Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Đêm Mưa Miếu Hoang
Đồ Phong bên cạnh khoé mắt giật giật nhìn nàng:
Lâm Nhược Vũ nhả rãnh nói:
Ầmmm….
_______________________
Đội trưởng hắc y nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám giăng đầy sấm chớp, thu đao vào vỏ, tung người nhảy lên yên ngựa:
"Sao các ngươi đi đốn củi lâu vậy? chậm chút nữa ta cùng lão Hoàng liền muốn đi tìm các ngươi”
“Có kẻ chạm qua hiện trường”
Đồ Phong cột xong bó củi lớn, xoay người vác lên vai:
Lâm Thư Vũ đưa tay chộp một cái, nội lực đè tắt than khí, trong miếu hoang lập tức liền rơi vào tối đen như mực.
“Không, ngươi không nên nói lời này, miệng ngươi rất quạ đen”.
Huyền Minh thật đói bụng, đã không kịp chờ đợi một tay đưa tới lấy một miếng thịt thỏ cho vào trong miệng, mùi thơm liền xông lên khoang mũi, ngũ vị thấm vào lưỡi, cực kỳ giòn tan.
Bên ngoài, tiếng gió rít gào, sấm chớp không ngừng, mưa ngày một to hơn, không khí tràn ngập sương lạnh cùng ẩm thấp.
Ngôi miếu hoang hiện ra trong màn đêm u ám, đứng lặng lẽ như một bóng ma giữa rừng sâu.
Hắn suy nghĩ một chút liền nói:
“Ầm”
Từ trong đội ngũ, một nữ tính hắc y nhân tách ra đội hình bám theo thấp bé hắc y nhân cùng đội trưởng.
Tiểu bạch miêu mặt mèo hiện ra ghét bỏ nhìn nàng, phóng đến bên cạnh Huyền Minh làm nũng.
“Đưa ra phía sau miếu giấu đi”.
Dẫn đầu đội ngũ là một nam tử có thân hình cao hơn hai mét, hông đeo khảm đao.
“Hai lão già các ngươi một cái tửu một cái sắc, quả thật là một cặp trời sinh”
“Bọn hắn đến đây”
Cửa miếu treo lủng lẳng, cánh cửa gỗ mục nát, trên cánh cửa những vết khắc chữ cổ đã mờ nhạt, khó lòng nhận ra được nội dung, gió mạnh thổi vào vang lên tiếng kẽo kẹt rợn người.
Chương 20: Đêm Mưa Miếu Hoang
Bên trong, Hoàng Bân và Chúc Anh đạo trưởng vừa trò chuyện vừa nướng thỏ cùng gà rừng, ánh sáng yếu ớt từ đốm lửa chiếu lên bàn thờ bụi phủ dày làm nổi bật vẻ thâm trầm của thần tượng phía sau.
“Học, nhất định phải học, xin thúc dạy ta”
"Gần đây có nơi nào thích hợp để dừng chân?"
“Tứ Sát cùng Thất Sát theo ta đến miếu hoang một chuyến, còn lại các ngươi thu về t·hi t·hể, một canh giờ sau tại miếu hoang hội hợp”
“Ta không sợ bẩn, người tập võ cũng không cổ hữu cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, cùng ngồi đi”
Đám người Huyền Minh đi chặt củi không xa, chỉ một lát liền đã về tới miếu hoang.
Hoàng Bân mặt sầu khổ, hắn ngồi nhắm mắt giả c·hết mở miệng:
Huyền Minh thân hình giấu trong góc tối, đầu tóc dính đầy mạng nhện trả lời:
“Rượu cạn kiệt, ta đã không còn sức lực bảo vệ các ngươi, tự lo cho tốt”
Huyền Minh hai mắt liền tỏa sáng:
“Bọn hắn tách đoàn”
“Ầm, ầm”
“Tam phẩm phía dưới không địch thủ”
Đồ Phong cũng chen vào ngồi kế Huyền Minh.
Huyền Minh nghe vậy cũng không có giả trang cái gì chính nhân quân tử, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lâm Nhược Vũ nghe xong liền thấy nhức đầu, quay về Chúc Anh cùng Hoàng Bân hỏi:
Hoàng Bân mở mắt, chép miệng:
Chúc Anh cùng Hoàng Bân liếc nhau.
“Thủ pháp rất giống với Ly Hình Đao nhưng cũng có thể là h·ung t·hủ cố ý giả trang đánh lừa chúng ta”
“Đến, Tiểu Hắc, cho ngươi”
“Bát phẩm võ phu như ngươi chỉ đứng nhìn, bắt bọn ta hai thư sinh trói gà không chặt đi lao lực”
Đồ Phong cười nhẹ nói:
“Ta không tin hôm nay xui xẻo như vậy, đến một tên tam phẩm ta liền một tuần không mặc áo yếm”
“Chỉ còn cách tiếp tục chờ đợi xem tiếp tình hình”
“Dập lửa, chúng ta đi đến phía sau tượng thần theo dõi tình hình” Đồ Phong nhẹ giọng nói.
“Xuyyy”
Hắn liếc nhìn Lâm Nhược Vũ một cái:
Nửa đêm, Đồ Phong cùng Huyền Minh đồng loạt mở mắt, tiếp đó chính là Hoàng Bân cùng Chúc Anh đạo trưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ha ha” Huyền Minh cười một tiếng, cầm lên một miếng thịt đút cho Tiểu Hắc.
“Bên ngoài có người, là một đội nhân mã” Hoàng Bân khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng trả lời.
Lại một tiếng sấm to vang lên, mưa bắt đầu rơi, đám người Huyền Minh vừa kịp lúc bước vào miếu.
Nhện giăng tơ khắp nơi, tạo thành những chiếc mạng nhện dày đặc trên tượng, trên bàn thờ và trên các góc tường.
Cả ba người lúc này không hẹn mà đều nhìn về thịt nướng trước mặt.
Một hắc y nhân thân hình thấp bé tiến tới nói:
“Vâng, đại nhân”
“Điều tra xung quanh”
Huyền Minh thở không ra hơi trả lời:
Chúc Anh hiểu ý, kiếm trong tay vung ra, rất chuyên nghiệp cắt xuống từng lớp thịt mỏng xếp đều lên mảnh lá cây lớn trải bên dưới.
“Đại nhân, nước mưa đã xóa đi tất cả dấu vết để lại, chỉ có phát hiện bọn hắn đều bị trúng một đao ở cổ mà c·hết”
“Thịt là ta ướp, công thức bí truyền, muốn học không?”
Nàng cứng đờ quay sang nhìn hắn, ánh mắt giao tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hoàng thúc, là ngươi ướp thịt sao?” Huyền Minh một bên vừa ăn vừa hỏi.
Hoàng Bân lập tức quyết đoán:
“Còn tiếp tục đợi sao? theo tình huống thời tiết này, bọn hắn cũng chỉ có hai con đường để tìm ra dấu vết”
“Hi vọng ngươi nói lời giữ lời” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Nhược Vũ cắn răng gật đầu:
Nói xong nàng phun ra trong miệng một mảnh xương gà:
Bên cạnh, Đồ Phong một mặt lạnh nhạt, nhưng nhìn tốc độ tay của hắn liền biết thịt này rất ngon.
“Học kiếm thuật cũng không thấy ngươi hào hứng như vậy”
“Với tình trạng này, hai thúc thúc có thể đánh lại mấy phẩm võ phu?”
“Ăn xong liền đi ngủ, ngày mai tạnh mưa chúng ta sẽ xuất phát sớm” Chúc Anh đạo trưởng nhắc nhở.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc…
“Ngươi để một nữ tử xinh đẹp đi chặt cây đốn củi khô, còn đáng mặt nam nhi hay không?”
“Chuyện gì?” Lâm Nhược Vũ nghe động tĩnh liền b·ị đ·ánh thức nhỏ giọng hỏi.
“Cách không xa nơi này chính là Tư Nam Thành, còn có một tòa miếu hoang nằm sâu trong rừng không người lui tới”
Mái ngói đã sụp đổ phần lớn, những viên ngói còn lại nứt nẻ, phủ đầy rêu xanh và bụi bặm.
Hắn đưa tay ta hiệu cho đội ngũ phía sau dừng lại, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, rút ra đao bên hong lật qua một cái xác nằm bên đường.
Hoàng Bân một tay chạm đất, nhắm nghiền mắt tập trung cảm nhận:
Quan sát một hồi, đôi lông mày của hắn nhíu lại;
“Nên trở về, Hoàng thúc bọn hắn đi săn cũng đã lâu”
Thấp bé hắc y nhân trầm ngâm nói:
Ánh mắt sắc bén nhìn quanh một vòng, đội trưởng hắc y nhân hỏi:
Một đám hắc y nhân mặc áo tơi, đầu đội nón lá, cưỡi ngựa xé ra màn mưa mà đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gặp quỷ, trời chưa mưa đã có sấm chớp to như vậy, hai ngươi nhanh tay lên, mưa ướt là không thể đốt được đâu”
“Thịt đã chín rồi, cùng dùng đi”
“Chúng ta bây giờ tiến vào rừng sâu càng thêm nguy hiểm, cũng không thể nào vượt qua Giang Yên sông lớn, đi loạn sẽ rất dễ bị cao thủ phát hiện”
Lâm Nhược Vũ chen vào:
“Không lẽ là vì tiêu đội đó, xem ra thứ bị trộm thật không đơn giản”
“Ngươi một đại nam nhân học nấu ăn làm cái gì?”
“Ba con ngựa, có thể là ba hoặc sáu người”
“Cũng may không phải là mưa đá”
Huyền Minh đạp lên nền miếu phủ đầy lá khô mà đi đến bên đống lửa, dùng chân quét ra xác côn trùng và rác rưởi tạo thành một khu vực có thể ngồi xuống.
Lâm Nhược Vũ dáng vẻ yếu đuối nói:
_____________________
Ngồi phía đối diện, Chúc Anh đạo trưởng đang chăm chú dùng vải nhỏ lau lưỡi kiếm, nói:
“Miếu hoang và Tư Nam Thành”
Lâm Nhược Vũ đứng chống nạnh, bất mãn chỉ chỉ Huyền Minh và Đồ Phong đang cực lực vác hai đống củi vừa nhặt xong.
Tượng thần đã mất đầu, thân tượng nghiêng ngả, bị thời gian và thiên nhiên tàn phá không thương tiếc.
“Ngồi đi”
Hoàng Bân có chút đắc ý nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúc Anh đạo trưởng chột dạ đưa tay bảo vệ túi tiền trong người:
“Xe ngựa làm sao bây giờ” nàng nhỏ giọng.
Đồ Phong từ bộc hành lý trên xe ngựa lấy ra một tấm chiếu, tại đây trải xuống.
Lâm Nhược Vũ cảm kích gật đầu:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.