Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88: Gió Nổi Giữa Trưa.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Gió Nổi Giữa Trưa.


“Anh...anh đã gọi họ đến sao?”

Đối phương không kịp phản ứng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu có thể thắng một kẻ. Nhưng nếu bọn chúng cùng lúc t·ấn c·ông.

Ren siết nhẹ chuôi kiếm trong tay, cảm giác kim loại lạnh lẽo áp vào lòng bàn tay khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng Kibou trầm xuống, không còn vẻ hờ hững và nửa đùa nửa thật như mọi khi.

Một đòn trúng mục tiêu.

Cậu biết mình đã hành động bốc đồng, chỉ vì không chịu được ánh mắt của đám người kia.

Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua bả vai cậu với khoảng cách chưa đến một đốt ngón tay, để lại một vệt sáng mờ nhạt giữa không trung trước khi cắm thẳng xuống nền đất, tạo ra một tiếng "keng" khô khốc.

Cậu không muốn thừa nhận, nhưng Kibou nói đúng. Nếu vừa rồi đội cảnh vệ không đến kịp lúc, tình huống sẽ ra sao?

“Đúng vậy, chỉ là một chút hiểu lầm.”

Ngay khoảnh khắc đó...

Kibou không tiếp tục trách móc hay giảng giải. Anh ta chỉ lặng lẽ xoay người, từng bước đi trông có vẻ thảnh thơi nhưng vẫn mang theo sự dứt khoát quen thuộc.

Nhưng ngay sau đó, gã thở mạnh một hơi, nhanh chóng đưa tay lên làm bộ dạng đầu hàng.

Một trong những cảnh vệ liếc nhìn đồng đội, sau đó hừ nhẹ một tiếng.

Nhanh hơn.

Anh ta cao lớn, cơ thể rắn chắc, khuôn mặt cương nghị đầy nghiêm nghị. Giọng nói của anh ta không lớn, nhưng từng từ thốt ra đều mang theo áp lực khiến không ai dám chống đối.

"Được thôi." hắn kéo dài giọng, nhấn từng chữ một cách chậm rãi, như thể muốn tận hưởng khoảnh khắc này. "Mày muốn cứng đầu? Tao sẽ giúp mày sáng mắt ra."

Ren nhìn Kibou, ánh mắt trầm xuống. Cậu không chắc mình có nên cảm ơn hay không.

Không thể cứ mãi như thế này được.

Mọi âm thanh ồn ào trong khu vực dường như bị nuốt chửng bởi sự im lặng nặng nề bao trùm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phải chăng, đã đến lúc cậu cũng nên rời đi?

Một nhóm người mặc giáp đen của đội cảnh vệ xuất hiện, tiến vào giữa vòng vây, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người có mặt.

Những người chơi xung quanh nín thở.

“Không có gì đâu, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Cậu nghiêng người tránh cú đâm, xoay cổ tay kéo thanh kiếm về phía sau, rồi đột ngột vung lên..

Những kẻ còn lại cũng vội vã phụ họa.

Đúng lúc đó....

Hắn không ngờ Ren lại nhanh đến vậy.

Một giọng nói trầm vang lên từ phía xa, sắc bén như một m·ũi d·ao cắt ngang bầu không khí căng thẳng.

Nhóm của Klein đã rời đi. Những người chơi khác cũng đang dần rời khỏi đây để đến với những bãi săn lớn hơn, cơ hội tốt hơn.

Dưới ánh sáng gắt gỏng ban trưa, không gian xung quanh như bị đóng băng bởi bầu không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở.

Cậu không phải kẻ hiếu chiến, không phải loại người dễ dàng bị khiêu khích mà lao vào đánh nhau vô nghĩa.

Hắn lảo đảo, bước chân chệch choạng vì đau đớn. Chiến đấu giữa khu vực an toàn sẽ không gây nguy hiểm cho người khác.

Cảm giác bị người khác chỉ ra điểm yếu luôn khiến cậu khó chịu...đặc biệt khi bản thân cũng tự ý thức được điều đó.

Ren rảo bước nhanh hơn, hòa vào dòng người trên con phố chính. Cậu không biết Kibou đã đi đâu, nhưng cậu cũng chẳng có ý định đuổi theo.

Ren không đáp. Cậu chỉ đứng yên đó, nhìn theo bóng Kibou dần khuất trong dòng người.

Ren quay đầu lại.

Tên cầm đầu đứng phía sau hơi nhướn mày.

Ren không chắc mình có thể đánh bại bọn họ.

Ren nheo mắt, một ý nghĩ lướt qua trong đầu.

Không....

Những người chơi đứng gần đó theo bản năng lùi lại vài bước, giữ một khoảng cách an toàn với nhóm đang đối đầu nhau ngay giữa trung tâm.

Cậu biết mình không đủ mạnh....ít nhất là chưa.

Không ai dám chậm trễ. Đám người gây sự cúi thấp đầu, lầm lì quay người bỏ đi.

Một vệt cắt hiện rõ trên vai hắn, những mảnh pixel đỏ vỡ ra như những mẩu bụi lấp lánh rồi tan biến vào không khí.

Ren cúi xuống nhìn bàn tay mình, những ngón tay vẫn vô thức siết chặt chuôi kiếm như muốn bám víu vào một thứ gì đó.

Kibou đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sắc bén.

“Không có gì nghiêm trọng cả.”

Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Ren.

Rồi hắn vung thanh kiếm.

Không ai lên tiếng, không ai can thiệp, họ chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đang theo dõi một ván cờ với kết cục đã được định sẵn, nhưng vẫn chờ đợi để xem liệu có điều gì bất ngờ sẽ xảy ra hay không.

Cậu cắn nhẹ môi dưới, rồi thả lỏng tay, quay người rời đi.

Nhưng Ren không có thời gian để vui mừng hay dừng lại quan sát kết quả.

Cậu đã ở lại Thị trấn Khởi đầu lâu hơn bất kỳ người chơi nào khác mà cậu từng gặp.

Cậu nhìn Kibou, rồi liếc về hướng đội cảnh vệ vừa rời đi. Cách họ xuất hiện quá đúng lúc, như thể đã có người gọi họ đến từ trước.

KENG!

Ánh thép chớp nhoáng giữa ánh nắng ban trưa.

Kẻ vừa lao đến định t·ấn c·ông Ren khựng lại ngay lập tức. Gã cùng với những tên đồng bọn lùi một bước, siết chặt v·ũ k·hí trên tay nhưng không dám hành động liều lĩnh nữa.

Một vài kẻ trong số chúng vẫn còn ngoái lại nhìn Ren, ánh mắt lóe lên tia bất mãn và thù hằn.

Cuộc sống nơi đây vẫn tiếp tục, không ai còn để tâm đến trận xô xát vừa nãy nữa. Đối với họ, đây chỉ là một sự kiện nhỏ nhặt, chẳng đáng để nhớ đến.

Trong ánh nhìn đó có chút suy xét, chút dò xét, nhưng cũng có một tia cảm xúc khó nắm bắt. Như thể anh ta vừa muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn cách giữ im lặng.

“Lần sau, nếu không chắc thắng, đừng có mà ngu ngốc đứng lại đánh nhau như vậy. Một bước lùi đúng lúc còn đáng giá hơn một trận chiến vô ích.”

Ren siết chặt bàn tay đang nắm chuôi kiếm, cảm nhận từng đường vân lạnh lẽo của kim loại áp vào da mình.

Lời nói bật ra một cách thản nhiên, không quá nặng nề nhưng lại mang theo trọng lượng nhất định.

Một lát im lặng trôi qua.

Những người chơi xung quanh lập tức lùi ra xa hơn.

Ren hạ thấp giọng.

“Tôi không phải lúc nào cũng rảnh để dọn dẹp mớ rắc rối mà cậu tự rước vào người đâu.”

…Nhưng về phía trước là hướng nào?

Khi sắp bước qua Ren, Kibou chợt dừng lại trong thoáng chốc. Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn phất vài ngọn tóc nâu nhọn như gai xương rồng của anh ta.

Chương 88: Gió Nổi Giữa Trưa.

“Hiểu lầm hay không không phải do các ngươi quyết định.” Anh ta khoát tay ra hiệu. “Biến khỏi đây trước khi ta đổi ý.”

Âm thanh v·a c·hạm chói tai vang lên khi cậu xoay người phản kích. Cú chém của Ren nhanh và chính xác đến mức đối phương chỉ kịp giơ v·ũ k·hí lên chống đỡ theo bản năng, nhưng lực v·a c·hạm mạnh đến nỗi khiến hắn loạng choạng, bị đẩy lùi về sau một bước.

Nhưng... nhận thức được một chuyện và chấp nhận nó lại là hai điều hoàn toàn khác nhau.

Nó không đơn thuần là một câu phàn nàn, mà giống như một lời cảnh báo, hoặc có lẽ là một sự nhắc nhở lặng lẽ.

“Tôi chẳng làm gì nhiều. Chỉ tiện tay báo một chút thôi.”

Và quan trọng nhất, cậu phải học được cách chiến đấu đúng nghĩa. Không phải bằng sự liều lĩnh, không phải bằng ý chí đơn thuần, mà bằng kỹ năng, bằng thực lực thực sự.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, những bộ giáp kim loại va vào nhau phát ra âm thanh nặng nề nhưng đầy uy lực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên phía trước bước lên, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn vài bước chân. Hắn không vội t·ấn c·ông ngay, thay vào đó là một nụ cười khinh bỉ chậm rãi hiện lên trên môi, đôi mắt ánh lên tia nhìn đầy chế giễu.

Tên cầm đầu trong nhóm gây sự cắn răng, như thể đang cân nhắc có nên liều lĩnh chống đối hay không.

Ren siết chặt chuôi kiếm hơn, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim đang tăng tốc trong lồng ngực.

Cậu không có lợi thế về số lượng, kỹ năng cũng chưa đủ để áp đảo một cách tuyệt đối.

Nhưng Kibou đã không để cậu có thời gian suy nghĩ.

Một cuộc bao vây.

Tên bị đẩy lùi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Hắn nghiến răng, mắt lóe lên tia tức giận khi trượt chân ra sau lấy đà, rồi ngay lập tức lao lên một lần nữa với tốc độ gấp đôi so với trước.

Ren cũng không lùi.

Quyết đoán hơn.

Ren không chớp mắt. Cậu không muốn bị hiểu lầm, nhưng cũng không có ý định giải thích dài dòng. Thay vào đó, cậu chỉ siết nhẹ chuôi kiếm rồi lắc đầu.

Nhưng cảm giác đâu đớn vẫn được khắc họa một cách trân thật nhất.

Nếu cậu không muốn bị dẫm nát dưới chân người khác, không muốn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai… cậu phải mạnh hơn.

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Lúc này, điều duy nhất cậu cần làm là tiếp tục tiến về phía trước.

Ren không bận tâm.

Kibou không phủ nhận. Cậu ta chỉ khẽ nhún vai, môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

Không ai trả lời ngay. Đám người gây sự đưa mắt nhìn nhau, nhưng chẳng ai dám mở miệng.

Không ngoái đầu lại, Kibou chỉ nghiêng người, đôi mắt nâu sắc bén liếc nhìn Ren qua khóe mắt.

Nhưng đối với Ren…

“Dừng lại.”

Nhưng trận đấu vẫn chưa kết thúc.

Lưỡi kiếm xé gió, vẽ nên một đường cắt sắc nét.

Ren lập tức phản ứng.

Mà vì Kibou đã nhìn thấu cậu quá dễ dàng.

Người cảnh vệ hạ tầm nhìn xuống Ren, ánh mắt dò xét lướt qua thanh kiếm trong tay cậu.

Đồng bọn của hắn cũng trở nên căng thẳng, những tia nhìn ngạo mạn lúc trước giờ chỉ còn lại sự lưỡng lự xen lẫn lo lắng.

Cậu nghiêng người né tránh trong tích tắc, cơ thể dịch chuyển linh hoạt như một cơn gió.

“Ngươi là người khơi mào chuyện này sao?”

Một trong những cảnh vệ bước lên, tay đặt trên chuôi kiếm như sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay khi cậu vừa lùi lại để lấy khoảng cách, một kẻ khác đã lao đến từ bên cạnh, lưỡi dao găm sắc bén trên tay hắn ánh lên một tia sáng c·hết chóc trong ánh chiều tà.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu sẽ lùi bước, sẽ để bản thân bị chà đạp chỉ vì đối phương đông hơn, mạnh hơn.

Đội cảnh vệ không nói thêm gì, chỉ xác nhận tình hình lần cuối trước khi rời đi.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng ồn ào rải rác từ những người chơi xung quanh.

Lời nói của anh ta không sắc bén đến mức trách móc, nhưng lại mang theo một sự khó chịu rõ ràng.

Bụi mờ tung lên dưới chân.

Không phải vì anh ta trách móc. Cũng không phải vì anh ta đã cứu cậu.

Ren hơi cau mày. Cậu hiểu ý Kibou, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu thích nghe nó.

Bầu không khí căng thẳng dần lắng xuống, những người chơi hiếu kỳ xung quanh cũng bắt đầu tản đi.

Cậu chỉ đứng yên, chờ cho đến khi đám người biến mất khỏi tầm mắt, rồi mới nhẹ nhàng thả lỏng vai.

Một cơn gió khác lướt qua, mang theo hơi lạnh lẩn khuất giữa những tòa nhà cũ kỹ của Thị trấn Khởi đầu.

“Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Ý tưởng rời khỏi nơi này bắt đầu bám rễ trong tâm trí Ren, như một hạt giống nhỏ bé vừa nảy mầm.

“Cậu thật sự biết cách gây chuyện đấy.”

Nếu tiếp tục cố chấp, cậu có thể b·ị đ·ánh bại, và còn gì nhục nhã hơn việc bị những kẻ đó chà đạp ngay trước mặt những người chơi khác?

Không ai muốn dính dáng đến cảnh vệ, những NPC này không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ cần gây rối trong khu vực do họ kiểm soát thì sẽ bị trừng phạt ngay lập tức.

…Không thể nào.

Ren đã rút kiếm.

Nếu bây giờ cậu lùi lại, lần sau bọn chúng sẽ còn lấn tới bao nhiêu nữa?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Gió Nổi Giữa Trưa.