Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 194: Không ai nhìn lại

Chương 194: Không ai nhìn lại


Trận chiến bắt đầu nhanh và bất ngờ, nhưng cũng kết thúc một cách chóng vánh không kém.

Trong vài phút, mọi thứ đã trở lại im lặng, chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp và vết tích của cuộc chiến vừa qua.

Ren tra thanh kiếm vào vỏ, đôi chân mệt mỏi chùn xuống, và cậu ngồi phệt xuống mặt đất, hổn hển thở.

Cảm giác r·ối l·oạn và mệt mỏi chiếm lấy cậu, nhưng vẫn không thể ngừng chú ý đến những giọt mồ hôi lạnh trên trán.

Đôi bàn tay run rẩy, cậu mở kho đồ, lấy ra một bình thuốc hồi máu nhỏ. Nắp bình bật ra nhẹ nhàng, và Ren uống liền một hơi, không để ý đến vị đắng.

Cậu uống thêm một ngụm nữa, không phải vì cảm thấy cần thiết, mà chỉ đơn giản vì cái cảm giác mỏi mệt không thôi.

Hp: 120/525

Hp: 305/525

Nốc hơn phân nửa bình, cậu cảm thấy cơ thể có phần hồi phục, nhưng không phải là sự trọn vẹn.

Hoàn hồn một chút, Ren cất bình thuốc vào kho đồ, mắt liếc nhanh qua những người xung quanh.

Cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm khi thấy không ai b·ị t·hương nặng.

Nautilus và Yuna vẫn ổn, mặc dù hơi mệt mỏi, họ không có dấu hiệu gì đáng lo. Nhưng điều đó không giúp Ren cảm thấy dễ chịu hơn.

Trong khi đó, Diavel và ba người khác vẫn đứng vững, chẳng hề bị ảnh hưởng.

Họ không hề có vẻ mệt mỏi, cứ như thể trận chiến vừa rồi chỉ là một sự khởi đầu nhỏ, không có gì đáng lo ngại.

Họ vẫn giữ được sự ổn định, chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.

Và trong lúc đó, Ren không khỏi cảm thấy một sự khác biệt rõ rệt.

Họ cần phải giữ trạng thái tốt nhất, như thể có một thử thách còn lớn hơn đang chờ đợi phía trước.

Còn cậu... chỉ là một người trong số họ. Một người không thể bước ra ngoài bóng tối ấy, dù chỉ một lần.

Ren đứng dậy, cơ thể vẫn còn căng cứng, như thể từng cơ bắp đều đã bị đẩy đến giới hạn.

Cậu nhìn về phía Yuna và Nautilus, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

Cậu lôi một bình thuốc mới từ trong kho đồ, hy vọng rằng có thể giúp họ nhanh chóng hồi phục, để họ có thể tiếp tục đồng hành cùng mình.

Khi Ren vừa định đưa bình thuốc cho Yuna, một bóng người xuất hiện trước mặt, làm cậu khựng lại.

“Yuna, Nautilus cầm lấy.” Giọng Chest vang lên, không có chút ngập ngừng hay chần chừ.

Anh ta đứng đó, bình thản như thể đây là điều đương nhiên, ánh mắt không nhìn thẳng vào ai, chỉ đơn giản là làm công việc của mình.

Chest, với sự nhanh nhạy vốn có, đã đưa cho từng người một bình thuốc hồi máu, không cần phải bàn thêm.

Cử chỉ của anh ta chẳng có chút gì là đặc biệt, chỉ là một phần trong những thói quen quen thuộc, những trách nhiệm mà Chest đã gánh lấy từ lâu.

Anh là người hỗ trợ mọi thứ trong đội, luôn làm những điều mà chẳng bao giờ cần phải nói ra.

Những lúc như thế này, khi mọi thứ đều r·ối l·oạn, Chest luôn là người giúp đội hình giữ vững, không lùi bước trước những thử thách.

Ren nhìn về phía Chest, lòng bất giác nặng trĩu.

Cậu cảm thấy một chút chua xót, một sự mơ hồ không thể định nghĩa.

Chest, như một phần không thể thiếu trong đội, luôn biết cách làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng, một người không bao giờ thiếu vắng trong mọi cuộc chiến.

Nhưng là một người hỗ trợ, một người đứng sau, có lẽ anh ta chẳng bao giờ được nhìn nhận đúng như giá trị thực sự của mình.

Ren không nói gì thêm. Cậu biết Chest không cần sự cảm ơn, không cần những lời khen ngợi.

Anh làm mọi việc vì đội, vì những người xung quanh, và dường như không hề mong cầu điều gì từ những người anh đang bảo vệ.

“Ờm...Ren...cậu có việc gì không?” giọng Yuna bất ngờ vang lên, nhẹ nhàng nhưng cũng mang một chút lạnh lùng, như thể sự quan tâm của cô không thật sự xuất phát từ lòng nhiệt tình mà chỉ đơn thuần là một phản xạ xã giao.

Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có phần thiếu ấm áp, như thể có một khoảng cách vô hình giữa cô và Ren mà cả hai đều không thể vượt qua.

Ren cảm thấy tim mình chùn xuống. Cảm giác khó chịu vội xâm chiếm lấy cậu, khiến từng đường nét trên khuôn mặt trở nên căng cứng.

Cậu chợt nhận ra sự xa cách giữa họ, sự mơ hồ mà trước đó cậu đã không muốn thừa nhận. Trong một khoảnh khắc, cậu không biết phải nói gì, chỉ biết vội vàng giấu bình thuốc nhỏ sau lưng, như thể đó là một điều gì đó đáng xấu hổ.

“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn chắc rằng, mọi người ổn.” Giọng cậu khô khốc, thiếu tự nhiên, dù cậu đã cố gắng tạo ra một âm điệu bình thản.

Nhưng không có ai có thể lừa dối chính mình lâu dài, đặc biệt là khi chính cậu đang cảm nhận được sự hụt hẫng này.

Cậu cúi đầu, khuôn mặt bị chiếc mũ trùm của áo giáp che khuất, nhưng không đủ để giấu đi sự lúng túng trong ánh mắt.

Cậu cảm thấy như mình là kẻ lạc lõng, đứng ngoài mọi thứ, cố gắng tham gia nhưng lại không thể tìm được chỗ đứng. Cảm giác ấy… đau đớn hơn cậu tưởng.

Yuna gật đầu, đôi mắt cô như vô tình lướt qua cậu rồi lại nhanh chóng chuyển sang nơi khác.

Nụ cười của cô chỉ là một hình thức, xã giao mà không thật sự gắn liền với bất kỳ cảm xúc nào.

“Tôi ổn.” Cô nói, rồi quay đi, như thể không muốn để lại khoảng lặng nào cho những câu hỏi không lời.

Ren đứng đó, cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cậu. Những lời của Yuna, cái gật đầu của cô, tất cả đều như những nhát dao vô hình cứa vào lòng cậu.

Cậu chẳng thể định nghĩa chính xác cảm giác này, chỉ biết rằng nó đau, như một v·ết t·hương không thể lành.

Cậu tiếp tục đứng đó, không một ai để ý, không một ai nhìn lại.

Cảm giác trống rỗng trong lòng Ren càng lúc càng rõ rệt, như thể một phần trong cậu đã bị mất đi.

Họ có thể tự lo cho mình, nhưng Ren biết rằng mình không còn quan trọng như trước nữa.

Những người như Chest, dù không bao giờ tỏa sáng, lại là những người giữ vững đội hình, trong khi cậu… cậu chỉ là một bóng mờ lặng lẽ.

Ren bước ra xa một chút, cảm giác lạc lõng lại một lần nữa vây lấy cậu.

Cậu nhìn những người xung quanh, những người dường như không cần phải nói gì, nhưng vẫn luôn có thể làm mọi thứ trở nên ổn định.

Còn cậu, cậu chỉ đứng ngoài, nhìn họ như một người xa lạ trong chính đội của mình.

Ren quay người, bước trở lại vị trí của mình, từng bước chân nặng nề, như thể cậu đang mang theo cả một trọng lượng vô hình.

Không để ý, nhưng ánh mắt của Yuna vẫn dõi theo cậu. Một chút bối rối lóe lên trong đôi mắt cô, như một cơn sóng ngầm khó kìm nén.

Nhưng chỉ một thoáng sau, ánh mắt ấy nhanh chóng bị dập tắt, thay vào đó là một vẻ buồn bã không thể che giấu.

Cô mím chặt môi, như thể cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình, không cho phép mình yếu đuối, dù trong thâm tâm, có lẽ cô cũng cảm nhận được sự xa cách này.

Nhưng Yuna không phải là người duy nhất chú ý đến Ren. Nautilus, với ánh mắt vẫn còn nhuốm chút mệt mỏi sau trận chiến, cũng không thể rời mắt khỏi cậu.

Cậu ta không nói gì, chỉ lặng lẽ theo dõi bóng dáng Ren khuất dần vào bóng tối của khu mỏ.

Một tiếng thở dài thoát ra từ cổ họng, khẽ nhưng nặng nề.

Cảm giác bất lực dường như đang đè nặng lên cậu, nhưng không biết phải làm gì hay nói gì để phá vỡ sự im lặng khó xử này.

Và không phải chỉ có hai người ấy nhìn cậu.

Diavel, đứng gần đó, đôi mắt anh vẫn luôn sắc bén và quan sát từng chuyển động của những người xung quanh.

Anh không để lộ quá nhiều cảm xúc trong ánh nhìn, nhưng vẫn có một sự suy ngẫm nào đó trong đôi mắt ấy.

Một suy nghĩ khẽ lướt qua, như thể anh ta hiểu rõ những gì đang diễn ra giữa ba người.

Anh không lên tiếng, chỉ đứng đó, chăm chú nhìn Ren, như thể đã nhận ra sự bất ổn trong mối quan hệ này, nhưng lại không biết cách để can thiệp.

Tất cả đều im lặng, mỗi người chìm trong những suy nghĩ riêng của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng họ đang dần nhận thức được sự căng thẳng đang dâng lên giữa họ.

Sau một khoảng thời gian im lặng, khi mọi người đã kịp nghỉ ngơi và hồi phục đủ sức, Diavel bước lên phía trước, khuôn mặt anh nghiêm túc, không còn chút gì là vui vẻ như thường ngày.

Ánh sáng từ những ngọn đuốc yếu ớt chiếu qua, làm nổi bật lên những vệt bụi bẩn bám trên bộ giáp của anh.

Cả nhóm im lặng nhìn anh, cảm giác có điều gì đó trọng đại sắp được thông báo.

Diavel đứng giữa nhóm, ánh mắt anh sắc bén và kiên quyết. Không khí trong mỏ nặng nề, như thể mọi thứ đều đã sẵn sàng cho một sự kiện không thể tránh khỏi.

Diavel không để lâu thêm nữa, anh nhìn quanh một lượt, rồi nghiêm giọng thông báo:

“Hôm nay, chúng ta sẽ t·ấn c·ông boss của khu mỏ này.”

Lời nói của anh như một nhát chém xẻ ra sự im lặng căng thẳng. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào Diavel.

Chỉ một câu nói ngắn gọn, nhưng nó chứa đựng trong đó cả sự quyết định và hiểm nguy khôn lường.

“Cái thứ đã gây ra những trận đ·ộng đ·ất liên tục trong thời gian qua.

Những cơn chấn động đó không chỉ ảnh hưởng đến khu vực dưới sâu, mà đã khiến đám quái vật hoảng loạn, tràn lên các tầng trên này.

Thậm chí có một số con đã chạy ra ngoài, rời khỏi khu mỏ hoàn toàn.” Giọng Diavel trầm xuống, không có một chút gì là lo lắng hay do dự. Anh tiếp tục,

“Và những dấu hiệu cho thấy, không chỉ có đ·ộng đ·ất… mà còn có thứ gì đó đang thay đổi sâu bên trong lòng đất. Cái gì đó lớn hơn chúng ta tưởng.”

Lời anh vang lên, khiến từng người trong nhóm phải suy nghĩ về mức độ nguy hiểm đang chờ đợi họ.

Ren, mặc dù không có biểu hiện gì ngoài sự trầm mặc, nhưng trong lòng cậu, cảm giác lo âu dâng lên.

Cái gì đó "lớn hơn" thực sự không phải là thứ cậu có thể dễ dàng chấp nhận. Những cuộc chiến với quái vật thường khiến cậu nghĩ đến sự sống và c·ái c·hết, nhưng lần này có lẽ sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Diavel tiếp tục, một ánh nhìn quyết đoán lướt qua từng người trong nhóm.

“Chúng ta không còn thời gian để do dự nữa. Nếu không giải quyết ngay hôm nay, thứ này sẽ còn gây ra nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn nữa.

Nó không chỉ là một con boss đơn giản, mà là một mối nguy hiểm đang đe dọa cả khu mỏ này. Và nếu chúng ta không dừng nó, sẽ còn nhiều con quái vật tiếp tục tràn lên, sẽ có nhiều người chơi khác sẽ gặp nguy hiểm.”

Anh nhìn chằm chằm vào nhóm, ánh mắt không một chút lay động. “Tất cả chúng ta sẽ tham gia. Không ai đứng ngoài cuộc. Đây là trận chiến mà chúng ta không thể thất bại.”

Một sự im lặng bao trùm. Mỗi người trong nhóm, từ Yuna, Nautilus, cho đến những người khác, đều đang chuẩn bị tâm lý cho cuộc chiến này.

Tình thế không còn chỗ cho những nghi ngờ hay những lời bàn tán. Diavel đã đưa ra quyết định, và không ai có thể làm khác được.

Ren cảm thấy bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Cậu lặng lẽ siết chặt thanh kiếm trong tay, biết rằng những gì họ sắp đối mặt sẽ không dễ dàng.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt, như một ván bài lớn, mà không ai biết kết quả sẽ ra sao.

Chương 194: Không ai nhìn lại