Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 191: Bản Nhạc Của Thép và Máu

Chương 191: Bản Nhạc Của Thép và Máu


Trận chiến bùng nổ trong sự hỗn loạn tột cùng.

Những con Kobold gầm gừ như những dã thú đói khát, vung v·ũ k·hí thô sơ lao vào đội hình chiến đấu với sức mạnh điên cuồng, như một cơn sóng t·ấn c·ông dữ dội.

Tiếng thép v·a c·hạm, tiếng gầm gừ của quái vật hòa lẫn vào tiếng rít của dao găm cắt không khí, và tiếng thét chiến đấu vang lên không ngừng, tạo thành một bản nhạc hỗn loạn của sự sống và c·ái c·hết.

“Chuẩn bị... Hàng phía trước... lên!” Diavel quát, giọng anh đầy quyết đoán và cứng rắn.

Ngay lập tức, Nautilus và Lind lao lên giữa đội hình, hai bóng hình như thoắt ẩn thoắt hiện trong những khoảng trống của chiến trường, nhanh như một tia chớp.

Họ lướt qua con đường hẹp với sự chính xác của những chiến binh đã được rèn luyện đến mức tinh vi.

Những thanh kiếm thép lóe sáng trong bóng tối mờ mịt, rồi vang lên những tiếng v·a c·hạm chát chúa khi chúng đối đầu với v·ũ k·hí thô sơ của những con Kobold tiên phong, những cú đâm, chém sắc bén nảy lên rồi chạm vào lớp giáp của kẻ thù.

"Đừng để chúng bao vây, thu hẹp lại! Yuna, đi!" Diavel ra lệnh tiếp theo, mắt anh sắc như dao, nhìn chằm chằm vào tình hình đang diễn biến.

Anh ta nhanh chóng rút thanh kiếm khỏi vỏ, tay phải siết chặt chuôi kiếm, tay trái nắm chặt tấm khiên, lao vào đám quái vật như một viên đ·ạ·n, dũng mãnh và không hề do dự.

Bước chân anh đầy sức mạnh và tính toán, như một người chỉ huy đang điều khiển mọi thứ theo chiến thuật đã được chuẩn bị trước.

Yuna không hề chậm trễ. Cô lao theo Diavel, từng bước di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển như vũ công trên sàn diễn, nhưng mỗi động tác của cô đều chứa đựng sự chính xác và c·hết chóc.

Cô len lỏi giữa những kẻ thù, vung kiếm trong những đường chém dứt khoát, tựa như một con sói tinh ranh giữa đàn thú săn mồi.

Đám Kobold phản kháng mạnh mẽ trước cuộc tập kích bất ngờ, một số đã nhanh chóng vòng ra sau lưng hai kiếm sĩ tiên phong, định t·ấn c·ông từ phía sau.

Những con quái vật nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn lao vụt đi như những con dã thú mất kiểm soát, với ý định phá tan đội hình từ bên trong.

Chúng vung vẩy v·ũ k·hí thô sơ, bổ xuống trước mặt Diavel với tốc độ chóng mặt.

Một tiếng thép vang lên inh tai, chiếc rìu đá đập mạnh vào tấm khiên của anh ta, khiến Diavel phải hạ thấp trọng tâm, cảm nhận sự rung chuyển từ cú v·a c·hạm mạnh mẽ.

Không để kẻ thù kịp tận dụng ưu thế, Diavel hất mạnh tấm khiên, đẩy con quái vật lùi ra sau.

Chỉ trong một khoảnh khắc, anh ta nhấc kiếm lên, mũi kiếm vung ra như một tia chớp, xé gió và đâm thẳng xuyên qua cổ họng con Kobold.

Bụi Pixel nổ tung như một đóa hoa hồng đỏ, rồi từ từ tan biến trong không khí, để lại một không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại những âm thanh của chiến đấu.

Chưa để Diavel kịp ổn định lại thăng bằng sau đòn đánh, một con Kobold khác đã lao lên giữa không trung, hai tay của nó nắm chặt cây quốc chim bằng đá thô, mũi đá sắc nhọn bổ thẳng xuống đầu Diavel.

Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng cắt xé không khí vang lên, rồi đến một tiếng "xoẹt" sắc lạnh, thanh kiếm thép chạm vào thân thể quái vật.

Là Yuna. Cô đã t·ấn c·ông bất ngờ từ bên cạnh, dùng thanh kiếm ngắn của mình cắt mạnh vào cánh tay con Kobold.

Cú chém sắc bén khiến nó mất thăng bằng, đòn t·ấn c·ông lệch sang một hướng khác, mũi đá chỉ vừa đủ để xước vỏ giáp của Diavel thay vì đập trúng đầu anh ta.

Con Kobold lảo đảo ngã xuống đất, lăn lông lốc như một con thú bị trọng thương.

Chưa kịp đứng dậy, một vài con dao găm sắc nhọn v·út qua không trung, cắm phập vào những điểm yếu chí mạng của nó, khiến cơ thể quái vật vỡ nát thành hàng trăm mảnh Pixel, tan biến ngay lập tức trong không khí.

Diavel khẽ gật đầu, ánh mắt sắc lạnh như ra hiệu cho mọi người tiếp tục chiến đấu, không cho phép sự mệt mỏi hay bất kỳ sự chậm trễ nào.

Ở phía bên kia chiến trường, Chest và Shivata đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình.

Họ kiên cường cầm chân đám quái vật từ hai phía, không để chúng tiến thêm dù chỉ một bước, liên tục đẩy lùi những con Kobold đang cố gắng xông tới.

Những cú chém mạnh mẽ của Chest và những đòn đánh nhanh như chớp của Shivata tạo nên một bức tường phòng ngự vững chắc.

Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với một mạo hiểm không nhỏ. Mỗi khoảnh khắc họ đứng vững, mỗi cú đánh họ thực hiện đều khiến tình thế thêm phần căng thẳng.

Nếu một trong hai người mắc phải sai lầm, nếu một trong họ bị lạc nhịp, đám quái vật sẽ lập tức tìm ra khe hở, lao vào và bẻ gãy phòng tuyến.

Và nếu điều đó xảy ra, toàn bộ đội hình sẽ bị phá vỡ, để lại một khoảng trống c·hết người.

Ren nâng thanh kiếm lên, lao vào giữa trận chiến như một mũi tên xé gió.

Chân cậu đạp mạnh lên mặt đất cứng, cơ thể uốn cong như một cây cung, rồi vung kiếm chặt vào con Kobold đang lao tới.

Cú chém này mang theo sức mạnh như thể muốn xé toạc lớp da thịt nó, và con quái vật lập tức ngã quỵ, máu bắn ra xung quanh như mưa rơi.

Nhưng ngay khi Ren đang chuẩn bị vung kiếm tiếp theo, một con Kobold khác lao vào từ bên trái, con dao găm sắc bén của nó rít lên trong không khí.

Ren phản xạ nhanh chóng, xoay người một cách chính xác, né tránh, rồi ngay lập tức vung kiếm đâm mạnh vào con Kobold, xuyên thủng cơ thể nó.

Những con quái vật liên tiếp tràn tới, không chút kiên nhẫn, chỉ biết lao vào như những cơn sóng dữ dội.

Máu pixel văng khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi Ren, khẽ nhíu mày, nhưng cậu không kịp để ý đến sự tởm lợm đó.

Mồ hôi ướt đẫm trán, hai tay cầm chặt thanh kiếm, nhưng tâm trí cậu lại bỗng nhiên trống rỗng. Có điều gì đó không ổn, một cảm giác khó tả bắt đầu len lỏi vào lòng.

Ren quét mắt nhìn khắp chiến trường, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Yuna.

Nhưng không như mọi khi, cậu không thấy cô đứng sát bên, hỗ trợ, cùng chiến đấu.

Một tia hy vọng le lói, nhưng ngay lập tức, hy vọng ấy vụt tắt khi cậu nhìn thấy Yuna ở phía xa, chiến đấu với Lind, và Diavel.

Họ đang dồn hết sức vào đối thủ của mình, một con Kobold khổng lồ với những cú đấm mạnh mẽ như trời giáng.

Yuna nhảy lên, vung kiếm chuẩn xác, đỡ đòn cho Lind. Tuy nhiên, ánh mắt cô hoàn toàn tập trung vào con Kobold, không một lần liếc qua chiến trường nơi Ren đang bị vây quanh bởi những kẻ thù khác.

Cảm giác bị bỏ lại, bị lãng quên dâng lên trong lòng Ren, đau đớn như một vết dao cứa.

Cậu quay đầu, thở gấp, tìm kiếm Nautilus, người mà trước kia luôn là người đồng hành vững chãi, người mà cậu có thể tin tưởng trong những giây phút nguy hiểm nhất.

Nhưng như nỗi sợ cậu đã mường tượng, Nautilus cũng không xuất hiện. Cậu ta đang chiến đấu ở phía trước, chiến đấu với một người khác.

Những đòn đánh của Nautilus chính xác và nhanh chóng, không chút chậm trễ.

Nhưng điều làm Ren cảm thấy tê tái là, đôi mắt của Nautilus không một lần hướng về phía cậu.

Cậu ta không nhìn thấy Ren đang vật lộn giữa những con Kobold nhỏ bé, không có chút dấu hiệu nào cho thấy sự quan tâm.

Nautilus tiếp tục chiến đấu như một cỗ máy không cảm xúc, không hề biết rằng người bạn của mình đang cần sự giúp đỡ.

Một con Kobold khác bất ngờ lao tới từ phía sau, móng vuốt sắc bén của nó vung lên, đâm vào vai Ren.

Cảm giác đau đớn xuyên qua cơ thể, cậu kêu lên trong khi sức lực dần rời bỏ.

Nhưng Ren không dừng lại. Cậu nghiến răng, cố gắng chống lại nỗi đau, vung kiếm mạnh mẽ chặt đứt cánh tay của con quái vật.

Dù vậy, trong khoảnh khắc đó, sự cô đơn càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Cảm giác lạc lõng, bị bỏ lại như một đám mây trôi lềnh bềnh giữa bầu trời c·hiến t·ranh.

Những người đồng đội trước đây, giờ đã có những mối liên kết mới, những chiến binh khác mà họ tin tưởng hơn.

Và Ren, giờ đây, chỉ là một bóng mờ, không ai nhìn thấy trong chiến trường đầy hỗn loạn này.

Không được để điều gì khác làm phân tâm mình, Ren tiếp tục chiến đấu với trạng thái bất ổn.

Những nhát chém của Ren trở nên yếu ớt dần, như thể không còn sức mạnh nào trong cơ thể cậu.

Mỗi đòn đánh của Ren giờ đây chỉ là những động tác vô thức, như thể cơ thể cậu đã tự động lặp lại những phản xạ mà không cần đến sự cố gắng hay quyết tâm.

Tay cầm thanh kiếm nặng trĩu, không phải chỉ vì sức nặng của nó, mà vì gánh nặng của nỗi buồn, thất vọng đang dần kéo cậu xuống, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.

Những cú chém của Ren không còn đầy sức mạnh và sự quyết tâm như trước.

Thay vào đó, chúng chỉ là những đòn đánh mệt mỏi, thiếu đi sự sống, sự nhiệt huyết.

Cậu cảm nhận rõ rệt rằng cuộc chiến này không chỉ là đối mặt với lũ quái vật mà còn là cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ với chính cảm giác của mình, khi cậu dần nhận ra mình không còn là một phần quan trọng trong đội hình chiến đấu này nữa.

Một con Kobold lao tới, nhưng lần này Ren không còn đủ sức lực để tránh né.

Cậu vung kiếm lên, nhưng những động tác ấy không còn có mục đích, chúng chỉ là những cử động trống rỗng, thiếu sinh khí.

Cảm giác như thể mỗi cú chém, mỗi bước di chuyển chỉ là để duy trì sự tồn tại trong một thế giới mà cậu không còn thuộc về.

Khi con Kobold ngã xuống, một làn sóng chán nản ập đến. Cậu nhìn vào kẻ thù đã b·ị đ·ánh bại, nhưng chiến thắng không còn mang lại cảm giác thỏa mãn như trước.

Thực sự, điều mà cậu đang chiến đấu không phải là quái vật, mà là sự cô đơn đang bao trùm, cảm giác bị bỏ lại phía sau trong một cuộc chiến mà cậu không còn có ý nghĩa gì trong đó.

Cảm giác ấy càng lúc càng nặng nề, như một tảng đá lớn đè lên ngực Ren, khiến cậu khó thở.

Những chiến thắng trước đây giờ đây chỉ là những khoảnh khắc trống rỗng, không còn sức nặng hay giá trị.

Cậu đã từng chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình, nhưng giờ đây, cậu không thể tìm thấy động lực để tiếp tục. Mỗi cú chém trở nên vô nghĩa, mỗi bước tiến chỉ là một phản xạ vô hồn.

Dù lũ Kobold vẫn tiếp tục t·ấn c·ông, Ren chẳng còn nhận thức rõ ràng về chúng.

Cậu như một cái bóng trong chính cuộc chiến của mình, lạc lõng giữa đám đông những người chiến đấu hăng say, nhưng chẳng ai để ý đến cậu.

Những ánh mắt không còn tìm đến Ren, những lời chỉ huy của Diavel, Lind, hay Yuna không còn vướng lại trong tâm trí cậu.

Họ có những mục tiêu, những kẻ thù khác, những liên kết mới. Còn Ren, chỉ là một phần của đội hình, một mảnh ghép đã dần mất đi ý nghĩa.

Mỗi lần chiến đấu, cậu cảm thấy mình như càng bị tách ra khỏi nhóm, không còn đóng góp gì hữu ích.

Những đồng đội trước đây giờ như những người xa lạ, dường như không nhìn thấy sự mệt mỏi và sự thất vọng đang ngự trị trong lòng Ren.

Cậu đã hy vọng rằng mình có thể làm lại, tìm thấy một chỗ đứng, nhưng càng ngày, khoảng cách ấy càng lớn hơn.

Lũ Kobold tiếp tục lao vào, nhưng giờ đây, Ren chỉ còn sức mạnh của một cỗ máy cũ kỹ, hoạt động một cách tự động, không có đam mê, không có cảm xúc.

Chương 191: Bản Nhạc Của Thép và Máu