ hơn. “Là cậu thật à... Người hỏi tôi về khu mỏ này, vài hôm trước.”
Ren im lặng. Chỉ khẽ gật đầu.
Anh ta cất thanh kiếm của mình vào bao rồi khoanh tay lại, nghiêng đầu, một nụ cười vừa bất ngờ vừa trách móc thoáng hiện trên môi. “Tôi nhớ là mình đã nói rất rõ rồi mà. Đừng xuống sâu nếu chưa thật sự sẵn sàng. Đây không phải chỗ cho người mới, đặc biệt là với nhóm chưa có kinh nghiệm.”
Ánh mắt anh liếc nhanh về phía Yuna và Nautilus, nơi hai người vẫn còn đang thở dốc sau trận chiến.
Một tia ngạc nhiên lóe lên trong ánh mắt, dù là người mới, nhưng họ vừa rồi chiến đấu không tồi chút nào.
“Nhưng tôi phải thừa nhận… tôi không nghĩ cậu lại dám tự mình dẫn theo hai người khác xuống tận đây,” Anh nói, giọng pha chút trách nhưng không hề gay gắt. “Và càng không ngờ hai người đó lại sống sót.”
Anh ta lùi lại nửa bước, nhìn Ren như thể đang đánh giá lại toàn bộ con người trước mắt mình. “Tôi không biết mục đích của cậu là gì, nhưng xem ra… cậu không giống những người chơi thông thường.”
Một sự tôn trọng kín đáo ẩn trong câu nói ấy, dù lời lẽ có thể khiến người khác nghĩ rằng anh ta đang lên lớp.
“Cậu có sẵn lòng giải thích không, hay định tiếp tục giữ im lặng như nãy giờ?”
Một chút do dự khẽ thoáng qua trong mắt của Ren, như thể những câu hỏi trong lòng vừa đột ngột trỗi dậy, nhưng cậu chỉ im lặng.
Cảm giác quen thuộc của sự cô đơn lại trở về....
Ren không trả lời ngay, chỉ hơi quay sang nhìn Yuna và Nautilus, như thể tìm kiếm một lời khích lệ, một sự hỗ trợ vô hình từ họ.
Nhưng rồi cậu nhận ra điều đó là không cần thiết. Mối quan hệ giữa ba người đã thay đổi rồi, không còn đơn giản như trước.