Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Thế Đạo Tàn Khốc (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Thế Đạo Tàn Khốc (2)


Trong ánh trăng mờ ảo, đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng sắc lạnh.

Một cái đầu nữa lăn xuống đất, hai mắt tràn đầy tơ máu, căm hận trừng to như muốn lòi ra bên ngoài.

Gần cổng thành có một con ngõ nhỏ ít người lui tới, tại nơi hẻo lánh ngay cả ăn mày cũng không thèm trú này tồn tại một tiệm quan tài mục nát.

Toàn thành giới nghiêm phong tỏa, không cho bất cứ kẻ nào ra vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nếu may mắn lập công thì thăng quan tiến tước rạng danh tổ tông cũng là chuyện dễ dàng”

Máu tươi ấm nóng tanh hôi trên phần cổ đứt lìa của nàng còn không ngừng men theo làn tóc dài chảy xuống.

“Quan nhân, xin quan nhân bỏ qua cho một nhà bốn người chúng ta, đây là tất cả gia sản những năm này chúng ta tích góp được, xin quan nhân, xin quan nhân…”

“Hừ, ta đã có lòng tốt nhắc nhở các ngươi, c·h·ó không nghe lọt tiếng người khuyên?”

Chưa đến nửa đêm, trước cổng thành đã treo lủng lẳng bảy cái đầu người rũ rượi, máu tươi từ trên chảy xuống nhuộm đỏ mặt đường, hòa tan tuyết lạnh.

“Quỷ Dị chỉ mới sơ bộ khôi phục, vị hảo hán nào gấp gáp như vậy muốn tế toàn thành luyện Huyết Hồn Đan?”

“Đây là kết cục của kẻ p·h·ả·n· ·q·u·ố·c muốn lẩn trốn quy hàn địch nhân”

“Phụ thânnn…!”

“Mấy tên quyền quý mập mạp béo tốt trong nội thành lại không chịu đi c·h·ế·t, ta liền sắp c·h·ế·t đói”

Hai tên lính trẻ dùng tay nắm tóc nhấc lên thân hình của hai nữ hài, mặc cho các nàng vùng vẫy kêu khóc thảm thương thế nào cũng không ích gì.

Nói xong, quan sai mập mạp ra lệnh cho quân lính bên cạnh đem bốn cái đầu treo lên trên cổng thành.

Dẫn đội là một quan sai mập mạp.

Thiết đao trong tay khẽ vung, hai thân hình nhỏ bé từ phần cổ đứt lìa mà rơi xuống.

“Văn chưởng quỹ, chúng ta dù sao cũng là quen biết cũ, số tiền này đủ để các huynh đệ mù mắt xem như không thấy các ngươi lén leo tường thành trốn ra bên ngoài, nhưng trận chiến ngày mai là bắt buộc, không một ai có thể tránh thoát, kể cả ta, kể cả một nhà thành chủ”

Lục Trường Sinh cau mày, móc móc lỗ tai:

“Trở về đi”

“G·i·ế·t đi, treo đầu của bọn hắn lên cổng thành” quan sai mập mạp lạnh lùng ra lệnh.

Bên trong tiệm trải đầy rơm rạ, chỉ vỏn vẹn có sáu cái quan tài bằng gỗ, còn lại hoàn toàn trống không.

Quan sai mập mạp cười khổ một tiếng: “Nếu ta thả các ngươi đi, đến lúc kiểm kê nhân số thì sao bây giờ? Khu vực này do ta quản hạt, các ngươi đi mất tất cả các huynh đệ đều phải bị tội”

Tiếng gió rít qua những dãy nhà, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt.

Một cái tay từ trong quan tài thò ra, cố gắng vịn nắp hòm mà ngồi dậy.

Kẻ trái lệnh hoặc có ý đồ lén rời thành sẽ bị trảm đầu tại chỗ.

Nàng c·h·ế·t không nhắm mắt.

Người vợ bên cạnh, gương mặt hốc hác vì bệnh tật, gục đầu xuống đất, tay run run nắm chặt tay con gái.

Cách đó không xa, hơn mười tên binh lính đang vây quanh một gia đình bốn người.

Đáp lại hắn là một lưỡi đao lạnh buốt.

“Má, có yên hay không”

Chương 26: Thế Đạo Tàn Khốc (2)

Đầu của trung niên nam tử văng xuống đất, liên tục lăn vài vòng trên mặt tuyết, kéo theo thật dài đường máu.

Hai đứa trẻ thì thầm khóc, đôi mắt ngây thơ đầy sợ hãi nhìn vào những gương mặt lạnh lùng của binh lính.

“Đại Hàn từ khai quốc đến nay đã có hơn hai trăm năm, tất cả đều là xương máu mà tổ tiên chúng ta bỏ ra để giành được thiên hạ này” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hiện tại, mọi rợ Đại Nguyên tàn bạo khởi binh xâm lược khắp nơi, Đại Hàn nguy cơ tứ phía, đã là một phần tử của Đại Hàn, chúng ta nhất định phải liều c·h·ế·t bảo vệ quê hương để đền ơn nước nhà”

Lục Trường Sinh nhìn qua cửa thành, mượn ánh lửa cùng ánh trăng rọi soi đánh giá từng gương mặt c·h·ế·t không nhắm mắt bị treo lủng lẳng trên không trung.

Đây là một thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi, với làn da ngăm đen và gương mặt tầm thường không có gì nổi bật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù lối sống của hắn có phần bừa bãi, nhưng vẻ ngoài lại rất chỉnh tề.

Lục Trường Sinh liếc nhìn hoang tàn tiệm nhỏ của mình, sắc mặt khó coi:

“Sau trận chiến này, kẻ còn sống mỗi người được phân mười mẫu đất đai, bạc ròng ngàn lượng"

Đêm nay, Vân Thành chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ, như sự bình yên trước cơn bão lớn.

Trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của các nàng, sự sợ hãi và kinh hoàng cũng đều bị vĩnh viễn động lại.

Bảng hiệu là một mảnh gỗ bị mối đục đầy lỗ thủng, được tùy tiện khắc ba chữ “Tiệm Quan Tài.” Nét chữ xấu xí và xiêu vẹo, tựa như hài đồng mới biết tập viết.

Hắn liếc nhìn hai tiểu nữ hài bị kinh hãi đang nằm dại ra trên mặt đất, miệng ấp ớ không kêu khóc thành lời, nước tiểu từ dưới thân các nàng không bị khống chế tràn ra, thấm ướt đũng quần, hòa vào vũng máu dưới thân.

“Phập!”

Một cái đầu trọc bóng loáng thò ra khỏi cửa, ngó tới ngó lui đường phố nửa đêm trống trải.

Quan sai mập mạp từ tay một quân lính cầm lấy một cái đầu non nớt, hướng về con phố im ắng như c·h·ế·t giơ lên cao.

“Mả mẹ nó, tên nào la hét lớn như vậy đánh thức lão tử…”

“Thế đạo này thật là không sống nổi”

Lệnh cấm nghiêm ngặt được thi hành, lính canh gác cẩn mật, không một góc khuất nào không có người canh giữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lại có người bị g·i·ế·t, còn nhỏ tuổi như vậy a, dễ thương biết bao nữ hài…”

Bộ y phục cũ màu xám tối của hắn đã phai màu thành xám trắng, kết hợp với nét mặt bất cần đời, tạo nên hình tượng của một tên võ phu nghèo khổ.

Lắc đầu, hắn kéo lên tay áo bấm tay suy tính, tròng mắt đảo một cái, mặt đen như đáy nồi:

Dân chúng nơm nớp lo sợ, thành chủ đã hạ lệnh toàn dân, bất kể già trẻ lớn bé đều phải ra đánh giặc.

“Thương thiên khấp huyết hoàn đan hiện, tuyết mãn hồng bào quỷ tán phiên”

“Quan sai, xin ngài, nhà ta chỉ có mỗi một đứa con trai. Xin ngài thương xót…”

Đây đều là những kẻ chống lệnh, bị xử tử ngay lập tức để làm gương cho người khác.

Hai vợ chồng trung niên cùng hai đứa con gái chưa đầy mười tuổi bị ép quỳ rạp xuống đất, trên mặt ai nấy cũng tràn đầy sợ hãi, nước mắt nước mũi chảy dài.

Hắn hét to, giọng nói đầy uy lực, trong đêm đen yên tĩnh phá lệ vang vọng chói tai:

“Hừ, mao đầu tiểu tử biết tí võ công cũng dám phản kháng, đè hắn xuống cho ta…”

Ánh trăng lạnh lẽo soi rọi xuống những con đường vắng vẻ, phản chiếu trên mặt tuyết trắng xóa.

Số lượng đầu người đến đây đã có mười một cái, đầy đủ nam nữ già trẻ lớn bé.

“Đầu năm nay người c·h·ế·t toàn quỷ nghèo, thây phơi đất trống, không còn đại gia chịu bỏ tiền mua quan tài a” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, lại có tiếng la hét và tiếng binh khí chạm nhau từ xa vọng lại:

Hắn nhận lấy túi tiền, bàn tay rung lắc cảm nhận ước lượng một hồi, liền cười nhẹ nói:

“Chuột sắp bị mèo ăn còn có sư tử ngó đằng sau”

“Ta lập lại lần nữa, kẻ trái lệnh bỏ trốn xem như phần tử p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, tại chỗ hành quyết”

Người chồng cầu xin, đầu tóc rối bời, không ngừng dập đầu mạnh xuống đường đá, máu tươi chảy dài trên trán:

“Đêm còn rất dài, các ngươi có cho người ta ngủ hay không đây?”

Người chồng hai tay chống đất, hai gối bò tới như một con c·h·ó, gắt gao ôm chân của quan sai mập mạp, nức nở nói: “Xin đại nhân, các nàng không chịu nổi, các nàng còn quá nhỏ...”

Hắn thở ra một hơi dài rầu rĩ:

Máu tươi từ cổ của hắn như vòi nước bắn tung tóe lên cao hơn ba thước rồi rơi xuống, tựa như một cơn mưa máu phủ kín tất cả mọi người ở đây.

Quan phục đỏ che đi màu máu, quan sai mập mạp từ trong ngực lấy ra khăn tay lau vết máu trên mặt, chùi đi ẩm ướt thiết đao:

Giọng nói của hắn run rẩy, pha lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, tuyệt vọng.

“Lão giaaa…!”

“Vợ ta mùa đông này đã nhiễm phong hàn nặng, chân không đi nổi ba bước, hai đứa con gái của ta còn quá nhỏ. Ta nguyện thay bọn hắn ngày mai đánh trận, xin quan nhân, van xin các quan nhân thả cho vợ con ta một con đường sống” người chồng tiếp tục van nài, đầu gục xuống đất, giọng nói đau khổ.

Ai nấy đều biết rằng khi ánh bình minh ló dạng, trận chiến sinh tử sẽ bắt đầu.

Người vợ mắt thấy cảnh tượng kinh hoàng này liền kêu lên thảm thiết, bệnh tật thân hình không biết lấy sức lực từ đâu chớp mắt bò dậy, trong tay áo đầy mảnh vá vươn ra một thanh tiểu đao đâm về cổ quan sai mập mạp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Thế Đạo Tàn Khốc (2)