Ta Biết Võ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Thần Chiến!
Thanh kiếm trước người Trần Chiến, vung lên chém xuống, thiên địa âm dương dung hợp lại bị một kiếm chém làm hai nửa. Như kích hoạt một quả boom nguyên tử. Lực xung đột của hai cực âm dương nổ mạnh, kiếm khí tàn phá xung quanh.
Trần Chiến tức giận, một thanh cự kiếm hư không xuất hiện trước người Trần Chiến. Một kiếm đơn giản đâm về phía trước.
Không ngoài suy đoán của Phan Chí Thanh, không gian xung quanh Trần Chiến vỡ nát, hắc động từ từ xuất hiện sau lưng Trần Chiến, như một con thú dữ tợn đang chờ chực săn mồi, chỉ cần Trần Chiến tiếp tục phát động, nó sẽ lập tức cắn xé Trần Chiến ra từng mảnh.
Phan Chí Thanh vội vàng né tránh, một quyết đánh ra, vết nứt hư không lại xuất hiện. Đối kháng với kiếm khí, t·iếng n·ổ ầm ầm vang lên. Hư không sụp đổ tràn lan.
Trần Chiến kéo Dương Kỳ Vũ đến bên cạnh Trọng Lâm.
p/s: tối nay tiếp tục, chờ xem!!!
"Trò cười!" Trần Chiến vung kiếm xua đi ma diễm.
Chỉ trong sát na, hai con cá theo hai hướng khác nhau bơi lại gần nhau, xoay tròn liên tục, trung tâm là Phan Chí Thanh.
Phan Chí Thanh bỗng nhiên cảnh giác, hắn cảm nhận được không gian xung quanh hắn đang bị áp s·ú·c lại. Động tác di chuyển của hắn càng lúc càng chậm chạp.
Sau lưng Phan Chí Thanh hiện ra hình bóng của một đại ma vương đầu mọc hai sừng, ánh mắt đỏ rực. Thân hình khổng lồ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống vạn vật. Thân ảnh ma thần càng lúc càng nhỏ lại, sau đó dung nhập vào người của Phan Chí Thanh.
Trần Chiến nhíu mày. Hắn cùng Phan Chí Thanh cũng chỉ là ngang tài ngang sức, cứ tiếp tục thế này, khó mà phân ra thắng bại.
Trần Chiến biến mất, âm dương thái cực đồ theo đó phân chia làm đôi.
"Thứ gì vậy?"
Hai con cá đen trắng lập tức lao vào nhau. Một cảm giác nhu hoà mềm mại tác động lên người Phan Chí Thanh, hắn lại cảm giác như thân lâm vũng bùn, không nhúc nhích được 1 chút nào, lại thêm một cảm giác cực kỳ cứng rắn đang từ trong người hắn muốn nhảy ra, như thể trong người hắn mang theo hàng ngàn hàng vạn quả chuỳ, đang đập phá thân thể của hắn, như muốn phá xác hắn mà ra.
Ầm!!!
"Khà khà!" Nụ cười man rợ, Phan Chí Thanh sau đó cười thật to. "Thật sảng khoái! Ha ha!"
Trần Chiến đang cười đắc ý với ý tưởng của mình, hắn liếc nhìn xung quanh, bỗng hắn nhíu mày nhìn về phía phế tích ngôi mộ.
"Chiến Thần, làm tốt lắm... đã mấy trăm năm, lần đầu tiên có người làm ta b·ị t·hương như thế này!" Phan Chí Thanh ánh mắt lúc này trở nên bình tĩnh dị thường. Nhưng sát khí càng lúc càng nặng.
Một kiếm bổ xuống, thiên địa như muốn nứt ra, vết nứt hư không lại xuất hiện. Nhưng Phan Chí Thanh đã biến mất. Tốc độ nhanh đến mắt thường không thấy được.
"Lĩnh vực, ngươi điên rồi!" Phan Chí Thanh hét lớn.
Ma luân của Phan Chí Thanh lúc này bộc phát, ma khí thét gào càn quét tứ phương.
"Người thường?" Trần Chiến phát hiện ra Dương Kỳ Vũ.
....
"Âm Dương Thiên Địa!" Trần Chiến hai tay kết ấn.
"Xem ra là người quen của tên nhóc này, coi như quà cho đệ tử." Trần Chiến cười hắc hắc. Hắn kéo hết Lý Dương cùng Dương Thiến trong phế tích ngôi mộ ra.
"Toàn bộ đều có khí tức của Trọng Lâm, xem ra là người quen, còn là người Đại Việt, có lẽ không sai." Trần Chiến cật lực làm một nhân viên cứu hộ trong cơn lửa cháy.
"Âm Dương Thiên Địa hợp!" Trần Chiến kết thúc ấn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừ nhỉ, quan tâm gì sư môn, không nhường thì chém thôi!" Trần Chiến cười ha ha. "Ta thật thông minh mà!"
"Thiện tại... Ám Dạ Ma Vương thật mạnh, nhưng lúc này ngươi còn bao nhiêu sức lực. Chiến Thần thí chủ, không bằng thí chủ cùng lão nạp liên thủ, trừ ma vệ đạo!"
"Tên c·hết tiệt, tên c·hết dẫm! Ma diễm thiêu c·hết hắn đi!" Trọng Cường vẫn đang cứng ngắc trên ngọn cây, ma diễm la đến nơi này rất ít, nhưng cũng đốt cho hắn cháy khét khắp nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khói bụi tan đi, Phan Chí Thanh hiện ra, hắn vẫn chưa c·hết. Nhưng ma giáp tan nát, thân thể của hắn của tàn phá khắp nơi.
"Lưỡng cực âm dương quyết!" Đôi mắt của Trần Chiến lúc này phân ra hai màu trắng đen.
Lão hoà thượng Thiền Minh thân mang trọng thương tiến lại gần. Hai tay chắp lại niệm tụng kinh phật. Hắn trong hư không từng bước từng bước lại gần, sau lưng hắn Đại Phật hư ảnh cũng theo hắn di chuyển lại gần.
Trần Chiến quyết định, khi Trọng Lâm tỉnh lại, phải bái hắn làm thầy, sư thừa gì không cần biết, chỉ cần truyền thừa Thái Cực Âm Dương Quyết thì cùng một truyền thừa rồi, ai truyền dạy không quan trọng, nếu giành với hắn thì hắn không ngại chém.
"Thật thú vị! Ha ha!" Phan Chí Thanh cười lớn.
Nơi đó ma diễm và ma khí đang bị hấp thu, âm thầm, nhẹ nhàng rút từng chút một, như k·ẻ t·rộm đang âm thầm lấy trộm vậy. Ma diễm đi qua nơi đó, từ từ bị rút đi, rất khó phát hiện.
Không gian xung quanh như chậm lại, một đồ án âm dương lưỡng cực hiện ra sau lưng Trần Chiến. Ánh mắt Trần Chiến khoá lấy Phan Chí Thanh. Thân hình từ từ bay lên không trung.
Trần Chiến như hoá thành hư vô, một chưởng của Phan Chí Thanh chưởng vào Trần Chiến như vào khói, từ từ tan biến mất. Khói tan liền tụ, Trần Chiến hiện ra, kiếm chém ngang người Phan Chí Thanh.
Một giây sau, t·iếng n·ổ lên vang lên. Không gian xung quanh sụp đổ hoàn toàn.
"Nhóc con, sức chịu đứng yếu quá đấy!" Trần Chiến ánh mắt tò mò nhìn Trọng Lâm.
"Ha ha... may mắn, chỉ là phiên bản đơn giản hoá, nếu không ta c·hết chắc rồi. Nhưng mà cũng nguy hiểm thật."
"Lên đi Chiến Thần, cho ta xem ngươi có những gì."
"Ma Thần Chân Thân!" Phan Chí Thanh khí tức càng lúc càng u lãnh.
"Không!" Phan Chí Thanh hét lớn.
Trần Chiến liên tục bỏ chạy trong hư không, vết nứt lan tràn liên tục đuổi theo hắn, một lúc sau từ từ biến mất. Trần Chiến lúc này cũng thương tích đầy mình.
"Chiến Thần... thù này, tao nhớ!"
Phan Chí Thanh theo bản năng né tránh, nhưng vẫn bị kiếm khí chém rách da mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phan Chí Thanh không thể chờ đợi, không biết không gian có cắn nuốt Trần Chiến hay không, nhưng nếu Trần Chiến xuất chiêu này, hắn cũng muốn bị lột da. Phan Chí Thanh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận Trần Chiến.
Đại Trưởng Lão lúc này cũng đã bị chấn ngất đi, khí thế của Thần Cấp làm hắn trọng thương b·ất t·ỉnh, Dương Kỳ Vũ bị hắn nằm đè lên.
Thứ này hắn cũng chỉ mới nghiên cứu ra được, cứu mệnh tuyệt vời, nhưng chiến đấu? Hắn chưa dám dùng, vì không đảm bảo chắc chắn.
"Âm Dương Lưỡng Giới!" Trần Chiến lạnh giọng.
"Ma Thần Chân Thân, hợp!" Phan Chí Thanh hét lớn.
Trần Chiến lạnh người! Hắn biết, chiêu thức của hắn đã vượt qua giới hạn của thế giới này, dù chỉ một chút, nhưng cũng đã vượt qua. Nhưng đó là hắn t·ấn c·ông. Phan Chí Thanh đỡ trọn đòn này, nhưng hắn không c·hết, vậy tức là nhục thể của hắn, cũng đã vượt qua giới hạn của thế giới này. Chưa kể, Phan Chí Thanh còn bị vết nứt không gian thôn phệ, nhưng... không c·hết!
Ma diễm chợt bao vây lấy Trần Chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhanh đấy! Khà khà!"
"Không lẽ phải dùng đến thứ đó!" Trần Chiến nhíu mày.
Hắn đủ để phát huân chương anh hùng của lính cứu hoả. Nhưng hắn quên mất một người.
Chương 70: Thần Chiến!
Trần Chiến hai tay nắm chặt kiếm, linh khí liên tục bị trọng kiếm hút vào trong thanh kiếm. Đồ án âm dương thái cực đang liên tục xoay tròn, càng xoay càng nhanh.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Phan Chí Thanh xuất hiện, ma diễm bao quanh người, chưởng pháp mang theo ma khí âm trầm đánh thẳng lên đầu Trần Chiến.
"Ngươi làm sao bắt được ta?" Phan Chí Thanh cười lên, giọng cười vang vọng khắp không gian.
"Tốt thôi, tao cũng muốn thử xem Chiến Thần Bất Bại là như thế nào!" Phan Chí Thanh bỏ qua Thiền Minh, ánh mắt khoá chặt Trần Chiến.
"Chiến Thần, hai ta cùng đánh một?" Thiền Minh ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phan Chí Thanh.
Chỉ một đâm đơn giản, nhưng lại như đâm thủng cả hư không, kiếm khí rít gào lao về phía Phan Chí Thanh.
Hai tay hai ma diễm luân xoay tròn rít gào hướng đến Trần Chiến. Ma diễm luân tự động rời tay Phan Chí Thanh, lấy tốc độ cực kỳ nhanh vòng quanh t·ấn c·ông Trần Chiến. Phan Chí Thanh lại biến mất.
Trần Chiến lúc này cũng như nỏ mạnh hết đà, đòn vừa rồi, là hắn đã dồn toàn lực, toàn bộ linh khí của hắn đã bị hao tổn rỗng.
"Ma diễm luân!"
Một kiếm chém ngang hư không, vết nứt không gian tràn lan khắp nơi, vết nứt không gian như một mãnh thú thôn phệ khắp nơi. Nơi kiếm khí đi qua, hư không nơi đó sụp đổ.
"Ta chờ là lúc này!" Trần Chiến ánh mắt băng lãnh nhìn vào hư không.
"Hừ... vẫn không được!" Trần Chiến cay đắng thầm nghĩ. "Nhưng bản yếu thể hoá, nó làm gì được ta chứ!"
Phan Chí Thanh biết được bí mật của thế giới này, hắn cũng biết về lĩnh vực, nhưng thế giới hiện tại, không thế chưa được lĩnh vực, chỉ cần lĩnh vực xuất hiện, không gian sẽ vỡ nát, thôn phệ người thi triển.
Phan Chí Thanh dùng tay làm trảo đánh sau lưng Trần Chiến, nhưng Trần Chiến đã nhanh tay đón đỡ, Phan Chí Thanh lại biến mất. Hắn hoá thân thành ma diễm, phân tán trong không trung.
Keng!
"Lĩnh vực? Không thể nào!" Phan Chí Thanh nhíu mày. "Thế giới hiện tại, không thể có lĩnh vực hiện ra được!"
"Tao không muốn đấu với mày, nhưng nếu ma khí của mày vượt qua khu vực này, tao chém!" Trần Chiến lạnh giọng.
....
Trần Chiến ánh mắt sát khí, một tay nâng cự kiếm, một tay buông lỏng.
Phan Chí Thanh khoé miệng cười lạnh, đưa tay lên đỡ một kiếm của Trần Chiến, vết nứt hư không hiện ra, chém lên người Phan Chí Thanh, nhưng vừa đỡ, Phan Chí Thanh liền biến mất, vết nứt hư không chỉ chém lên tàn ảnh của hắn.
Trần Chiến thở hồng hộc nhìn về phía Phan Chí Thanh.
Một cột sáng loé lên, mọi thứ trở nên im lặng. Hắc động xuất hiện, thôn phệ hết toàn bộ xung quanh. Thế giới như mất đi âm thanh.
"Ta có nhiều thứ cần hỏi ngươi, nhưng mà... ngất rồi thì hỏi ai đây!" Trần Chiến lắc đầu. "Thôi thì chờ ngươi tỉnh dây, ta bắt ngươi bái ta làm thầy, còn sư phụ của ngươi, nếu không nhường thì ta chém."
Trần Chiến đã quên giải huyệt cho hắn.
"Thật nhanh! Thật mạnh!" Phan Chí Thanh cảm nhận được nguy hiểm.
"Ngươi muốn c·hết!" Phan Chí Thanh lạnh lẽo nhìn Trần Chiến.
Ma diễm luân sát thương càng lúc càng lớn, càn quét mọi thứ xung quanh, một lực xung kích cực mạnh đánh về phía Trọng Lâm. Đây chỉ là vô thức của Phan Chí Thanh, hắn không khống chế sức mạnh của ma diễm luân, mà mặc sức nó càn phá xung quanh.
Trần Chiến cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hư không lập tức tràn lan ngay khi ấn của hắn vừa kết xong, vết nứt hư không lập tức thôn phệ Trần Chiến. Thân thể Trần Chiến hiện ra hai màu đen trắng ngạnh kháng với vết nứt hư không. Trần Chiến lập tức bỏ chạy, nhưng càng chạy, vết nứt hư không càng kéo dài, đánh lên thân thể của hắn, liên tục chém ra nhiều v·ết t·hương, máu tươi đầm đìa, có nơi chém sâu thấy tận xương.
"Phân chia thiên địa!" Trần Chiến hét lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trọng kiếm của Trần Chiến vừa vung lên liền rút lại, nhanh chóng đưa ra sau lưng.
"Như vậy, làm sao mới có thể g·iết hắn!" Trần Chiến mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
"Hừ!" Trần Chiến hừ lạnh một tiếng.
"U Minh..." Phan Chí Thanh ma khí vừa tụ lại trên bàn tay.
"Đến đến, lại đây chơi đùa cùng thiếu gia!" Phan Chí Thanh cười lên điên cuồng, như phát hiện ra một trò chơi cực kỳ thú vị.
Ánh mắt của Phan Chí Thanh trở nên đỏ rực, khí tức hắn trở nên cuồng bạo, hiếu sát.
Trong hư không hiện ra hai con cá chép, một đen một trắng vờn quanh, bay lượn theo hai hướng khác nhau. Thế giới màu sắc như biến mất, chỉ còn hai màu đen trắng theo hai con cá. Chúng đi tới đâu, màu sắc thay đổi đen trắng tới đấy.
Phan Chí Thanh như bị định trụ tại trong không gian.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.