Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Quyển 1- Chương 10: Lần đầu bị khiêu chiến
"Trưởng lão b·ị b·ắt rồi, chúng ta xong thật rồi."
"Hắn ta là ác thần, là ác thần trong truyền thuyết."
"Tộc người lùn hôm nay gặp đại họa rồi."
Tất cả nhìn trưởng lão bị Zeldo hạ sát, sau đó lại run sợ khi ánh mắt đối phương quét qua, chạy trốn là hy vọng duy nhất, cầu xin thành khẩn là vô ích.
Bên kia.
Zeldo rốt cuộc thu được một tin trọng yếu, tộc người lùn định cư đã được tầm năm trăm năm, hơn nữa con rối năm xưa được hắn tạo ra, nay vô tình bị tộc người lùn xem là sinh vật tối thượng, còn lập rào chắn kiên cố, trải qua các thế hệ nghiên cứu, lưu truyền đến ngày nay.
Đã xong việc, Zeldo lười để ý những tên còn lại, hắn phi hành đến vị trí mật đạo, tìm kiếm lật tung một hồi, rốt cuộc nhìn thấy con rối cự long, bộ dáng vẫn không có gì thay đổi, nhưng tại trong mắt Zeldo đã là một thứ lỗi thời, tràn ngập yếu kém sơ hở.
Bây giờ hắn có niềm tin, trong thời gian ngắn, tạo ra một cái còn tiên tiến gấp bội con rối cự long.
Nhưng chung quy, đồ của hắn, vĩnh viễn thuộc về hắn.
Kể cả không dùng, chướng mắt kẻ khác đụng vào.
Zeldo nâng cánh tay, thi triển một loại ma pháp nhị tinh hủy thiên diệt địa, tận thế ngục lôi.
Trên bầu trời, xuất hiện biển thiên lôi chớp động, chi chít chằng chịt giống như mạch máu, hình ảnh khiến đầu óc tê dại.
Từng đạo thiên lôi vừa thô vừa to bổ xuống, quang mang chói mắt, âm thanh rung chuyển đất trời.
Phút chốc, phương viên vài dặm bị san thành bình địa, khắp nơi loang lổ cháy xém, đến nỗi con rối cự long sở hữu khả năng phục hồi, độ cứng ngang ngửa với đá, vô pháp tồn tại trong biển thiên lôi, cuối cùng sót lại cũng chỉ là đống tro tàn.
Tộc người lùn tồn tại năm trăm năm đến nay hóa thành cát bụi.
Chứng kiến hết thảy cảnh tượng, Zeldo cũng chỉ tiếu tiếu quan sát, sau đó phi hành rời đi, mục tiêu tiếp theo của hắn, cách đây vạn dặm, dao động ma năng ước chừng sở hữu tám chín đạo phù văn.
Tộc cự nhân đã tồn tại được hai ngàn năm, số lượng tộc nhân ước chừng vào khoảng năm sáu trăm, phân bố rải rác khắp sơn mạch trải dài từ hạ nguồn đến thượng nguồn.
Bọn họ chung sống hòa bình, c·hiến t·ranh gần nhất nổ ra đã là hai trăm năm, khi đó một tên tộc nhân phát sinh lột xác, sở hữu một thứ sức mạnh kinh hoàng, liên tiếp đánh bại rất nhiều cự nhân, sau đó thống nhất tộc nhân khắp nơi, lập nên một bộ lạc duy nhất, lấy hắn làm chủ, mọi người đều phải phục tùng.
Đương nhiên hòa bình chỉ là mặt ngoài, bên trong vua của cự nhân bắt đầu xuất hiện dã tâm, liên tục bành trướng lãnh thổ, đánh chiếm các tộc khác, biến bọn họ thành nô lệ.
Cự nhân bình thường sở hữu lực lượng to lớn, đơn giản là không thể đánh bại, cho đến vua của cự nhân, không chỉ lực lượng, còn có sức mạnh thần linh, hô phong hoán vũ, được thế nhân gọi là di chỉ của thần linh phái xuống.
Hiện tại, dưới chướng tộc cự chân đã có bốn tộc nô lệ khác nhau, phân biệt là tộc tinh linh, tộc người thú, tộc ngân dực, tộc người.
Cự nhân bắt các tộc nô lệ xây thành trì, săn bắt, thu thập tài nguyên, còn bọn hắn chỉ việc ra lệnh, đối lập rất nhiều, nổ ra khởi nghĩa cũng rất nhiều, nhưng mà, cuối cùng đều có kết cục, bị vua cự nhân đích thân loại bỏ, tàn nhẫn dập tắt hi vọng của bọn họ.
Tại cung điện của cự nhân, kiến trúc chỉ coi là thô sơ, được xây dựng từ đá tảng mài dũa góc cạnh, chính giữa một tôn cự nhân cao lớn ngồi trên ghế đá, tầm mắt nhìn vào xa xăm, nơi này duy chỉ có hắn ở, lạnh lẽo tột cùng, khí tức hoang dã tràn ngập.
Vua của cự nhân, bản chất là vô tình tìm thấy kết tinh ma năng, sau đó hấp thụ toàn bộ, xảy ra lột xác, cuối cùng có được ngày hôm nay.
Mà hắn cũng xuất hiện tâm linh cảm ứng, điều quân xâm chiếm, g·iết rất nhiều chủng loài khác nhau, đến nay đã sở hữu chín đạo phù văn, ngôn ngữ của hắn cũng chỉ bao gồm mười ba kí tự, tương ứng mười ba đạo phù văn, cho nên năng lực nghịch thiên, nắm trong tay rất nhiều ma pháp bá đạo.
Hôm nay trong cung điện nghỉ ngơi, hắn đột ngột cảm thấy một loại dao động ma năng, nó rất lớn mạnh, mạnh đến nỗi khiến hắn hoang mang, hơn nữa dao động ma năng ngày càng gần, đại biểu một kẻ khác cũng giống như hắn, sở hữu ma năng.
Vua của cự nhân trầm giọng:
"Kẻ tới rất mạnh."
Chinh chiến bao nhiêu năm, lần đầu tiên hắn biết đến áp lực, loại xúc cảm rất lạ, vô hình vô thù xâm chiếm bộ não.
Bên ngoài cung điện, cự nhân khác hoàn toàn không biết, đại họa sắp giáng xuống bọn hắn, hết thảy đều vì vua sở hữu, thứ không nên sở hữu.
Núi non trùng điệp, một màu xanh bạt ngàn, khung cảnh hùng vĩ.
Zeldo trôi nổi giữa hư không, ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống, lập tức chú định vào một tòa cung điện bằng đá, nằm chính giữa đỉnh núi cao nhất, bốn bề mây trắng lượn lờ.
Hắn nhệch miệng cười, rõ ràng, chủ nhân cung điện kia đã phát hiện hắn, đối phương đồng dạng quan sát hắn.
Nhưng mà Zeldo không có thời gian rảnh, hắn lập tức tung ra đại chiêu, ma pháp hủy diệt diện rộng, ngục lôi.
Thời khắc định thi triển, Zeldo nhận ra xung quanh còn có tộc nhân của mình, năm xưa rời khỏi bộ lạc, lời hứa trở về hắn vẫn nhớ rõ, trải qua hàng chục năm lớn lên, đương nhiên vẫn còn chút tình cảm lưu lại.
Zeldo lắc đầu thu tay.
Coi như lưu lại đường sống cho nhân tộc một đường sống, sau này đích thân hắn sẽ dẫn dắt bọn họ.
Rắc!!!
Từ xa, một đạo thân ảnh to lớn đứng trước cung điện, đối phương mặc một bộ chiến giáp từ xương, tay cầm thạch bổng, khí tức hung tợn bá đạo, không nói một lời nào, một tay nắm lấy ba bốn tảng đá ném thẳng về phía Zeldo.
Lực đạo rất lớn.
Đá tảng bay như tên bắn, viễn siêu tầm nhìn của sinh linh, cuối cùng oanh tạc trên thân của Zeldo, nhưng mà như có một lớp tường bích vô hình, chấn vỡ đá tảng, thân hình Zeldo không tổn hại mảy may.
Hắn nhếch miệng cười, đột nhiên có hứng thú với cự nhân kia.
"Thời đại trước kia không có ai đủ khả năng khiêu chiến ta, thời đại này ngươi chính là kẻ đầu tiên."
Mặc kệ cự nhân có hiểu được ngôn ngữ, Zeldo gẩy gẩy ngón tay vào hư không, một đạo thiên lôi từ trên bổ xuống, nhằm thẳng vào cự nhân.
Oanh minh vang trời, sáng chói một vùng không gian, cung điện đổ vỡ, đỉnh núi bị oang tạc mất đi mảng đớn đất đá.
Từ trong khói bụi, một đạo bóng dáng vụt ra bay v·út lên không trung, hình ảnh hiện ra ngày một rõ, thân thể cự nhân không tổn hao, giáp xương nứt vỡ một mảng, hai tay nắm chắc thạch bổng, sắc mặt giận dữ tột cùng.
Cự nhân quát lớn.
"Nhân loại đáng c·hết, ngươi đã thành công chọc tức bổn vương."
Zeldo không hiểu ngôn ngữ, đại khái hắn đoán là cự nhân nói hắn.
Ma pháp nhất tinh, tứ lôi hội tụ.
Bầu trời xám xịt, bốn đạo thiên lôi ẩn hiện, chớp mắt thoát ly tầng mây, cùng nhau hội tụ bổ xuống thân hình cự nhân, phút chốc đánh bật cự nhân rơi xuống mặt đất, chấn sâu xuống mặt đất, tạo hành hố to nhỏ.
Bên trên Zeldo dường như đang chơi đùa, cái cảm giác này, hắn chưa từng đối mặt, bị người khác khiêu chiến là rất hiếm thấy, dành ra chút ít thời gian bồi tiếp cự nhân không thành vấn đề.
Rắc!!!
Rắc!!!
Rắc!!!
Cự nhân đi ra từ trong hố sâu, hai mắt ngập tràn lửa giận, chinh chiến bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn ăn nhiều thiệt thòi đến vậy, sinh linh nhỏ bé mỏng manh tưởng như không chịu nổi một kích của hắn, lại khiến hắn chật vật đến vậy.
Không chấp nhận được.
Cự nhân gầm lên, hắn sử dụng ma năng, cường hóa lực lượng cơ thể lên gấp năm lần, một loại sức mạnh lưu chuyển trong thân thể, ý niệm bất bại chiếm cứ não bộ.
Cự nhân hừng hực chiến ý nhìn lên không trung, sau đó dùng sức bật lên, chấn động đại địa, dấu chân in sâu mấy chục mét xuống lòng đất.