Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Những Vết Tích Bị Lãng Quên.
“Cái nhẫn này có hiệu ứng gì vậy?”
Ren đứng im lặng. Cảm giác ngột ngạt len lỏi trong từng kẽ hở của bức tường đá xung quanh.
Người bán hàng cười xòa, xua tay: “Thôi được rồi, các cậu cứ lấy đi. Nhưng lần sau nhớ đừng mặc cả dữ vậy nhé.”
Trong ánh sáng mờ nhạt, những hình khắc trên tường dường như lay động, như thể chúng đang cựa mình dưới lớp đá lạnh lẽo.
Cậu đã đi qua những nơi quen thuộc của thị trấn, nhưng thay vì tìm được câu trả lời, cậu lại càng có nhiều câu hỏi hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngón tay của NPC lướt nhẹ qua bức bích họa, dừng lại ở phần bên dưới, nơi có những dòng chữ cổ khắc lên đá.
Bên trong nhà thờ, bầu không khí yên tĩnh và trang nghiêm.
“Bác ơi, cái này 2 Cor thôi được không ạ?”
Sau tất cả, đây vốn không phải nơi dành cho cậu nữa. Klein và những người khác đều đã đi.
Một số người chơi ngồi trên bậc thềm đá, nghỉ ngơi sau khi nhận nhiệm vụ từ bảng thông báo gần đó.
Mùi hương cay nồng phảng phất trong không khí, khiến Ren bất giác hít một hơi sâu.
Ren cứ ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng ban mai đã trải rộng khắp con phố lát đá, mọi thứ vẫn bình yên như mọi ngày.
“3 Cor đi mà, tụi cháu chỉ có từng này tiền thôi.”
Một vài người chơi đứng trước bảng, tranh luận sôi nổi về nhiệm vụ nào phù hợp với cấp độ của họ.
“Cộng 5% tốc độ di chuyển. Nhưng giá hơi chát đấy.”
Ở góc đường, một nhóm người chơi đang tụ tập quanh quầy bán vật phẩm hiếm. Một tấm áo choàng xanh lam thêu hoa văn bạc được treo trên giá, bên cạnh là một chiếc nhẫn phát sáng nhè nhẹ.
Cậu mới nhận ra...nơi này còn đông đúc và nhộn nhịp đến thế nào. Hơn 10.000 người chơi đều sống và sinh hoạt ở nơi đây.
Một cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ hẹp. Ngọn nến trên bàn chập chờn, bóng giáo sĩ kéo dài trên nền đá, như thể hòa làm một với màn đêm bên ngoài.
Giọng nói trầm thấp vang lên, không quá lớn nhưng đủ để kéo Ren ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Cậu quay lại, đối diện với vị giáo sĩ.
"Vậy… thử thách mà ngài nhắc đến là gì?"
Ren siết chặt bàn tay, rồi lại buông ra. Cậu đã nghĩ sẽ đi theo hướng riêng, nhưng khi thực sự phải rời khỏi nơi này, cậu mới nhận ra bản thân vẫn chưa sẵn sàng.
Chếch một chút về hướng bắc, ẩn mình sau những con phố nhỏ là Nhà thờ cổ.
Các NPC thương nhân cũng có quầy hàng nhỏ quanh đây, nhưng không sôi động như khu chợ ngoài trời.
"Nhưng biến mất… không có nghĩa là đã rời bỏ."
Những cuộc trò chuyện, mặc cả, trao đổi thông tin diễn ra khắp nơi. Một vài người chơi tạm nghỉ, đứng tựa vào vách tường nhâm nhi ly bia, bàn tán về những tin đồn mới nhất.
Ren nheo mắt, nhìn ông ta chờ đợi. Nhưng thay vì trả lời trực tiếp, giáo sĩ chỉ bước đến một chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Ông ta cẩn thận lấy ra một cuộn giấy da, mở nó ra trước mặt Ren.
Một vài người chơi đang đứng trước bệ thờ, lặng lẽ cầu nguyện hoặc kiểm tra thông tin về các kỹ năng hỗ trợ đặc biệt.
Nhưng giờ đây, khi đứng trước cánh cửa không biết là đá hay gỗ, nhưng trông nó rất cứng cáp và nặng nề, Ren có một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng chính sự yên bình này lại khiến cậu cảm thấy lạc lõng.
Cậu có nên rời đi không?
Chương 53: Những Vết Tích Bị Lãng Quên.
“Họ vẫn dõi theo. Họ lắng nghe. Và những kẻ bước đi dưới bóng của họ… sẽ phải chứng minh bản thân.”
Trên đó là hàng trăm mảnh giấy nhiệm vụ, từ đơn giản như thu thập thảo dược, săn quái vật cấp thấp, cho đến những nhiệm vụ khó hơn liên quan đến việc khám phá các khu vực bí ẩn.
Cậu nhớ mang máng đâu đó có người nói rằng, ngoài việc nấu ăn, một số loại gia vị này còn có thể chế tạo thuốc hồi phục hoặc thậm chí là thuốc độc, tùy vào cách sử dụng.
Ông ta đập mạnh thanh kiếm vào cạnh quầy như để chứng minh chất lượng, khiến một vài người chơi hiếu kỳ dừng lại xem xét.
Ren dừng lại, cảm giác có gì đó quen thuộc khi nhìn vào bức tranh.
Những bức bích họa đã cũ kỹ, nhưng từng nét vẽ vẫn rõ ràng đến kỳ lạ. Đôi mắt sắc lạnh của sinh vật trên bức tranh dường như vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Từ xa, Ren đã có thể nghe thấy âm thanh ồn ào quen thuộc: tiếng rao hàng, tiếng cười đùa, tiếng leng keng của kim loại v·a c·hạm trong lò rèn.
Không còn lý do gì để cậu bám trụ lại. Nhưng... đi đâu đây? Và để làm gì?
"Con đang băn khoăn."
Ren cúi xuống nhìn. Và ngay khi cậu đọc được những dòng chữ đầu tiên, một luồng cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng...như thể những con chữ ấy đã tồn tại từ lâu, chờ đợi một ai đó đến để hoàn thành chúng.
Trên tấm giấy, những dòng chữ cổ xưa trải dài theo nét mực mờ nhạt.
Bên cạnh đó, một quầy hàng gia vị bày đủ các lọ nhỏ, bên trong chứa những loại bột đủ màu sắc.
Giờ đây, khi không còn phải vội vã làm nhiệm vụ hay lo nghĩ về chuyện rời đi, cậu mới nhận ra mình đã bỏ lỡ bao nhiêu điều.
Người đàn ông đứng đó, mái tóc bạc dài tựa dòng suối lặng lẽ chảy qua thời gian.
Chìm đắm trong những suy nghĩ mê man, đôi chân bất giác đưa cậu tới nơi được coi là nhộn nhịp nhất.
Những bức bích họa trên tường miêu tả những truyền thuyết cổ xưa, trong đó có hình ảnh một sinh vật khổng lồ với đôi mắt sắc lạnh và bộ lông dày, được bao quanh bởi những vệt sáng mờ ảo.
Không khí nơi đây mang theo mùi hương hỗn hợp: hương bánh mì mới nướng, mùi thịt quay béo ngậy, chút cay nồng của gia vị khô, và cả mùi sắt thép từ những lưỡi dao mới được mài sắc.
Ren khẽ cau mày. Vị thần bảo hộ...? Bất giác, Ren nhớ về con sói khổng lồ tối hôm qua....
Suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại, không có câu trả lời.
Giọng ông trầm xuống, nhẹ như hơi gió thoảng qua đêm tối.
Cậu có thể phủ nhận. Cậu có thể vờ như mình không hiểu.
Có lẽ.... khi đi dạo quanh thị trấn, cậu sẽ tìm được câu trả lời.
Khu chợ.
Một NPC mặc giáp bạc, có lẽ là một hiệp sĩ, đang đứng cạnh bảng thông báo, sẵn sàng hướng dẫn những người chơi mới.
Nhưng trước khi kịp quyết định, giáo sĩ đã tiếp tục, giọng ông chậm rãi như một lời thì thầm vọng ra từ bóng tối:
Khu chợ không chỉ là nơi giao thương, mà còn là nơi kết nối con người.
Khi thấy Ren dừng chân gần đó, hắn chỉ gật đầu nhẹ mà không nói gì, như thể đã quen thuộc với sự xuất hiện của những người chơi lang thang không mục đích như cậu.
Đây là nơi mà những người chơi thường tụ tập, trao đổi thông tin hoặc tìm tổ đội.
Những dãy quầy hàng trải dài dọc theo con đường chính, các tấm vải bạt sặc sỡ căng trên cao che bớt ánh nắng, tạo thành những mảng bóng mát xen kẽ với tia sáng lấp lánh.
“Đây là vị thần dẫn dắt chúng ta.” Một giọng nói vang lên từ phía sau, là NPC giáo sĩ. “Một trong những vị thần cổ đại từng bảo hộ vùng đất này.”
Giáo sĩ nâng nhẹ bàn tay, những ngón tay lướt qua bức bích họa phủ bụi thời gian.
Đi xa hơn một chút là Quảng trường Trung tâm, trái tim của thị trấn.
Ren đứng yên một lúc lâu, để mặc suy nghĩ trôi nổi trong tâm trí.
‘Mình muốn đi... nhưng cũng muốn ở lại.’
“Cảm ơn vì bữa ăn ạ. Nó vẫn tuyệt vời như mọi khi.”
Ren bước đi chậm rãi trên con đường lát đá, để mặc bản thân hòa vào nhịp sống thường nhật của thị trấn.
Họ chủ yếu tới hồ nước chính nằm tại trung tâm nhà thờ để cầu nguyện hoặc quyên góp tiền bạc...để nhận buff tạm thời, nhằm tăng hiệu quả khi đi săn.
Đôi mắt ông sâu thẳm, phản chiếu những bí ẩn xa xăm như thể đã chứng kiến nhiều hơn những gì lời nói có thể diễn tả.
NPC thương nhân đứng sau quầy, vẫy gọi những người chơi đi ngang qua, cố gắng chào bán những món hàng của họ.
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Ren. Cậu không chắc câu hỏi đó mang ý nghĩa gì...là một sự khẳng định, hay chỉ là một phép thử?
Sau khi ăn xong, Ren chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay nắm hờ lấy cái thìa đã cạn sạch thức ăn. Cậu không vội đứng dậy.
Thỉnh thoảng cũng chỉ ghé qua bảng nhiệm vụ và tiệm rèn...
Những ngày qua...cậu đã làm gì vậy? Cậu liên tục thực hiện một vòng lặp vĩnh cửu, rời khỏi thị trấn bằng con đường chính và quay trở lại quán trọ sau khi đánh quái cả một ngày...
Không nhiều người lui tới nơi này, phần lớn người chơi chỉ coi nó như một cảnh nền vô dụng trong game.
Nơi bắt đầu nỗi ác mộng... (đọc tại Qidian-VP.com)
“Những vị thần đã không còn bảo hộ thế giới này nữa. Họ lặng lẽ rời đi, để lại một di sản không ai hiểu trọn vẹn, một lời tiên tri bị lãng quên.”
Ren cảm thấy cổ họng khô khốc. Những lời ấy không hẳn là một cảnh báo, cũng không giống một lời mời gọi, mà là một sự thật, tàn khốc và không thể chối bỏ.
Cậu nuốt khan. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưa kể đến hàng trăm, hàng ngàn NPC.
Cuối cùng, Ren đứng dậy, đẩy ghế về chỗ cũ. Nếu không thể quyết định ngay, vậy thì đi một vòng đã.
Không xa đó, một người bán trái cây ở độ trung niên, dáng vẻ hiền lành, đang bị một nhóm người chơi bao vây.
Cảm giác no bụng khiến cơ thể thoải mái hơn, nhưng tâm trí lại chẳng hề nhẹ nhõm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ren tấm tắc và ngỡ ngàng trước sự rộng lớn và khổng lồ của thị trấn?
"Nhiệm vụ của con… bắt đầu từ đây."
“Con đã nhìn thấy nó rồi, phải không?”
Ren đi lững thững giữa dòng người, ánh mắt lướt qua từng quầy hàng.
Thị trấn Khởi đầu là nơi mà tất cả người chơi đều đặt chân đến từ những ngày đầu tiên, nhưng không phải ai cũng thực sự để tâm đến nó.
Như thể nơi này đang nắm giữ điều gì đó mà cậu chưa khám phá hết.
Tòa kiến trúc cũ kỹ với những bức tường đá phủ rêu phong, những ô cửa kính màu mô tả các vị thần mà Ren chưa từng để ý kỹ.
Nằm ở xa hơn một chút nơi những cánh cổng bằng sắt không thể xuyên thủng, nơi gần nối vào, một bảng thông báo khổng lồ được dựng lên.
Ở giữa quảng trường có một đài phun nước cổ, dòng nước trong vắt chảy róc rách, cùng với ngọn tháp chuông cổ kính vẫn đứng đó qua bao năm tháng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu không thực sự có ý định mua gì, nhưng chỉ đơn giản là muốn hòa vào nhịp sống nhộn nhịp này thêm một chút.
Một NPC giáo sĩ già đứng gần đó, đôi mắt hiền từ nhưng cũng đầy bí ẩn.
Giáo sĩ khẽ nghiêng đầu, khóe môi ông cong nhẹ như thể đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu.
Một thợ rèn NPC, dáng người to lớn với cánh tay rắn chắc phủ đầy những vết cháy nám, cầm lên một thanh kiếm dài mới rèn, lưỡi thép phản chiếu ánh sáng sắc lạnh. “Kiếm thép bạc! Được rèn từ khoáng thạch hiếm, đảm bảo sắc bén và bền bỉ! Giá chỉ 4.000 Cor!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.