Ta Biết Võ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Sư đồ.
Ánh mắt của Trần Chiến chuyển thành màu đỏ ma mị, nhìn sâu vào trong tiềm thức của Trọng Cường. Trọng Cường đầu óc bất giác đau đớn, đau như có một thanh đao đang cắm thẳm vào não hắn, quấy não hắn muốn thành bùn nhão.
Dương Kỳ Vũ lòng như mở hội, Trần Hảo đoán chính xác, sư phụ của Trọng Lâm, rất kinh khủng. Trần Hảo đã nói rất kinh khủng, Dương Kỳ Vũ xem đó như một vị Thần Cấp, nào ngờ, lại là Thần Cấp Cực Hạn. Con gái, hãy cố gắng phấn đấu! Tương lai cha nhờ con!
Lý Dương lúc này lại lên kế hoạch, hắn muốn Trọng Lâm giới thiệu sư phụ của Trọng Lâm cho hắn, hắn cũng muốn biến hình, xoẹt xoẹt một kiếm, không gian mở ra một vết nứt! Lý Dương cực kỳ sùng bái. Bởi vì, hắn là người duy nhất tỉnh táo xem được trận đại chiến đấy! Hắn nhìn thấy hai vị Thần đánh nhau. Hắn chỉ mong bái một vị Thần làm thầy, còn mình sẽ biến thành siêu nhân!!!
"Mộng Thực? Ngươi đọc ký ức của ta?" Trọng Cường gầm lên.
Trần Chiến đã dùng Mộng Yểm, dây là một thuật pháp để đọc trí nhớ người khác thông qua giấc mộng, nó là một biến thể của Sưu Hồn, nhưng nhu hoà hơn. Chỉ là dùng thuật này cần thôi miên, nhưng Trọng Cường ý chí quá kiên cường, khiến thôi miên thất bại, thành ra Mộng Yểm trở thành Mộng Thực, một hình thức c·ướp đoạt trí nhớ.
Một chiếc xe thật lớn đang chạy xuyên qua dòng người hối hả ngược xuôi, thế giới này luôn như vậy, luôn tự mình vận động. Con người cũng phải vận động nếu không muốn thế giới này, hay nhỏ hơn là cái xã hội là bỏ lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trọng Lâm lắc đầu, đây không phải là điều hắn muốn. Nếu thật sự như những gì hắn suy nghĩ, thì thế giới này quá điên rồi, còn có, hắn có phải đã bị sắp đặt vào một ván cờ nào đó hay không. Chứ không thể nào, lại có sự trùng hợp như vậy được. Hoàn toàn không có.
Trọng Cường ánh mắt rét lạnh, nhìn chằm chằm vào Trần Chiến, không hề nói câu nào, ánh mắt bất khuất. Cho dù hắn c·hết, hắn cũng không bán đứng con hắn.
Con hắn từng nói với hắn, thế giới này, chỉ có hắn biết về Thái Cực Âm Dương Quyết, nếu có một người khác cũng biết về nó, thì chỉ có kẻ địch, vì đó là tuyệt học của con hắn.
Trọng Lâm càng suy nghĩ nhiều hơn về người tên Trần Chiến này. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Lúc này trong xe tỉnh táo chỉ còn có lái xe vừa mới đến, Dương Kỳ Vũ cùng Lý Dương.
Trọng Cường từ từ kể lại cho Trọng Lâm nghe làm sao hắn đến được nơi này.
"Đó là tác dụng phụ của Mộng Thực, nhưng đã nhẹ hơn rất nhiều rồi, nếu không phải là nhờ có con của ngươi, ngươi đ·ã c·hết!"
p/s: trả nợ! tối nay tiếp tục.
Trọng Cường hừ lạnh, hắn không muốn trả lời.
"Ha ha, hay co câu Nhất mộng, nhất kiếp! Tên nhóc khốn kiếp! Phải ngươi không!" Trần Chiến như cười như khóc, không ai biết cảm xúc thật sự của hắn lúc này.
Trọng Lâm lúc đấy cũng rất kinh ngạc, tại sao cha lại ở đây, còn bị phong bế. Trọng Lâm kiểm tra một lúc lại càng kinh ngạc hơn, thủ pháp này... hắn biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ầm!!!" Như một quả đ·ạ·n pháo, Trọng Cường bị Trần Chiến ném xuống nghĩa trang phía bắc của thành phố Khánh Nha.
Trần Chiến đưa vào cơ thể của Trọng Cường một luồng khí màu trắng, chỉ một luồng khí nhỏ, còn kém xa tít tắp so với Trọng Lâm đã từng hấp thu. Nhưng chỉ một sợi nhỏ, đã khiến thương thế Trọng Cường nhanh chóng khỏi hẳn, còn giúp hắn tấn cấp.
Nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của Dương Thiến, sau đó đặt nàng sang một bên để nàng nằm ngủ. Dương Thiến đã ôm Trọng Lâm khóc rất nhiều, sau đó ngất đi, nhưng dù như vậy, nàng vẫn không buông Trọng Lâm ra. Bất đắc dĩ, Trọng Lâm đành ôm nàng lên xe. Khi Trọng Cường gặp cảnh này, ánh mắt rất kỳ quái, còn liếc nhìn cả Dương Kỳ Vũ. Kết quả nhìn thấy lại là Dương Kỳ Vũ đang rất khoái chí.
Trọng Cường đã nhìn thấy toàn bộ, từ lúc Trần Chiến cứu Trọng Lâm, cho đến lúc Trần Chiến đại chiến với Ám Dạ Ma Vương, gọi Trọng Lâm là đệ tử, hắn đều nghe rõ. Xem ra Trọng Lâm thật sự có sư phụ, chỉ là Trọng Lâm luôn giấu hắn mà thôi. Lần này xem như nhân hoạ đắc phúc, gặp được sư phụ của đệ tử, cứu sống hắn một mạng, cũng xem như là may mắn.
"Nếu đã tỉnh dậy, cùng ta đi về nhà của ngươi, ta muốn gặp con ngươi!" Trần Chiến lạnh giọng.
Đây chính là thủ pháp hắn đang dạy cho Lý Dương. Nhưng Trần Chiến lại biết.
Hôn mê suốt một đêm, Trọng Cường tỉnh dậy, nhưng đầu vẫn đau nhức không thể tả.
Trọng Lâm thầm suy nghĩ một lát, hắn gật đầu sau đó lại lắc đầu.
"G·i·ế·t ta đi! Đừng hòng ta nói! Hừ!"
Nhìn dòng người tất bật bận rộn giữa cái trưa chói chang của thành phố Khánh Nha, cái mùa hè của thành phố này rất gay gắt, nắng nóng như lò lửa, còn kèm theo cả hơi mặn của muối biển, khiến cho người khác khi đi dưới cái nắng về nhà cảm thấy rất khó chịu. Nhưng đó lại là cái lý thú của khách du lịch khi đến nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Chiến lạnh lẽo, chớp mắt biến mất, lần nữa xuất hiện đã là trước mắt Trọng Cường.
"A a a!!!" Trọng Cường thét lên đau đớn
"Đó là sư phụ của con?" Trọng Cường tò mò hỏi.
"Cha! Làm sao người quen biết Trần Chiến?" Trọng Lâm trong đầu vẫn nghĩ đến những câu nói của Trần Chiến, còn có cả lúc Trần Chiến giúp hắn vận hành kinh mạch.
Mọi thứ tua nhanh cho đến khi Trọng Lâm nhắc một câu "Nhất mộng, nhất kiếp!"
Trọng Lâm miên man suy nghĩ về rất nhiều thứ. Chiếc xe này là của Dương Kỳ Vũ gọi đến, Nguyễn Long thì đã tự mình đi về trụ sở. Chỉ còn lại Trọng Lâm, Lý Dương cùng hai cho con Dương Kỳ Vũ và Trần Hảo.
Trần Chiến lôi kéo Trọng Cường bay liên tục, tốc độ nhanh đến kinh khủng. Vùng đất Trung Châu đi đến Đông Châu, cách xa nhau cả chục ngàn km, nhưng Trần Chiến lôi kéo Trọng Cường, chỉ bay trong vòng vài giờ, tốc độ vượt xa cả tốc độ âm thanh.
Trọng Cường từ từ kể lại chuyện khi hắn đi vào bí cảnh và gặp Trần Chiến.
Hắn vô tình gặp được người biết Thái Cực Âm Dương Quyết, con hắn đã từng căn dặn hắn. Nên hắn chắc chắn đó là kẻ địch. Chỉ cần con hắn an toàn, hắn như thế nào cũng được. Chỉ là hắn tiếc nuối, con của hắn chỉ vừa mới trưởng thành, hắn còn chưa vui mừng được bao lâu, hai cha con đã phải rời xa.
"Không phải ngươi muốn là có thể từ chối!" Trần Chiến lạnh giọng.
Trần Hảo lúc này cũng đã ổn định lại hơi thở, dù vẫn hôn mê. Đây là nhờ Trần Chiến cứu giúp, nếu không mạng của Trần Hảo có lẽ đã treo. Ngoài ra còn có một vị khách không xa lạ, nhưng lại bất ngờ trong xe - Trọng Cường.
"Nói, tại sao ngươi biết Thái Cực Âm Dương Quyết?" Trần Chiến lạnh giọng, tay nắm chặt lấy cổ của Trọng Cường. Chỉ cần một lời không hợp ý, cổ của Trọng Cường sẽ bị vặn gãy ngay lập tức.
"Tốt tốt lắm, thế thì... ngươi có thể c·hết đi!"
Trần Chiến vận công chữa thương cho Trọng Cường, không những vậy, hắn còn giúp luôn Trọng Cường tấn cấp. Trọng Cường vốn dĩ đã có thể tấn cấp hoàn toàn, thành một chức nghiệp giả cấp 8, nhưng chỉ vì linh khí thiếu thốn, nên mới bị đứt gãy.
Nếu không nhờ Lý Dương nhanh mắt phát hiện, thì hiện tại Trọng Cường vẫn còn đang phơi trên cây. Trần Chiến thật sự đã bỏ quên hắn. Trọng Cường nhìn không còn ra một cao thủ gì nữa, người cháy sém khắp nơi, áo quần cũng tan nát. Ánh mắt của hắn thiêu đốt lên phẫn nộ cùng không cam lòng.
"Đó có phải là con của ngươi!" Trần Chiến liếc nhìn Trọng Lâm, sau đó quay sang hỏi Trọng Cường.
Trọng Cường bị hắn quẳng xuống đất, đã hôn mê b·ất t·ỉnh. Trần Chiến quay sang nhìn Trọng Cường.
"Ta không..." Trọng Cường chưa kịp từ chối thì đã bay v·út lên không trung.
"Xem như ngươi may mắn, được tiếp xúc sớm với thứ năng lượng thực chất của thế giới này!"
Trọng Cường bất ngờ với câu trả lời của Trọng Lâm. Phải sư phụ hay không cũng cần xác nhận?
"Ngu ngốc, nếu ngươi chịu nghe lời, thì sẽ không đau đớn như vậy!" Trần Chiến cười lạnh.
Trọng Cường xung quanh âm thanh đã biến mất, hắn không còn nghe được gì, không thấy được gì nữa, xung quanh hắn im ắng đến lạ thường, trước mắt hắn, hình ảnh chỉ còn lại những dải màu thật dài.
Trọng Cường kiên quyết không nói, bàn tay của Trần Chiến s·iết c·ổ hắn càng lúc càng chặt.
"Ngươi là cha của hắn, xem như vì hắn mà ta cứu mạng của ngươi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con cũng không dám xác nhận, có lẽ phải chờ. Đêm nay, người đó sẽ đến gặp con, lúc đó mới có câu trả lời."
...
...
Chương 74: Sư đồ.
Trần Chiến nhanh chóng lướt qua từng ký ức của Trọng Cường, rất nhanh hắn nhìn thấy Trọng Lâm. Trọng Lâm qua ánh mắt của Trọng Cường là thần bí khó hiểu, thay đổi hoàn toàn so với trước kia, ánh mắt lạnh nhanh và hờ hững với thế gian. Càng xem hắn càng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt, hành động, mọi thứ đều quá giống, giống đến một cách kỳ lạ. Như một giọt nước, không sai một ly nào cả, bởi vì, tên đó được hắn nuôi từ nhỏ, nên mọi biểu cảm cảm xúc của hắn, hắn không thể nào quên được.
"Lúc ta đến nơi, cũng là lúc con đang đánh nhau với đám Vận Quốc đấy!"
Nhưng hắn không thể làm gì, cơ thể cứng ngắc, huyệt đạo bị phong bế, còn là thủ pháp rất bí ẩn, hắn không tự giải huyệt được. Hắn chỉ sợ bị người hoàn toàn quên lãng, nhưng may mắn là Lý Dương đã phát hiện hắn. Cực kỳ may mắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.