Ta Biết Võ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Trần Hảo (2)
"Không ra vào nguy hiểm, một võ giả thật sự là võ giả sao?" Trọng Lâm khinh thường cười. Còn một điều hắn không nói, hắn đã trả phí để nhận nhiệm vụ a! Kêu hắn trở về khác nào bắt hắn từ bỏ nhiệm vụ. Thế thì thật là thua lỗ!
Gật đầu xem như chào hỏi cả nhóm, Trần Hảo nhìn Trọng Lâm và Lý Dương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nên khi Trọng Lâm nói câu nói này, làm hắn nhớ lại lúc hắn còn được huấn luyện. Hắn bắt đầu xem trọng Trọng Lâm, và xem như cơ hội cho Trọng Lâm rèn luyện.
Trọng Lâm và Hồ Đại bắt đầu thấy mệt mỏi, Lý Dương vì muốn trấn an tâm lý của bản thân mà hỏi ra một đống câu ngớ ngẩn. Trọng Lâm cùng Hồ Đại lúc đầu còn trả lời, về sau hầu như là Lý Dương độc thoại. Cả ba cùng đứng chờ Trần Hảo đến.
"Thông cảm, phải dùng biện pháp mạnh, không thôi tên ngớ ngẩn này không chịu về." Trọng Lâm cười cười, đỡ Lý Dương lên xe. Sau đó Trọng Lâm quay trở lại.
"Tên lạ thật, tớ hầu như chưa nghe thấy." Hồ Đại chống cằm suy nghĩ. Tên công pháp này quá lạ. Hắn biết một môn phái thái cực, đó là Võ Đang, nhưng người ta cũng không có bộ công pháp này. "Thật kỳ quái."
Trần Hảo nhíu mày. " Cậu cũng nên trở về, việc tiếp theo không an toàn". Nói xong Trần Hảo cũng muốn đánh ngất Trọng Lâm.
Trọng Lâm cười cười, nuốt viên đan dược vào, săc mặt của hắn trở nên hồng hào hơn một chút. "Đồ cáo già." Tiểu Trí khinh bỉ Trọng Lâm.
Hồ Đại cùng Trọng Lâm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn. Lúc này cả hai kim đỏ và trắng cùng quay, chứng tỏ mục tiêu đang cách đây khoảng 15 đến 20km, không xác định được khoảng cách. Cả ba xuống xe taxi, sau đó thử đi về các hướng khác nhau, để xác định xem là la bàn chỉ hướng nào. Vì khoảng cách quá xa, nên la bàn không thể chỉ ra vị trí chính xác, chỉ có thể xác định bằng cách... xem kim còn quay hay không. Sau một hồi xác định, cả ba chắc chắn là phải đi hướng bắc ra ngoài thành phố, đây là hướng kim la bàn vẫn quay.
"Đúng vậy, hệ thống nằm sâu trong não hải của chủ nhân, nên có thể nghe thấy chủ nhân suy nghĩ thì có gì là lạ chứ."
"Chủ nhân đừng lo lắng, về sau khi chủ nhân khai thác được cơ thể này nhiều hơn, thì có thể phong bế suy nghĩ, và tuỳ ý giao lưu với hệ thống mà không sợ hệ thống đọc được suy nghĩ. Còn hiện tại, cố gắng mạnh lên chủ nhân." Tiểu Trí cười cười khinh bỉ Trọng Lâm. Muốn qua mặt hệ thống sao, còn khuya nhé!
"Nói!"
"Thật tổn thương a." Trọng Lâm thầm nghĩ. Hắn đã né tránh và phản đòn chỉ trong chớp mắt. Đây là tiến bộ của hắn nhờ có Hồ Đại, mặc dù không đột phá Luyện Thể Cảnh, nhưng cũng kém không nhiều. Kết quả, Trần Hảo không một cái nhíu mày khi ăn trọn quyền của hắn. Cứ như là không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có phần áo của Trần Hảo hơi bị nhăn một tí, chứng minh Trọng Lâm vừa mới t·ấn c·ông.
"Môn võ mà cậu học được, tên là gì vậy? Vì tớ thấy khá lạ, trong giới cổ võ, chưa thấy bao giờ. Hơi đường đột nhưng mong cậu thông cảm." Hồ Đại áy náy nhìn Trọng Lâm, hắn thật sự đơn thuần chỉ là tò mò, không biết Trọng Lâm được chân truyền từ nhà nào. Bởi vì, tuy Trọng Lâm khá yếu, nhưng cơ bản cực kỳ vững chắc, nếu không cũng không có khả năng tiến bộ ngay trong chiến đấu. Hắn tin rằng, chỉ cần cho Trọng Lâm thêm một ít thời gian rèn luyện, chắc chắn Trọng Lâm sẽ đuổi kịp hắn.
"Bọn chúng không biết có đông hay không?"
Trần Hảo tiếp tục ra quyền. Trọng Lâm cũng dùng thân pháp né tránh, sau đó phản đòn, đánh về phía eo của Trần Hảo. Thân pháp nhanh chóng và quỷ dị của Trọng Lâm, khiến cho Trần Hảo hơi lúng túng, sau đó còn bị một quyền của Trọng Lâm đánh trúng.
"Thái Cực Dưỡng Thể Quyết." Trọng Lâm nhìn Hồ Đại rồi báo ra tên, nhưng hắn không báo hết, mà chỉ nói tên của bộ quyền. Hắn sợ ở đây cũng có người của Vẫn Tinh Động Thiên. Nên khi hắn báo ra tên, có mục đích, là thăm dò xem có ai biết đến bộ công pháp này không, nếu biết thì chắc chắn 100% là có người của Vẫn Tinh Động Thiên phía sau hoặc chính bản thân người đó là người của Vẫn Tinh Động Thiên. Hắn muốn Hồ Đại tìm kiếm tin tức về bộ võ này tại Địa Tinh. Hắn chắc chắn Hồ Đại sẽ tìm kiếm thông tin, vì chỉ qua hai lần giao thủ của Hồ Đại, một là với hắn, một là với Trần Hảo. Hắn chắc chắn Hồ Đại là kẻ cuồng võ giống như hắn. Nên khi có thông tin, chắc chắn Hồ Đại sẽ tìm kiếm tin tức. Sau đó sẽ nói cho hắn. Hắn làm chỉ để xác định, có hay không người của Vẫn Tinh Động Thiên. Hắn muốn trốn người của Vẫn Tinh Động Thiên, và hắn muốn trở về Vẫn Tinh Động Thiên.
"Thật có ý tứ."
"Sao thế? Lúc nãy tớ thấy cậu vẫn ổn mà?" Hồ Đại kỳ lạ nhìn Trọng Lâm. Cách đây hơn một giờ, tên này vừa cắn thuốc. Sắc mặt trở nên tốt hơn, làm sao mà một giờ sau lại tái rồi.
Bụp...!
Khoảng hơn 30 phút, Trần Hảo gặp nhóm Trọng Lâm. Lúc này la bàn của Trần Hảo cũng quay vòng vòng, không xác định được phương hướng, xem ra chính xác là ở hướng bắc.
Trong võ học của cổ võ giả thường quan trọng nhất là cơ bản, có người luyện tập cơ bản từ lúc còn nhỏ, chỉ mới 5 6 tuổi đã bắt đầu tập cơ bản, cho đến khi 12 tuổi mới bắt đầu tiếp xúc võ thuật thật sự. Hồ Đại cũng như vậy, hắn ở trong tông môn từ nhỏ, tiếp xúc với cơ bản thì lúc bắt đầu, cho đến 15 tuổi, khi đã nắm chắc cơ bản mới bắt đầu luyện tập, và ba năm, hắn bước vào võ giả cấp 3 sơ cấp, cũng xem như là thiên tài của Bắc Cương Tông. Khi đánh với Trọng Lâm, hắn đã nhìn ra Trọng Lâm cơ bản cực kỳ vững chắc, nhưng kỳ lạ là cơ thể lại theo không kịp. Đây là điều cực kỳ hiếm gặp trong võ thuật, vì cơ bản đi kèm với thân thể. Hiếm có tình trạng cơ thể không theo kịp. Nhưng Hồ Đại tin rằng, chỉ một thời gian ngắn thôi, Trọng Lâm sẽ theo kịp hắn.
Lúc này cả đám ba người đón một chiếc taxi đi ra phía bắc thành phố.
"Hai cậu ở lại đây, không cần xen vào chuyện này nữa. Đến đây tôi cũng cảm ơn hai cậu."
"Hai cậu cảm thấy chuyến này thành công không?" Lý Dương lo lắng nhìn cả hai.
Trọng Lâm thì trong lòng đang mắng cả chục lần. Hắn biết vị trí nhưng không thể nói. Cảm giác mất thời gian bực mình khó tả. Nhưng phải im lặng chịu đựng. Không khác gì người câm ăn hoàng liên.
"Anh Hảo, có tung tích ở phía bắc." Lý Dương vội trả lời "Bọn em hiện đang ở gần phía ngoài thành bắc, trên quốc lộ. Bọn em chờ anh đến."
Trần Hảo khi này nở một nụ cười hiếm thấy. "Tốt, đã lâu lắm ta không nghe câu này. Tuỳ cậu, nhưng sinh tử tự lo". Trần Hảo lạnh lùng nói với Trọng Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được, ở đấy chờ anh, anh đến ngay!" Trần Hảo mừng thầm trong lòng, cuối cùng cũng có kết quả. Hắn vội quay xe, sau đó phóng cực nhanh về hướng bắc.
"Đây là... quá yếu." Trần Hảo nhận xét một câu. Trọng Lâm muốn nội thương.
Thế này thì... suy nghĩ của ta sẽ bị nó biết hết sao. Trọng Lâm xoắn xuýt, giao lưu ý nghĩ đúng là tiện hơn, nhưng cũng có nhiều việc, hắn chỉ suy nghĩ thì hệ thống cũng biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đưa cậu Dương trở về đi." Trần Hảo nhìn nhóm của Long và ra lệnh, sau đó quay sang Trọng Lâm cùng Hồ Đại. "Xuất phát, để tránh cho bọn chúng phát hiện, chúng ta sẽ đi xe cho đến khi kim la bàn dừng lại, sẽ bắt đầu đi bộ".
Trần Hảo từ nhỏ đã được rèn luyện cực kỳ nghiêm khắc trong Cổ Vệ. Mỗi Cổ Vệ sinh ra là để bảo vệ chủ nhân trước mọi nguy hiểm. Nên luôn được rèn luyện trong nguy hiểm. Mười đứa trẻ lựa chọn rèn luyện trong Cổ Vệ, còn sống và trở thành Cổ Vệ Giả thì mười chỉ còn bốn năm. Tỉ lệ t·ử v·ong là 50%. Vậy nên từ bé, Trần Hảo đã được dạy " Cổ Vệ Giả không ra vào sinh tử, không phải là Cổ Vệ Giả."
"Nếu sợ thì mày về đi, không ai ép mày theo cả." Trong Lâm thấy Lý Dương đang run rẩy thì nói. Thật sự hắn cũng không muốn Lý Dương dính vào chuyện này, nhưng hắn cũng không ngăn cản, đây là tự do của mỗi người, không thuộc hắn quản lý. Và hắn cũng chẳng biết cách quản lý.
"Trọng Lâm, tớ có điều này muốn hỏi, hơi bất tiện nhưng mà..." Hồ Đại hơi hơi nghi hoặc dò hỏi Trọng Lâm.
....
Trọng Lâm lại thầm nghĩ trong đầu "Ngươi có thể nghe ta suy nghĩ?"
Điện thoại của Trần Hảo vang lên, là số của Lý Dương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Reng!... Reng!...
"Dùng tiết kiệm, thứ này ở bên ngoài quý giá lắm!" Hồ Đại mặt mày nhăn nhó. Số Huyết Lực Đan hắn được phân phối khi xuống núi không được nhiều. Hiện tại đã dùng trên người Trọng Lâm hết hai viên. Hắn cảm thấy thịt đau. "Chuyến này mà công cốc là lỗ nặng." Hồ Đại thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi... " Nói chưa hết câu thì Trọng Lâm choáng váng, bước đi lảo đảo. Lý Dương vội đến đỡ Trọng Lâm. Hồ Đại thấy vậy vội đưa chưa Trọng Lâm một viên đan.
"Còn Huyết Lực Đan không Hồ Đại?" Trọng Lâm cùng mọi người rời khỏi quán. Trọng Lâm sắc mặt càng lúc càng tái. Hệ thống đã bòn rút khí huyết quá nhiều. Giờ phút này hắn trông như một con ma bệnh, bước chân thấp chân cao.
"Hai cậu có sợ không?"
Trọng Lâm nhìn Hồ Đại, hắn không nói câu nào, không trả lời là có cũng không trả lời không, chỉ im lặng nhìn Hồ Đại. Hắn đoán khả năng cao là hỏi về truyền thừa võ học của hắn.
"Thông báo cho anh Hảo" Hồ Đại nói với Lý Dương. Lý Dương vội vã gọi cho Trần Hảo.
Trần Hảo xác định Trọng Lâm và Lý Dương chỉ là người thường nên không muốn cả hai tham dự vào. Còn Hồ Đại, hắn không quan tâm. Chỉ quan tâm Trọng Lâm và Lý Dương, vì cả hai là bạn của tiểu thư. Hắn không muốn chuyện bất trắc xảy ra với cả hai.
"Hệ thống, cho ta bản đồ" Trọng Lâm nói thầm trong đầu. Bản đồ hiện lên trước mắt của Trọng Lâm. Mục tiêu còn cách bọn hắn khoảng 12km về hướng Đông Bắc.
"Không ngờ cậu cũng là cổ võ giả, thật xin lỗi. Nhưng nơi này thật sự rất nguy hiểm. Cậu nên trở về đi." Trần Hảo lúc này cũng không còn cương ngạnh với Trọng Lâm nữa, nhưng vẫn khuyên Trọng Lâm trở về.
Trọng Lâm thì lại không thấy kỳ quái, Hồ Đại biết mới thật kỳ quái. Ngay lúc này, bỗng nhiên la bàn ma khí của Hồ Đại kêu lên. Sau đó kim la bàn quay liên tục.
"Lâm, mày nghĩ kế hoạch này sẽ thành công chứ?" Lý Dương nhìn đông nhìn tây rồi hỏi. Hắn lúc này cực kỳ hồi hộp. Tay của hắn hơi run run, thể hiện ra hắn đang sợ.
Trọng Lâm cảnh giác, vội né sang một bên. Trần Hảo chỉ là một chém hời hợt về phía gáy của Trọng Lâm, vì chỉ xem Trọng Lâm như người thường nên cũng không dùng nhiều lực. Nhưng Trọng Lâm né sang một bên, khiến Trần Hảo nhíu mày, ồ lên một tiếng.
Tại Vẫn Tinh Động Thiên, Trọng Lâm vẫn luôn một thân một mình hành động. Hắn không có bạn, đến kiếp này, hắn có một người bạn bất đắc dĩ, vậy nên hắn cũng không rõ lắm trong hoàn cảnh này phải xử lý thế nào. Đành phải tuỳ cơ ứng biến vậy.
Tiếng thắng xe xuất hiện, Long cùng nhóm vệ sĩ của Dương Thiến xuất hiện. Trần Hảo ra lệnh cho cả nhóm đưa Trọng Lâm và Lý Dương trở về.
Chương 11: Trần Hảo (2)
Một tiếng trầm thấp vang lên. Khi mọi người nhìn lại, đã thấy Lý Dương ngất đi, Trọng Lâm vội đỡ Lý Dương.
...
Cả ba bắt đầu đi về phía bắc. Đi theo hướng của la bàn chỉ dẫn.
Trọng Lâm nghe xong nghiến răng kèn kẹt. "Không phải do cái hệ thống c·hết tiệt thì ta đâu ra nông nỗi này." Hắn thầm nghĩ trong đầu. Bỗng nhiên, Tiểu Trí trả lời hắn "Có qua có lại, hệ thống rút là vì chủ nhân, không rút thì hệ thống làm sao hoạt động, không rút thì lấy đâu ra võ học cho chủ nhân, và lấy đâu ra nhiệm vụ cho chủ nhân."
Két!....
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.