Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Cỏ Khói Mờ Sông
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Chương 29
Hắn cười lạnh lẽ: "Đi ư? Đời này, nàng đừng hòng!"
Ta không sai, cớ sao phải chép phạt?
Ta và Giang Uyển tranh đấu, con của ta, lại còn phải tiếp tục tranh đấu với con của nàng ta sao? Thật là vô vị, nhạt nhẽo.
Đêm ấy, sau khi hắn rời đi, ta ôm chặt chăn gấm, bật khóc thành tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời lẽ ấy khiến nước mắt ta trào ra, vội vàng nắm chặt lấy tay áo hắn mà van nài: "Xin ngươi… cầu xin ngươi hãy buông tha cho ta. Hưu thư cũng được, xin ngươi… xin ngươi hãy để ta rời khỏi nơi này..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta ngồi lặng người trên giường, khẽ khàng xoa bụng mình, nước mắt ta tuôn ra như mưa, giọt lệ nóng hổi từng giọt, từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
Ta xưa nay đối đãi với hạ nhân không tệ, dẫu bị cấm túc, mọi thứ vẫn đầy đủ, chẳng thiếu thốn món gì.
Chỉ Nhi khẽ đáp, Vương gia, kẻ khốn nạn c·h·ó má kia, có lẽ giống như lời Vương ma ma từng nói. Hắn vốn tính tham lam, ai đối tốt với hắn, hắn liền muốn chiếm đoạt tất cả, muốn nắm giữ mọi thứ trong tay. Chỉ Nhi còn giận dữ mắng hắn là đồ khốn kiếp, bảo ta đừng vì kẻ khốn nạn ấy mà tự làm khổ mình thêm nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Về sau, ta đem nỗi lòng thắc mắc hỏi Chỉ Nhi, vì sao Triệu Tư Hành rõ ràng trong tim đã có bóng hình người khác, cớ sao vẫn trao ta dịu dàng, khiến lòng ta xao động? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nổi trận lôi đình: "Nàng chán ghét vương phủ đến vậy sao? Nàng đã mang thai rồi."
Cớ sao, ngay lúc này lại có thai? Chẳng lẽ, cả đời này ta không thể thoát khỏi cái địa ngục trần gian này ư?
Thì ra, lệ nóng lại bỏng rát đến vậy.
Ta bảo Lan Nhi, Chỉ Nhi cứ thong thả mà chép. Bị cấm túc, ngẫm lại cũng chẳng tệ, ngày ngày ta vẫn ung dung tản bộ trong vườn.
Nghĩ đến thôi đã thấy tim gan bủn rủn, hòa ly chẳng thành, lại bỏ mạng nơi đây, thật là không đáng.
Triệu Tư Hành nhẹ nhàng kéo góc chăn đắp cho ta: "Nàng cứ an tâm dưỡng thân cho tốt, con này, dù sao cũng là đích xuất, bản vương nhất định sẽ không bạc đãi."
Hắn khẽ gật đầu.
Đôi khi ngẫm lại, lòng vẫn còn kinh hãi. Ta vậy mà dám mắng nhiếc Triệu Tư Hành tới tấp, suýt chút nữa còn bị hắn bóp cổ đến c·h·ế·t. Vết lằn đỏ trên cổ, cả mươi ngày sau mới mờ đi.
Khi ta tỉnh giấc, đã thấy Triệu Tư Hành ngồi lặng lẽ bên mép giường. Ta ngỡ mình còn đang trong cơn mộng mị. Ngây ngốc hỏi hắn: "Vương gia… đến đây để trao cho thiếp thân thư hòa ly chăng? Ngài đến để… thả tự do cho thiếp thân sao?"
Ta run run níu chặt lấy tay áo hắn, vội vã hỏi lại: "Thật… thật chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta kinh hoàng ngồi bật dậy, chuyện này… sao có thể?
Chương 27: Chương 29
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.