Ta Biết Võ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Ám Vệ
...
Nhưng cũng khó trách, khí tức trên người Hạ Vũ quá kỳ lạ. Mắt xanh, tóc đen dài mượt, khuôn mặt thanh tú nhưng lại lạnh lùng, khí chất lại toát ra bí ẩn chỉ vì Ám Dị Năng. Ám Dị Năng sẽ làm biến đổi khí chất của chủ sở hữu, làm cho người sở hữu trở nên thần bí, càng nhìn sâu sẽ càng bị cuốn hút như bị hút vào một lỗ đen huyền bí. Hạ Vũ đang là người như vậy, lạnh lùng, xinh đẹp, huyền bí, đây chẳng phải là điều mà nhiều thằng đàn ông thích chinh phục hay sao? Trần Chiến bỗng cười cười.
"Nhưng mà... nha đầu, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có thể làm cho hắn động lòng với ngươi, đừng nói là làm Ám Vệ, ngươi muốn làm phu nhân của hắn, ta cũng đồng ý hai tay! Đến lúc đó, ta nhận ngươi làm con nuôi, chỉ cần, ngươi có thể khiến hắn thương ngươi! Ha ha!!!"
Trần Chiến thu hồi ánh mắt, hắn không còn để ý đến Hạ Vũ nữa. Hắn muốn tiện tay diệt trừ Tỳ Ma Phái, nhưng khi phát hiện Hạ Vũ có Ám Dị Năng, hắn lại có suy nghĩ khác. Thế giới này, hai dị năng hiếm gặp nhất là Quang và Ám. Đằng sau hai loại dị năng này đều có uẩn khúc, Trần Chiến lờ mờ biết, nhưng hắn không muốn nói ra. Hắn muốn đem Hạ Vũ ra làm thí nghiệm, và cũng xem như là một quân cờ riêng hắn dành tặng cho đệ tử của mình.
Hạ Vũ âm thầm cắn răng, ý muốn của một vị Thần Cấp, nàng muốn từ chối, nhưng khó nói ra miệng. Khoé miệng của nàng dần chảy ra máu tươi.
Hạ Vũ suy nghĩ những người mình đã gặp, thầm nghĩ nàng không nghĩ ra là ai. Số người nàng từng gặp mà còn sống, có lẽ rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ người trong Tỳ Ma Phái.
Dương Thiến lúc này đã tỉnh. Nàng thấy Trọng Lâm ngồi dậy, nàng chạy đến bên người Trọng Lâm. Ôm chầm lấy Trọng Lâm và khóc rống lên.
"Tiền bối thứ lỗi, ta vẫn còn..." Hạ Vũ thầm cắn răng, nàng còn có việc riêng, chuyện báo thù, nào phải làm, bây giờ là cơ hội tốt nhất, Tỳ Ma Phái đã tan đàn xẻ nghé, không nhân cơ hội này diệt trừ toàn bộ vây cánh, thì còn chờ đến lúc nào. Chỉ cần diệt trừ toàn bộ vây cánh của giáo chủ, đến lúc đấy chỉ cần nàng cố gắng chăm chỉ hơn, thì g·iết giáo chủ chỉ là chuyện sớm muộn.
"Đừng hoảng sợ, nếu có ác ý, ta nào nhiều lời với ngươi làm gì. Có lẽ ngươi có thù với Tỳ Ma Phái. Nhưng ngươi yên tâm, làm Ám Vệ cho đệ tử của ta chỉ có lợi, không có hại, còn chưa kể, thù của ngươi, tương lai hắn sẽ giúp ngươi!"
Chương 72: Ám Vệ.
Hạ Vũ lúc này cảm giác được chỉ cần từ chối, uy áp này sẽ đè sập nàng. Chỉ cần uy áp đã làm nàng thở không nổi, nếu là muốn g·iết nàng, với Trần Chiến chắc chỉ cần uy áp là đủ, không cần ra tay.
Bảng hệ thống khác trước, đây gần giống với bảng hệ thống khi có Tiểu Trí, nhưng từ khi Tiểu Trí biến mất, Trọng Lâm cũng rất ít dùng đến bảng hệ thống này, và bảng hệ thống cũng trở nên đơn sơ giản lược rất nhiều. Nhưng hôm nay, bảng hệ thống rất kỳ quái. Không lẽ Tiểu Trí thức tỉnh?
"Thứ lỗi cho vãn bối bất tài, không đoán ra được!"
p/s: ta còn thiếu một chương của ngày hôm qua, ngày mai ta sẽ bù. Không hứa thời gian, nhưng hứa chắc sẽ có hai chương.
"Ta có việc cần nói chuyện với ngươi, giờ ngươi giải quyết chuyện của ngươi, tối nay ta tìm tới ngươi, có việc ta cần hỏi!" Trần Chiến nói xong liền biến mất, không chờ Trọng Lâm trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta nói này nha đầu! Ngươi đang suy nghĩ gì thế? Tên này là khúc gỗ mục, Ám Vệ là chỉ cần bảo vệ hắn mà thôi!" Nhìn nét mặt của Hạ Vũ, Trần Chiến liền đoán được nha đầu này nghĩ cái gì.
"Ta đoán không lầm, thì ngươi có dị năng thuộc tính Ám!"
Hệ thống võ học: Thái Cực Quyết (tàn quyển) Tiên thiên khí công, bách bộ xuyên dương, bách hải....
"Ngươi đã gặp hắn rồi! Đoán xem!" Trần Chiến cười cười.
Tạm thời bỏ qua Tiểu Trí, Trọng Lâm lại nhìn lên hệ thống, hắn tu luyện là Thái Cực Âm Dương Quyết, tại sao nơi này lại là Thái Cực Quyết, còn là tàn quyền, một đống hỗn tạp phía sau là những võ học hắn biết nhưng chẳng bao giờ tu luyện. Một bộ Thái Cực Âm Dương Quyết đã đủ chiếm sạch thời gian của hắn rồi, những bộ võ học còn lại, hắn chỉ tham khảo và bổ khuyết cho bản thân mà thôi.
Hạ Vũ trong lòng run rẩy, từ quyển sách nàng cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ đang truyền vào người nàng. Chẳng mấy chốc, thương thế nàng khỏi hắn, ngoài ra, luồng năng lượng này còn cực kỳ phù hợp với dị năng của nàng, đang từ từ nuôi dưỡng dị năng của nàng, làm dị năng của nàng lớn mạnh hơn.
"Ta muốn ngươi làm Ám Vệ của đệ tử ta!" Trần Chiến tăng cường uy áp của bản thân lên Hạ Vũ.
"Đệ tử của ngài là ai?" Hạ Vũ dò hỏi, có lẽ làm Ám Vệ của một vị đệ tử Thần Cấp cũng không tệ, nhưng nàng không muốn bảo vệ cho một tên thiếu gia ăn chơi nào đó, lại còn háo sắc thì nàng dù có t·ự s·át cũng không muốn làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tinh thần lực: 30/30
"Tiểu Trí! Tiểu Trí!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Chiến cười khoái chí, cứ như phát hiện tân đại lục. Hắn nhớ đệ tử cũ của hắn, cũng là dạng gỗ mục, Trọng Lâm hiện tại, cũng mục nốt, nếu không gặp một người con gái xinh đẹp như vậy, hắn còn xuống tay hạ sát chiêu được.
Chương 72: Ám Vệ
Một giọng nói vang lên trong đầu Hạ Vũ. Hạ Vũ mồ hôi đổ như mưa, thì ra cảm giác nàng bị người để mắt đến là có thật. Lúc này Hạ Vũ nào dám manh động, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người.
"Tiền bối!" Trọng Lâm vội vàng cung kính.
"Xin tiền bối cứ nói! nếu làm được, ta sẽ cố hết sức!"
"Thật kỳ quái!" Trọng Lâm hoàn toàn không hiểu được người này nghĩ gì. Cảm giác người này thật là kỳ quái.
Hạ Vũ im lặng, nàng không dám đáp lời, chỉ sợ đây là mồi câu mà thôi. Nhưng dụ dỗ của Trần Chiến đã đúng chỗ, truy cầu duy nhất của nàng hiện tại, chỉ có báo thù mà thôi. Trong kế hoạch của nàng, nàng muốn nhờ vả Trọng Lâm giúp đỡ, nhưng bây giờ, vị này lại nói Trọng Lâm sẽ vô điều kiện giúp nàng, chỉ cần nàng làm Ám Vệ cho hắn. Điều kiện này, thật khó để mà từ chối.
Khi cảm nhận được ánh mắt hoàn toàn biến mất, Hạ Vũ lạnh hết cả người, nàng từ từ rời đi, trong tay của nàng không biết từ lúc nào, đã cầm trên tay một quyển sách. Tựa sách: "Thái Cực Âm Dương Quyết - Âm Quyển."
Điểm tiềm năng: 0
Có thể tu luyện: Bắc Cương Quyền Pháp, Ma Thần Quyết (tàn quyển) Nh·iếp Hồn Linh.."
Trần Chiến nói một câu, Hạ Vũ càng chấn động hơn. Nàng vốn dĩ là một Dị Võ Giả, nhưng chưa bao giờ nàng thể hiện năng lực dị năng của mình, mà chỉ đơn thuần là một Cổ Võ Giả. Thế mà vị này nhìn ra được.
"Chuyện của ngươi ta không biết! Nhưng ta có một yêu cầu!"
Trọng Lâm liên tục gọi thầm trong đầu, nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ câu trả lời nào, não hải vẫn im lặng, chỉ có bảng hệ thống hiện ra.
Trần Chiến nhìn lại tàn cuộc, một đống người nằm lăn lóc. Hắn cũng chẳng muốn phải vác từng người về nhà. Hắn không phải nhân viên bốc vác.
Hạ Vũ từ từ biến mất trong dòng người đi đường. Không một ai phát hiện ra nàng đã biến mất, như một u linh, đột nhiên biến mất mà không một ai chú ý đến.
Nội khí: 300/300 (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạ Vũ giữ nguyên tư thế cúi người, người đi đường qua lại cảm thấy nàng hành động rất kỳ lạ. Nhưng may mắn, cũng chẳng có bao nhiêu người, và nàng cũng không để ý đến những ánh mắt đấy.
"Thỉnh tiền bối tha mạng... ta chỉ vì muốn báo thù..."
"Ta... muốn báo thù..."
Thời gian từ từ trôi qua, lần lượt từng người tỉnh lại. Trọng Lâm đã tỉnh từ lâu, nhưng hắn nằm bần thần nhìn lên bầu trời. Tâm trí hắn lúc này đang loạn thành một đoàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Kệ đi!"
...
"Bỏ đi, mọi người không sao cả chứ!" Trọng Lâm dò hỏi.
"Lão nạp xin cáo biệt tại đây! Tên này người Vận Quốc, lão nạp xin phép mang hắn đi, để xem như có cái báo cáo với đại diện của Vân Quốc tại Đại Việt." Lão hoà thượng Thiền Minh chắp tay với Trần Chiến.
"Lâm, xin bạn, cho mình ôm một lát! Chỉ một lát mà thôi!"
"Rồi giờ ta làm gì với đám này?"
"Này Lâm, mày quen biết cao nhân đấy?" Lý Dương tò mò hỏi.
Dương Thiến ôm chầm lấy Trọng Lâm, vừa khóc vừa cầu xin. Cảm giác bi thương, đau khổ của Dương Thiên tuôn trào ra theo tiếng khóc của nàng.
"Không lẽ Thái Cực Âm Dương Quyết của ta còn thiếu thốn sao?"
Xung quanh hắn lúc này mộ đã biến mất gần hết, cả khu nghĩa trang trên núi, gần như biến thành cái đồi trọc. Cây cối bứt gốc, vết cháy xém, hố to hố nhỏ đầy khắp nơi.
Âm dương khí: 99/100 (đang tiêu hao).
Hạ Vũ chắp tay, cúi đầu với đỉnh núi.
"Đi đi! Xem như ngươi là Ám Vệ của đệ tử ta! Ta cho ngươi thứ này. Tương lai ngươi sẽ phải cảm ơn bản thân vì đã đưa ra lựa chọn như hôm nay!"
"Muốn ngủ trưa ở đây sao?" Trần Chiến cười hỏi. Nhưng ánh mắt của Trần Chiến lúc này rất quái lạ. Hắn cảm giác hắn quên chuyện gì đấy! Nhưng hoàn toàn không nhớ ra là quên chuyện gì.
"Ngươi dự tính sẽ làm gì?"
Trần Chiến mặc kệ, hắn kiếm một góc ngồi tĩnh tu chữa thương.
Trần Chiến vẫn không đoái hoài đến Thiền Minh. Chắp tay một lúc không thấy Trần Chiến trả lời, Thiền Minh cũng lắc đầu rời đi. Hắn mang theo cả Đại Trưởng Lão của Tỳ Ma Phái, đám giáo chúng còn lại thì đã bị c·hết sạch cả rồi. Tên nào còn thoi thóp thì lão hoà thượng cũng tiễn bọn chúng đi gặp phật tổ. Chỉ còn lại Đại Trưởng Lão, tên này thì hắn phải mang về để có cái báo cáo.
Hắn đã nằm giữa ngưỡng cửa đột phá đến Luyện Huyết Cảnh, tương đương cấp bốn hiện tại. Nhưng hắn không có một tí vui mừng nào. Trước mặt của hắn lúc này là một bảng hệ thống.
"Này nhóc, tỉnh rồi sao còn nằm đây!" Trần Chiến lên tiếng, Trọng Lâm vội giật mình.
"Ám Vệ! Ta đồng ý, nhưng mà... ta phải làm gì?" Hạ Vũ bỗng đỏ mặt, lúc này nàng lại miên man suy nghĩ thành một vấn đề khác. Có nhiều gia tộc Cổ Môn, nuôi Ám Vệ nữ chỉ để cho chủ nhân thoả mãn và c·hết thế. Nàng chỉ sợ, có một ngày nàng cũng như vậy.
"Ha ha! Có lẽ là do ngươi sát tâm quá nặng, gặp ai cũng g·iết! Thôi được, kẻ mà hôm nay đã cùng ngươi chiến đấu, sẽ là đệ tử của ta! Ngươi có ý kiến gì không?"
Hạ Vũ chấn động, thì ra, tên đấy là đệ tử của một vị Thần Cấp, còn là cực hạn Thần, tồn tại vĩ đại của thế giới này. Hạ Vũ đã giao chiến với Trọng Lâm, nàng biết, tên này cũng không phải dạng thương hoa tiếc ngọc gì, hắn có thể ra tay sát chiêu với nàng, còn háo sắc hay không, nàng không biết. Nhưng nàng biết, hắn không phải là tên vô dụng, nào có tên vô dụng nào mà chỉ cấp hai lại chiến ngang cấp bốn như nàng chứ. Nhưng mà...
"Khí lực: 999/999
Trọng Lâm ngồi dậy, hắn nhìn thấy toàn bộ mọi người đều đã tỉnh dậy, chỉ còn hắn nằm dài.
"Xem ra, Tiểu Trí vẫn chưa thức tỉnh, nhưng có lẽ ta đã vô tình làm gì đấy, khiến hệ thống tiến hoá, với đà này, có lẽ Tiểu Trí sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."
Thời gian từ từ trôi qua, nhiều người tò mò trên nghĩa trang phía bắc có chuyện gì, sao buổi sáng lại liên tục vang lên t·iếng n·ổ ầm ầm. Những người dẫn hiếu kỳ đi lại xem, nhưng bọn họ khi vừa đến chân núi, đã bắt đầu mê man đi lòng vòng, sau đó trở về, không một ai đi lên được trên núi. Trong nhóm người mê man này, vẫn có người tỉnh táo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.