Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Trong Gió Tuyết
Hồng Mai mỉm cười thê lương: “Còn sống thật khổ, nhưng ta vẫn muốn sống”
“Ngươi muốn cái gì?”
Gió Đông gào thét, mang theo từng tiếng ngựa hí thổi qua bên tai.
“Đùng, đùng, đùng…”
“Thuộc hạ sẽ chú ý những kẻ gần đây tiến về Đại Thục” (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm Phong Thành được bao bọc bởi những bức tường thành kiên cố, bên ngoài tường thành luôn có lớp lớp binh sĩ mặc áo giáp màu bạc tuần tra ngày đêm, đảm bảo an ninh cho cả thành.
Đồ Phong đã sắp không nhìn nổi, tựa như lão già họm hẹm ho nhẹ một tiếng nhắc nhở tên nào đó không nên vô sỉ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng ngựa đạp trên tuyết nghe càng lúc càng rõ ràng.
Lời chưa dứt, Chúc Anh đạo trưởng đã tung người nhảy xuống vực.
Chúc Anh đạo trưởng cười tự tin, thực hiện một động tác tay phô diễn công phu, "Xin tiểu thư tin tưởng bần đạo. Từ khi khinh công đại thành đến nay, ta chưa bao giờ thất bại khi nhảy núi"
Hắc y nhân nghe vậy liền nói:
Sâu trong Âm Phong Thành là một ngọn núi tuyết cao lớn, đứng sừng sững giữa trời đất.
Huyền Minh khinh bỉ nhìn nàng, "Ngươi sợ à?"
"Kiếm Thần Điển luyện đến nhập môn là có thể phi hành, phải không?"
“Đối mặt với Ngự Quỷ Nhân, ngươi sẽ c·h·ế·t”
Người đầu lĩnh, kẻ có phẩm giai cao nhất, vừa nghe tiếng kiếm rít, đã thấy mũi kiếm mỏng như cánh ve cách mặt mình chưa đầy ba tấc. Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, hắn chỉ kịp nhận ra: “Phi kiếm! Nhất Phẩm Tông Sư!” sáu chữ cuối cùng trong đời.
Tiếng cười hả hê vang vọng bên tai. Một mũi tên nhọn xé toạc không khí, cuốn lên mảng lớn tuyết rơi, phập một tiếng, cắm thật sâu xuống đất tuyết ngay trước mặt Hồng Mai.
“Thuộc hạ tạ hầu gia ban thưởng”
Huyền Minh và Đồ Phong khuôn mặt bình tĩnh nhìn Hoàng Bân gật đầu.
Đại Mạt vong quốc năm thứ ba, mười lăm tháng chạp.
Lâm Nhược Vũ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ôm tiểu miêu miêu nhìn hắn chằm chằm:
“Thế đạo ngày càng loạn, với thực lực của ngươi không tìm được là bình thường”
Chúc Anh đạo trưởng lắc đầu:
Hồng Mai mỉm cười nhàn nhạt, “Nói nhảm!”
"Qua được đoạn đường này sẽ không còn nguy hiểm. Một khi tiến vào biên giới Thục Quốc, nằm trong phạm vi quản hạt của Thiên Hạ Viện, mọi phân tranh đều sẽ bị cấm đoán, đây là quy củ."
Dưới chân liên tục phát ra chấn khí âm thanh, không bao lâu, Đồ Phong và Huyền Minh đã thấy cảnh tượng bên kia đại lục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn từ trên giường băng đứng dậy, từng bước đi xuống bậc thang, tiến đến trước mặt hắc y nhân:
Lâm Nhược Vũ khẽ giật mình:
Đôi chân trần đã sớm không còn tri giác mà c·h·ế·t lặng, chạy trên mặt tuyết, lưu lại từng vệt máu đỏ tươi hoa lệ.
“Đại Mạt?”
Cuối cùng, cầu mong các đại lão gia ủng hộ cho bộ truyện này của ta, mỗi lượt đọc cùng đề cử chính là lời động viên ân cần nhất. (Bái chào cảm tạ).
"Tiếp theo, chúng ta sẽ đến một ngôi làng chài, tại đây tìm thuyền vượt sông Giang Yên để đến biên giới Đại Mạt"
Ân, cho dù nó có thật, ta cũng không dám thử, cuộc sống hiện tại tuy có chút túng thiếu nhưng vẫn đáng trải nghiệm, ta đang cố thử tìm một người bạn gái đầu đời (các ngươi đừng để ý đến thứ này) nếu xuyên qua thật biết đâu lại được làm huynh đệ tương thân tương ái với Cổ Nguyệt Phương Nguyên hay đi vào Khủng Bố Sống Lại thế giới làm một người ngự quỷ đoản mệnh, hmmm, Quỷ Bí Chi Chủ cũng không tệ, ta từng rất thích bộ truyện này, say mê nó hơn một tháng trời.
Trên đỉnh ngọn núi, giữa cơn bão tuyết dữ dội, là một tòa cung điện xa hoa, lộng lẫy.
Trương Lương ánh mắt lóe lên kiên định, hai tay nâng hộp hoàng kim, khấu đầu:
“Không phải Mạt Quốc bị Đại Nguyên diệt rồi sao? Chúng ta đi gần như thế không có chuyện gì chứ?”
***********************
"Còn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ được sẽ nói cho ngươi" Huyền Minh giọng điệu gian xảo như quái thúc thúc đang lừa gạt tiểu nữu nữu.
Cung điện được xây dựng với kiến trúc tinh xảo, những bức tường đá chạm trổ công phu, mái vòm xanh biếc phủ tuyết trắng xóa.
Bàn tay phải trắng bệch như tay người c·h·ế·t của hắn vươn ra, trên tay là một chiếc hộp hoàng kim tràn đầy vết xước:
Lâm Nhược Vũ nghiến răng nghiến lợi:
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, rồi biến mất bên cạnh.
“Vài năm nữa đợi ngươi thần công đại thành, trở thành thánh nữ trong mắt người khác, ta liền sẽ đi lan truyền rằng khi xưa thánh nữ bị ta tức đến khóc nhè, còn lần đầu nhảy núi kém chút sợ ngất xỉu”
“Chúng ta phải lập tức xuất phát cho kịp trời tối”
Ánh mắt nàng bắt gặp một con ngựa trắng, kế đó là một thân ảnh màu đen.
Trương Lương quỳ một chân xuống đất, nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn hắn mệt nhọc len lỏi qua từng bụi cây rậm rạp, đạp lên bùn đất hôi thối, kiếm trảm thực vật và rắn rết, từ từ tiến tới làng chài.
"Vực sâu thế này, hai người các ngươi chắc chắn nhảy qua được chứ?"
“Mua chuộc ta, ta cả đời sẽ chôn sâu bí mật này vào trong lòng”
Trong lòng hắn có chút im lặng, bí mật dùng hồn lực truyền âm cho Đồ Phong:
Trước ngọn núi có một vực thẳm không đáy, chia cắt vùng đại lục này làm hai. Từ phía bên kia núi, chỉ có hai sợi dây xích khổng lồ bắc ngang qua, như một lối đi duy nhất kết nối hai bên.
"Ta không sợ, còn cảm thấy cực kỳ kích thích" nàng ngạo kiều nói.
Sương trắng lờ mờ, rừng cây xanh ngát, phía xa chân trời là mênh mông sông lớn không thấy bờ.
Cả ba người đáp xuống đất an toàn, Huyền Minh vừa đứng vững thì trông thấy gần đó Chúc Anh đạo trưởng đang cầm một cái la bàn xác định phương hướng.
"Chúng ta chỉ là đi ngang qua thôi" Hoàng Bân nói tiếp:
“Những năm tới, thiên hạ này sẽ bị kiếp nạn làm cho rung chuyển, một lần nữa tái hiện lại thời đại Ngự Quỷ. Võ phu cùng phàm nhân chính là không thể nào sống nổi”
Mười chín con ngựa, mười chín người, vây chặt lấy nàng. Người đầu lĩnh nhìn đôi chân trần của Hồng Mai, không khỏi sợ hãi than, “Mùa đông khắc nghiệt, từ mùng mười đến nay là đã năm ngày, một cô gái yếu đuối, lại có thể chạy được trăm dặm giữa bão tuyết thế này!”
Đồ Phong nhếch mép khinh bỉ nhìn Huyền Minh:
Phía trước, Hoàng Bân và Chúc Anh đạo trưởng nhìn la bàn thương lượng, rồi quay lại nói:
Hoàng Bân đứng thẳng người, khởi động cổ và cơ bắp, sau đó dưới mỗi bên nách kẹp một cái thiếu chủ, chân đạp mạnh, lao mình xuống vực sâu.
Hôm nay lại là một ngày tuyết rơi.
“Nếu năm xưa không có hầu gia thu nhận, ta đã sớm c·h·ế·t trong bão tuyết. Nguyện một đời này thủ hộ bên người để báo đáp”
Hồng Mai khó khăn xoay người, không còn sức để giãy giụa, mặc kệ tuyết lớn rơi lên mặt.
“Nghịch Thời Hội, Hồng Liên Giáo, Thiên Hạ Viện, Linh Phật Tự, Thượng Cổ Thế Gia”
Huyền Minh cười một cách trông rất vô sỉ nói:
Ps: Chút tiếc nuối của ta về lão Lãng, suy nghĩ thật lâu, ta quyết định chẻ chương tiết để viết tiếp trường đoạn còn dang dở này, xem như thỏa một tâm nguyện.
Lâm Nhược Vũ nhìn xuống vách núi cao hơn vạn trượng, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt vì sợ hãi độ cao.
Những con đường lát đá quanh co, uốn lượn qua các khu dân cư và chợ búa. Nhà cửa được xây dựng bằng gỗ và đá, mái ngói đỏ tươi, cửa sổ khắc chạm tinh xảo, tạo nên một vẻ đẹp vừa cổ kính vừa ấm cúng.
Nàng trượt tay, lần nữa gục xuống, kiệt lực, không còn sức chịu đựng trước giá rét nàng vẫn cố dùng cùi chỏ chống lên thân thể, từng chút từng chút một di chuyển về phía trước.
“Nữ nhân, đừng cố bò nữa, sẽ c·h·ế·t!”
Nàng cố gắng chống đỡ thân thể kịch liệt run rẩy mà dùng tay bấu chặt nền tuyết từ từ bò lên.
Phía Đông Đại Hàn có một vùng đất được biết đến với cái tên Âm Phong Thành. Nơi đây năm xưa được khai quốc hoàng đế Hàn Minh sắc phong cho khai quốc công thần Bách Lý Phượng Nghi, hiệu Lãnh Nguyệt Hầu.
“Ha ha ha, các huynh đệ, bắt sống nàng”
Chương 22: Trong Gió Tuyết
Ba hài tử gật đầu xem như đã hiểu.
Nàng lập tức nín khóc, thay vào đó là ánh mắt cực kỳ uỷ khuất cùng tức giận.
“Trương Lương, ngươi theo ta cũng đã hơn hai mươi năm. Là một tướng tài đắc lực, với thực lực tam phẩm của ngươi, nếu đầu quân cho triều đình đã sớm có thể xưng vương”
Một cái lảo đảo, cả người nàng đều nhào trên mặt tuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía xa, một thanh trường kiếm màu xanh, lưu chuyển linh quang, xé toạc không gian, lao về phía mười chín võ phu với tốc độ kinh hồn. Kiếm khí lạnh lẽo thấu xương, trực tiếp cày ra một rãnh sâu trên tuyết.
Lý Đạo Huyền từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi phải c·h·ế·t”
Một giây sau, đầu của người đầu lĩnh bị phi kiếm xuyên qua. Máu nóng phun tung tóe trên tuyết trắng. Hồng Mai lần đầu tiên trong đời thấy tuyết nhuộm đỏ máu người. Mảnh tuyết đỏ rực bay lả tả như những cánh hoa rực rỡ.
“Thiên Hạ Viện gần đây sắp mở chiêu sinh đại điển, môn đồ phiêu bạt khắp thiên hạ đang dần tụ hợp về lĩnh mệnh. Không phải là bọn hắn đi?”
Tiếng kiếm rít nhanh đến, nhanh đi. Hồng Mai nằm yên trên mặt tuyết, dưới thân tuyết đọng bị máu người tan rã.
Truyện đến nay cũng đã được 22 chương, tròn một tháng ta lần đầu tập tành viết truyện, một cảm xúc thật khó tả, ta giống như đang tạo ra một nhân vật mang theo tính cách của bản thân đi vào dị giới, một câu hỏi hiện lên trong đầu ta mà ta cá rằng các ngươi cũng từng nghĩ đến: “Liệu trên đời này thật có xuyên không hay chăng?”
Huyền Minh nhìn vẻ tự tin của đạo sĩ, rồi quay sang Hoàng Bân, người đã không còn chút sức sống vì lên cơn nghiện rượu.
“Cảm ơn ngươi” Hồng Mai yếu ớt nói.
Hồng Mai lặng nhìn những mảnh máu người phủ kín tầm mắt mình:
Một thân ảnh chân trần chạy nhanh trong màn tuyết.
Nam tử trên giường khẽ nhíu mày, mở ra đôi con ngươi màu xám nhìn xuống bên dưới đại điện, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng:
Tuyết trắng phủ trên gương mặt tuấn tú, làm nền cho đôi mắt hẹp dài lấp lánh như lưu ly.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười giễu cợt:
Lãnh Nguyệt Hầu hài lòng gật đầu:
“Bẩm báo hầu gia, người của chúng ta đã lục soát khắp thành cùng xung quanh hơn trăm dặm vẫn không tìm được kẻ khả nghi. Chỉ sợ lần này có thế lực lớn đứng sau”
“Hay là, chúng ta tìm cách khác đi”
Thiên địa một màu trắng xoá, gió lạnh thấu xương.
Nàng toàn thân tóc tai ướt đẫm, không phân rõ đông tây nam bắc, chỉ biết một mực hướng về phía trước mà chạy, không dám dừng lại dù một giây nào.
Trò chuyện với các ngươi đến đây, chút tâm sự trong lòng ta cũng đã dễ chịu rất nhiều, bộ truyện mới do ta viết có thể còn nhiều thiếu sót, xin các vị đại lão gia mở lòng nương tay.
Cung điện lặng đi trong giây lát, chỉ còn nghe tiếng gió bấc rít qua những khung cửa sổ.
“Cứ tin tưởng bọn hắn, yên tâm, không rơi xuống được”
Nàng do dự, giọng run run:
Hoàng Bân cẩn thận tháo cương ngựa, giải phóng tiểu bạch long. Con ngựa nhỏ luyến tiếc nhìn bọn họ, hí một tiếng từ biệt rồi chạy vào rừng.
"Diệt đi là kẻ cầm quyền, dân chúng cùng lái buôn vẫn hoạt động như thường. Chỉ cần chúng ta cải trang một chút, không tận lực đi tìm phiền phức sẽ không có chuyện gì"
“Chỉ là một con Quỷ Dị sơ cấp mà thôi, cho liền cho bọn hắn”
Hoàng Bân đi trước dẫn đường, Đồ Phong, Huyền Minh, Lâm Nhược Vũ đi giữa, Chúc Anh đạo trưởng bảo vệ từ phía sau.
“Thật đẹp!”
"Không, ngươi thật sự sợ, suýt nữa ngất xỉu" Đồ Phong hài hước chọc ghẹo.
“Ngươi không sợ sao?”
Lâm Nhược Vũ hai mắt long lanh, dường như muốn khóc.
Lãnh Nguyệt Hầu khẽ lắc đầu:
Phi kiếm màu xanh như kim may trong tay Tử Thần, xuyên qua từng viên đầu. Vô số thi thể rơi khỏi ngựa.
“Mười ngàn lượng hoàng kim là của chúng ta”
Mái tóc trắng dài óng ả như tơ lụa phủ lên giường, làn da trắng bệch giống như thiếu máu.
Huyền Minh nhìn nàng, cảm thấy dáng vẻ này có thể làm tan chảy trái tim của phần lớn nam nhân.
“Ngươi biết thứ này là gì, ta đã tỉ mỉ lựa chọn cho ngươi. Trở thành Ngự Quỷ Nhân là phải bỏ ra đại giới, ngươi tự cân nhắc đi.”
Âm Phong Thành nổi tiếng với cái lạnh cắt da cắt thịt, tuyết rơi quanh năm khiến vùng đất này luôn chìm trong sắc trắng mênh mông. Bách tính nơi đây đã quen với việc mặc trên mình những chiếc áo bông dày để chống chọi với khí hậu khắc nghiệt.
Lúc này, một hắc y nhân cao hơn hai mét bước vào đại điện, hướng về thân ảnh đang nằm trên giường băng lớn chắp tay khom người bẩm báo:
Tiếng cười vang dội lên, át cả tiếng gió.
Bên trong cung điện, sự xa hoa hiện hữu trong từng chi tiết nhỏ: hành lang lát đá cẩm thạch, những bức tranh lụa treo tường, đèn lồng pha lê lấp lánh, và các bức tranh thủy mặc tả cảnh thiên nhiên tươi đẹp.
Lâm Nhược Vũ ôm chặt tiểu miêu miêu vào ngực áo, đôi mắt ngấn lệ khi trèo lên lưng Chúc Anh đạo trưởng:
"Chúng ta đi trước. Nếu ta không may có chuyện gì, nhớ truyền lời cho phụ mẫu ta. Nữ nhi bất hiếu, chưa xuất sơn đã c·h·ế·t, xin hai người đừng quá bi thương..."
"Aaaaaaaaaaa..... Meooooooo....." Tiếng hét kinh hoàng của một người một mèo vang vọng từ đáy vực.
Vù, vù, vù…Chỉ còn tiếng gió rít bên tai, Huyền Minh cảm nhận được Hoàng Bân chân đạp mạnh một cái, trên không trung tựa như có tường chắn vô hình chống đỡ, hắn tụ lực lần nữa bay thêm một đoạn.
“Ngươi thực sự rất muốn sống đấy chứ!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.