Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Bút Ký (2)
Chúng ta quyết định ăn Tuyết Ngư, vì một chút tiền tài không đáng bỏ qua nhân tính.
“Không phải đi lạc, mà là vô tình xuyên qua tiết điểm bị cuốn vào. Huyết hải nằm ở tầng hai linh dị thế giới, phàm nhân cho dù đặt chân đến tầng một đã là một con đường c·h·ế·t”
Ngày thứ 27:
Hôm nay mưa to, chúng ta lại có nước uống, thuyền nương theo la bàn chỉ hướng dường như đang đi đúng đường trở về.
Chúng ta về đến làng, ta sống sót gặp lại mẫu thân.
Ngày thứ 38:
Nước biển đã chuyển sang màu đỏ như máu, không ai dám thả câu nữa.
Chúng ta bị tất cả mọi người xa lánh.
Ngày 26 tháng 8:
Ngày thứ 40:
Ngày 13 tháng 9:
“Đạo trưởng, ngươi là người tu hành, phải biết trân quý sinh mệnh”
May mắn không có sinh vật lạ thường, có cá, cả thuyền lại tràn ngập hi vọng sống.
Ta cũng khóc, khóc rất thảm, như vừa từ địa phủ trở về.
Câu chuyện của chúng ta được thuyền trưởng kể lại, ai nấy đều bán tín bán nghi nhưng khi thấy mẻ “sinh vật lạ” liền tin tưởng, rất nhiều người hiếu kỳ đến vây xem. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày thứ 41:
Rạng sáng quan sai đại nhân liền rời đi, ta cảm giác như bọn hắn đi rất gấp.
Mùi thối tràn ngập khắp khoang thuyền, ta cùng vài người khác không chịu nổi liền ói.
**************************
Chúc Anh đạo trưởng trầm mặc suy tư.
Ta cũng đã sắp điên, nhiều lần muốn kết thúc nhưng lại nghĩ đến mẫu thân, ta không thể bỏ rơi bà, nếu để bà cô đơn sống phần đời còn lại thì tàn nhẫn đến dường nào.
Ngày thứ 48:
Ta lại câu được một con Tuyết Ngư.
“Các ngươi cảm thấy thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Quan sai đại nhân dường như đã có manh mối nhưng không tiết lộ với chúng ta.
“Bọn hắn là đi lạc vào Vô Tận Hải Vực?”
Ngày thứ 35:
“Bọn hắn thậm chí còn có thể từ trong huyết hải trở về hiện thực, ta cũng thật không biết nên cảm khái bọn hắn xui xẻo hay may mắn”
Ta thở phào, dù sao trong đoàn chỉ có ta nhỏ tuổi nhất, thịt trông có vẻ dễ ăn nhất.
Hắn c·h·ế·t rất thảm, toàn thân da thịt bị vỡ ra, lộ xương cốt mạch máu, hai con mắt trợn lồi, trên mặt biểu hiện cực độ hoảng sợ và tuyệt vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày 10 tháng 8:
Tuyết Ngư xuyên vào ruột, ta nháy mắt liền lên tinh thần, toàn thân nóng rực, tràn đầy lực lượng, không hổ là đại dược quý giá dành cho võ phu, ta cảm thấy ngày tiếp theo cho dù không ăn không uống cũng không thành vấn đề.
Chúng ta thấy được cửa sông Giang Yên, mọi người đều vui mừng đến hú hét lên, có đại thúc to con vạm vỡ ôm mặt mà khóc rống.
Lâm Nhược Vũ khuôn mặt tái nhợt, ôm chặt Tiểu Hắc hoảng sợ nói:
Ta mang mẫu thân cùng đoàn xe chở cá vào kinh thành.
Từ đó, chúng ta uống thứ nước này miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.
Huyền Minh mặt không cảm xúc, truyền âm cho Đồ Phong:
“Còn ra biển cọng lông a, ta muốn về nhà, cái gì Thiên Hạ Viện ai muốn đi cứ đi”
Bầu trời hôm nay có màu đỏ như máu.
“Khó lòng mà tin được”
Ta cầu nguyện thần linh bảo hộ, nguyện dùng 20 năm tuổi thọ đổi lấy đường về nhà.
Đã hai ngày ta không ngủ, chỉ sợ vừa ngủ sẽ bị các đại thúc g·i·ế·t c·h·ế·t chia ra ăn thịt, ta thật sợ hãi, thật sợ hãi.
Thuyền trưởng c·h·ế·t, cái c·h·ế·t giống hệt Vương đại thúc.
Ngày 21 tháng 9:
Mẫu thân bệnh tình thuyên giảm, ta rất vui mừng, không hổ là đại phu kinh thành.
Lại có người c·h·ế·t, lần này không phải trong chúng ta, mà là nữ nhi sáu tuổi của Thôi quả phụ. Nàng điên tiết cầm dao đến nhà trưởng làng đòi công đạo, gây náo loạn lớn. Trong chúng ta mỗi người phải bỏ ra hơn năm lượng bạc mọi chuyện mới lắng xuống.
Trong làng bắt đầu có lời đồn về lời nguyền mà chúng ta mang về từ biển cả.
“Hết rồi”
Không được, ta phải dẫn mẫu thân đến kinh thành một thời gian. Tiền bái sư ta đã vay mượn đủ.
Chúc Anh đạo trưởng lên tiếng:
Đồ Phong bình thản trả lời:
Ngày 2 tháng 9:
Ngày thứ 34:
Ngày thứ 33:
Trên thuyền, mọi người đều đứng trên bờ vực sụp đổ. Nhìn xuống huyết thủy mênh mông, thế giới này dường như chỉ còn lại chúng ta. Tinh thần ai nấy đều căng thẳng, đêm cũng không ai dám ngủ, chỉ sợ vừa nhắm mắt lại sẽ có điều kinh hoàng xảy ra.
Điên rồi, loại “sinh vật lạ” này có giá gấp mười lần Tuyết Ngư.
Quan sai đại nhân giá lâm, hai nam một nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày 10 tháng 9:
Huyết thủy tan đi, nước biển trở lại thành màu nâu đỏ.
“Trên đời này thật có như vậy một vùng biển sao?”
Nhìn xong đoạn kết bút ký, Hoàng Bân nhíu chặt mày, lật đi lật lại phần còn lại của bút ký kiểm tra, không còn thấy một chữ viết nào khác mới cam lòng dừng lại:
Ngày thứ 45:
“Phụ thân ta không phải dùng tiền mời ngươi làm hộ vệ cho ta sao? Ta trả gấp đôi, mau đưa ta về nhà”
Trong chúng ta lại có một người c·h·ế·t.
Chúng ta về đến làng, nghe tin Vương đầu bếp c·h·ế·t.
Mẫu thân đồng ý với quyết định của ta, ta rất vui mừng, sáng mai chúng ta sẽ theo đội buôn xuất phát.
Vương đầu bếp điên rồi, muốn dùng đao tự sát, may mắn được Trần thuyền trưởng phát hiện kịp thời. Hiện tại chúng ta phải trói chặt hắn vào chân giường, nghe hắn đau thương kêu khóc.
Bọn hắn bảo đây là trọng án, sẽ có người của Lục Phiến Môn đến giải quyết việc này.
Trời mưa máu, thương thiên khấp huyết. Tiếng gió rít nghe như tiếng ma quỷ đang đau đớn kêu khóc, mùi tanh tưởi tràn ngập không gian, khiến ta thở rất khó khăn. Mắt đã bắt đầu hoa lên, chúng ta thật sự có thể sống sót sao?
Ngày 18 tháng 9:
Hàn Dương lịch năm thứ ba mươi mốt, ngày 21 tháng 7:
Chúng ta đói đến điên dại, nước sạch dưới khoang gần cạn. Những người khác ánh mắt tràn đầy tơ máu, nhìn đồng bạn với ánh mắt bất thiện.
Ngày 20 tháng 9:
Ta cảm giác có kẻ muốn ăn thịt ta. Cầm chặt tiểu đao trong tay mới khiến ta yên tâm phần nào.
Mọi chuyện gần đây làm ta không còn tâm trí viết nhật ký.
Nước cạn kiệt, chúng ta quyết định múc huyết thủy lên thử nghiệm đun sôi.
Thuyền trưởng dùng kim bạc thử nghiệm không có độc. Thôi đại thúc cắn răng uống thử, một ngụm xuống bụng không có chuyện gì phát sinh.
Lương thực đã cạn kiệt, không ai dám ăn những sinh vật lạ, trừ Tuyết Ngư, mọi thứ khác đều đã bị chúng ta ăn sạch.
Ngày 29 tháng 7:
Hôm nay bầu trời lạ thường, có màu xanh đen, rất giống màu nước biển.
“Ngươi không tin?”
Ngày thứ 23 sau khi rời bến:
Chúng ta vui mừng phát hiện nước biển xanh trở lại. Lương thực chạm đáy, chúng ta bắt đầu thả câu tìm kiếm thức ăn.
Chương 24: Bút Ký (2)
Nếu không phải tiền bái sư không đủ, ta thật muốn ở lại đây học y thuật, tương lai làm đại phu giàu có, ngư dân thật không có tiền đồ.
“Chúng ta mau mau chia hành lý đi, ta trở về Hầu phủ, các ngươi trở về Kinh Thành, đây chính là an toàn nhất” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đêm đó ta câu được một con Tuyết Ngư.
Hôm nay ta thật vui vẻ, cả đời này chưa bao giờ có được nhiều tiền như vậy. Ban đêm nhất định phải vào Mỹ Thực Lâu mua một phần Phượng Hoàng Niết Bàn Than cho mẫu thân tẩm bổ.
Tại sao chúng ta lại gặp phải chuyện này? Trên đời này thật có yêu ma quỷ quái sao? Thần tiên đâu rồi? Ta ngày đêm niệm kinh Phật, đọc Đạo sách, nhưng không một vị nào đến cứu giúp.
Ta thật hoảng loạn, không phải là nó đi, dáng vẻ của Vương đại thúc trông rất giống cái đầu mà trước đây thuyền trưởng câu lên.
Lâm Nhược Vũ giận dữ nói:
Chúc Anh đạo trưởng lắc đầu:
Thật xinh đẹp, trong đời ta chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như nàng, đôi mắt nàng tựa như một ánh sao màu bạc lấp lánh.
Ta nhất định phải sống, nhất định phải rời khỏi vùng biển này, nhất định phải sống, nhất định phải sống, nhất định phải sống, nhất định phải sống, nhất định phải sống, nhất định phải sống, nhất định phải sống, nhất định phải sống……
Ngày mai ta sẽ đốt quyển nhật ký này, hi vọng mọi điều xúi quẩy cũng theo đó mà tan biến.
Hoàng Bân cười cợt:
Nàng không kịp chờ đợi, khuôn mặt đáng thương lôi kéo đạo bào của Chúc Anh:
Nhưng tiền thuốc quá mắc, tiền bán ba con Tuyết Ngư của ta cũng chỉ đủ một tháng tiền thuốc.
Hôm đó, trưởng làng gửi thư báo quan sai.
Ngày 7 tháng 9:
Ngày 11 tháng 9:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.