Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 184: Những Điều Không Thể Nói

Chương 184: Những Điều Không Thể Nói


Biểu cảm trên khuôn mặt của Nautilus bỗng chốc đông cứng lại, như thể cậu vừa nhận ra mình đã chạm vào điều gì đó không thể quay lại. Một cảm giác bất an len lỏi qua từng đốt ngón tay.

“Tôi... xin lỗi, tôi thực sự không cố ý.” Câu nói của Nautilus vội vã, như thể muốn thu lại những lời vừa thốt ra.

Ren lắc đầu, không vội quay lại. "Đó không phải là lỗi của cậu," giọng cậu nhẹ, nhưng vẫn mang một chút gì đó lạnh lùng. "Tất cả là lỗi của tôi. Xin lỗi... vì đã làm phí thời gian của cậu."

Cậu không dừng lại, không nhìn lại, chỉ bước về phía trước, rời khỏi bóng tối của con đường đá cuội, để lại Nautilus đứng đó, lặng lẽ, như thể tất cả những lời vừa nói không thể xóa đi khoảng cách vô hình đang dần lớn lên giữa họ.

Một lúc lâu sau, trong sự im lặng tĩnh mịch, Nautilus bỗng cất tiếng, giọng nói có gì đó kiên định hơn trước.

“Ngày mai... chúng ta tiếp tục đi săn ở hầm mỏ nhé?”

Bước chân của Ren khẽ dừng lại, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi. Một tiếng "ờm" vang lên, không rõ là đồng ý hay chỉ là một sự thừa nhận đơn giản, rồi lại tiếp tục lặng lẽ bước đi.

Nautilus khẽ thở dài, cảm giác nặng nề trong lòng như được vơi đi một phần khi Ren đồng ý tiếp tục đồng hành cùng họ.

Một sự nhẹ nhõm lướt qua cậu, nhưng vẫn không thể xua đi hoàn toàn những đắn đo chưa dứt.

Cậu quay người lại, bước chân vững vàng hơn, dẫu trong lòng vẫn còn lắng đọng những câu hỏi chưa có lời giải.

Con đường cũ dường như không còn dài nữa, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ từng bước đi như là một dấu mốc, dẫn cậu về gần với Yuna.

Khi gần tới nơi, cậu thấy cô vẫn ngồi đó, dưới ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn xa xa.

Tiếng hát nhẹ nhàng của Yuna vang lên, như thể bài hát ấy là lời an ủi cho cả ba người, dù những điều chưa nói vẫn tồn tại trong không khí, không thể thốt ra thành lời.

Nautilus khẽ ngồi xuống bên cạnh Yuna, ánh mắt trầm ngâm khi cậu mở lời: “Tớ vừa nói chuyện với Ren.”

Yuna dừng lại, tiếng hát của cô bỗng im bặt, không rõ là vì mệt mỏi hay vì lời nói của Nautilus. Cô quay đầu nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh sự tò mò, nhưng cũng có chút e dè.

Nautilus không để sự im lặng kéo dài, tiếp tục, giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một nỗi suy tư sâu sắc: “Cậu ấy, không cố ý đâu. Cậu ấy làm vậy chỉ vì muốn cứu chúng ta, dù cách thức có thể... tàn nhẫn.”

Yuna không đáp lại ngay lập tức. Thay vào đó, cô chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt ấy, có thứ gì đó không thể phủ nhận. Cô đồng ý, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận.

Việc Ren bỏ lại những người chơi khác... thật tàn nhẫn. Cậu ấy hoàn toàn có thể tìm ra cách khác để cứu mọi người, phải không?

Những suy nghĩ này quẩn quanh trong đầu Yuna, một khả năng nhỏ nhoi nảy sinh trong cô, Biết đâu, nếu họ hợp sức, nếu tất cả cùng chiến đấu chống lại đám Kobold, họ có thể rời đi an toàn.

Nhưng Yuna cũng hiểu rõ, đó chỉ là những suy nghĩ không có cơ sở. Những gì xảy ra là điều không thể thay đổi, và việc Ren chọn con đường ấy, dù có tàn nhẫn, lại là điều duy nhất khả thi trong lúc đó.

Tất cả những gì Ren làm hoàn toàn khiến tư tưởng ban đầu của Yuna bị lung lay. Cô cảm thấy sự giận dữ dâng lên, nhưng không phải vì hành động của Ren.

Điều khiến cô cảm thấy khó chịu, là ánh mắt tàn nhẫn và lạnh lùng của cậu.

Nó không chỉ đơn thuần là sự quyết đoán, mà là một thứ gì đó sâu thẳm, như thể đây không phải là lần đầu tiên cậu phải đối diện với những quyết định như vậy. Ánh mắt ấy làm cô cảm thấy sợ hãi... một phần.

Phần còn lại trong cô lại là sự áy náy và tức giận với chính mình. Ren đang mang vác những gánh nặng gì mà phải trở nên như thế? Cô không biết.

Cô chẳng biết gì cả. Dù mang danh là đồng đội, nhưng cô lại chẳng thể giúp đỡ cậu chút nào.

Cô đã cố gắng không để mình trở thành gánh nặng cho họ, đã mài rũ khả năng chiến đấu của mình từng ngày, nhưng tất cả những nỗ lực đó có thật sự thay đổi được điều gì không?

Cô tự hỏi liệu mình có thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục đứng bên cạnh họ, một cách vô lực và bất an.

Như thể cảm nhận được cơn bão đang dâng lên trong lòng Yuna, Nautilus bỗng lên tiếng, giọng nói của cậu trầm và chắc chắn. “Chúng ta không biết gì về Ren, không hiểu mục đích hay lý do cậu ấy tiếp tục chiến đấu, tiếp tục bước đi trong thế giới này.

Nhưng ít nhất, chúng ta... ít nhất chúng ta nên làm gì đó để giúp cậu ấy. Dù chỉ là một phần nhỏ, dù chỉ là bên cạnh cậu ấy, ít nhất chúng ta không thể để cậu ấy tiếp tục một mình."

Yuna không trả lời ngay, ánh mắt cô dừng lại vào những ngôi sao mờ ảo trên bầu trời, như thể chúng đang mang lại cho cô một chút yên tĩnh trong tâm trí hỗn loạn của mình.

Nhưng khi nghe những lời của Nautilus, cô cảm thấy một luồng động lực nhẹ nhàng gợn lên trong lòng.

"Đúng," Yuna cuối cùng cất lên, giọng cô yếu ớt nhưng chứa đựng một sức mạnh không thể phủ nhận. "Cậu ấy luôn chiến đấu vì một lý do gì đó, điều mà chúng ta chưa thể hiểu hết."

Cô dừng lại, như thể đang dò dẫm trong những suy nghĩ vỡ vụn, rồi tiếp tục, "Nhưng, như cậu nói, chúng ta không thể cứ đứng nhìn từ xa. Nếu chúng ta có thể làm gì đó..."

Nautilus nhìn Yuna, đôi mắt cậu không rời khỏi cô, nhận ra ánh sáng trong mắt cô đang dần mờ đi. Dù cô không nói ra tất cả, cậu hiểu. Họ đang đối mặt với một nỗi lo sợ sâu kín mà không dễ dàng gì có thể bày tỏ.

Lặng im, cả hai ngồi đó, không phải vì không có gì để nói, mà vì có những điều quá lớn lao mà lời nói không thể nào chạm tới được.

Cuối cùng, Nautilus gật đầu, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, "Tớ sẽ cố gắng giúp cậu ấy."

Yuna nhìn vào đôi mắt của Nautilus, cảm nhận một niềm tin lặng lẽ nhen nhóm trong lòng. Tuy nhiên, niềm tin ấy chẳng bao lâu lại bị sự e dè và yếu đuối dập tắt đi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nautilus nhìn thấy sự dao động đó, nhưng không nói gì. cậu chỉ khẽ thở dài, đôi mắt vẫn không rời khỏi Yuna.

Cả hai ngồi im lặng, để cho đêm trôi qua. Những bước chân trên con đường dần thưa thớt, tiếng ồn ào cũng vơi đi theo thời gian.

Cuối cùng, Nautilus đứng dậy, phá vỡ sự im lặng. "Được rồi, về nghỉ ngơi thôi," cậu nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. "Ngày mai chúng ta vẫn phải tiếp tục đi săn. Cuộc sống không thể dừng lại."

"Ừm," Yuna khẽ gật đầu, rồi đứng dậy. Cô bước theo sau Nautilus, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.

Hai bóng hình dần hòa vào ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường, như hai bóng ma lặng lẽ trôi qua giữa đêm tối, mang theo trong lòng những suy nghĩ chưa thể nói thành lời.

.....

Một ngày mới lại bắt đầu.

Hôm nay, có điều gì đó khác thường. Ren thức dậy sớm hơn mọi khi, nhưng cậu không vội vàng đứng dậy.

Cứ nằm đó, đôi mắt mở to, nhìn vào không gian tối tăm xung quanh mà không biết đang nghĩ về điều gì. Cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng, như thể có một thứ gì đó chưa hoàn thành, một mảnh ghép nào đó còn thiếu.

Chỉ khi tiếng ồn vọng lên từ tầng dưới của quán trọ mới làm cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ.

Ren chầm chậm ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Cậu mặc lại trang bị, thói quen đã trở thành tự động.

Chỉ trong vài giây, bộ giáp da quen thuộc bao phủ quanh cơ thể. Đôi tay nhuần nhuyễn thao tác, một nút nhấn, và mọi thứ như cũ.

Nhưng dù nhanh chóng và tiện lợi, Ren vẫn không thể phủ nhận cảm giác trống vắng khi nhìn vào bộ giáp ấy.

Nó quá đơn điệu, quá vô hồn, thiếu đi thứ gì đó... một cái gì đó mà có lẽ cậu chưa thể tìm ra.

Tiếng giày da vang lên đều đặn trên các bậc cầu thang, mỗi bước đi của Ren như một nhịp điệu tĩnh lặng trong không gian yên ắng của quán trọ.

Cậu liếc nhìn một vòng quanh phòng, ánh mắt chạm phải hai bóng người quen thuộc.

Yuna và Nautilus, họ đã thức dậy từ bao giờ? Cả hai đang ngồi bên bàn ăn, nhưng không ai trong họ lên tiếng gọi cậu.

Ren bước lại gần, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng lại mang theo cảm giác lạ lẫm.

"Chào buổi sáng." Giọng nói của Nautilus vang lên, không quá lớn nhưng đủ rõ ràng, còn Yuna chỉ khẽ ngẩng đầu lên rồi gật đầu, không một lời.

Thái độ lạnh nhạt, có phần xa cách của cả hai khiến Ren cảm thấy có chút bối rối.

Cậu ngồi xuống ghế, một động tác đơn giản nhưng lại có vẻ không tự nhiên, kéo ghế ra một chút, như để tạo khoảng cách với không khí nặng nề xung quanh.

Bữa sáng hôm nay dường như không còn vị ngon như những lần trước.

Mùi thơm từ bánh mì nướng, từ thịt xông khói, tất cả đều mờ nhạt, như thể bị cái không khí im lặng dày đặc bao phủ, khiến mỗi miếng ăn trở nên khó nuốt hơn.

Yuna không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn, đôi mắt cô dường như đang lạc vào đâu đó, không phải nơi này.

Nautilus thì thỉnh thoảng liếc nhìn Ren, nhưng không nói thêm lời nào. Những giây phút im lặng kéo dài, như thể có một bức tường vô hình đang ngăn cách họ, dù cả ba đều ngồi cùng một bàn.

Ren không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải nói gì để phá vỡ sự im lặng này.

Cậu múc một muỗng canh, nhưng vị của nó lại không thể nào làm dịu được tâm trạng căng thẳng đang lắng đọng trong lòng.

Cảm giác lạc lõng, như thể cậu không còn là phần của bức tranh mà trước kia mình đã thuộc về.

‘Mọi thứ...dần trôi xa hơn...’ Ren nghĩ thầm, và rồi cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi những cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

Câu nói ấy không thoát ra khỏi môi, nhưng nó vẫn âm ỉ trong cậu, chồng chất thêm những câu hỏi không có lời giải.

Nautilus thở dài, cuối cùng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài. "Cậu cảm thấy sao?" Câu hỏi không mang theo sự dò xét, chỉ là một sự quan tâm lặng lẽ, nhưng cũng đủ khiến Ren ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt của cậu ta.

“Không sao.” Ren lặng lẽ đáp, nhưng ngay cả cậu cũng không tin vào chính lời mình nói.

Không khí lại chìm vào im lặng.

Chương 184: Những Điều Không Thể Nói