Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Khói Lửa Nhân Gian (2)
“Chúc Anh lão cẩu, ngươi xem thường ta. Chút tiền lẻ này không đáng nhắc đến”
Tiểu Ngư cười đáp:
Lâm Nhược Vũ vuốt ve Tiểu Hắc trong tay:
Những khoảnh khắc ấy dường như vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí, khiến lòng hắn dâng trào cảm giác ấm áp, quen thuộc nhưng cũng đầy nhớ nhung và tiếc nuối.
“Thế đạo này võ giả rất có lực chấn nhiếp, phàm là người trong giang hồ, phần lớn đều luận theo phẩm cấp võ đạo để suy xét thái độ” Hoàng Bân vừa đi vừa nhàn nhạt nói, hắn muốn truyền dạy một ít kiến thức giang hồ cho mấy tiểu hài tử, tránh về sau bị thua thiệt.
Huyền Minh nghe vậy, hai mắt híp lại, cười khẽ:
Hoàng Bân ngồi xuống trong một gốc phòng, lưng tựa vào tường chợp mắt.
Đoàn người bước vào tửu lâu, không gian rộng rãi đã chật ních người, mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong không khí khiến Lâm Nhược Vũ phải kiềm chế nước dãi, nàng thật sự rất đói sau khi nôn hết mọi thứ trong bụng.
Huyền Minh đi bên cạnh nàng, thưởng thức phong cảnh yên bình này, ngắm nhìn sạp bánh bao nóng hổi nghi ngút, trông thấy quán mì lão bản cắt thịt xào rao, thiếu nữ ngây ngô chạy đi chạy lại giúp mẫu thân bán cháo…
Tiểu Ngư tiếp nhận ngân phiếu nói:
Hoàng Bân kích động, vỗ mặt bàn:
Hoàng Bân lập tức đổi giọng cười vô sỉ: “Hắc hắc hắc, chỉ có Lâm tiểu thư là hiểu ta, mấy ngày nay quá tỉnh táo khiến ta nhìn đường không quen”
Tiểu nhị tố dưỡng nghề nghiệp rất tốt, cũng gặp được không ít người giang hồ, ánh mắt nhìn người rất chuẩn, nhận ra ngay Hoàng Bân không phải kẻ tầm thường, là cao phẩm võ phu cao thủ.
“Có, khách quan muốn bao nhiêu?”
Huyền Minh lấy bọc hành lý làm gối, tại sát gần Hoàng Bân nằm xuống.
Chương 28: Khói Lửa Nhân Gian (2)
“Hai người các ngươi, một vẻ mặt hài lòng, một vẻ mặt nghiêm túc, không phải là trông thấy mỹ nữ và rượu ngon đang vẫy tay mời chào đi?”
Huyền Minh và Lâm Nhược Vũ liếc nhau, nhìn về giường lớn.
Huyền Minh truyền âm đáp:
Đồ Phong nghe vậy nhàn nhạt nói:
Ba hài tử phía sau đều mặc màu nâu gọn gàng sạch sẽ thường dân y phục, ai nấy cũng đều có làn da ngăm đen.
“Ngày cực âm, Vô Tận Hải Vực sẽ cực kỳ kiên cố, trấn áp linh dị lực lượng bạo động dưới đáy biển”
Hoàng Bân giọng có chút ngà ngà men say, đưa chồng ngân phiếu tới:
“Huyền Minh ca ca nói rất đúng, phong cách bày trí này có phần giống trong ngự thiện phòng của hoàng thất”
“Có Tiên Nữ Sầu không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một chiếc bàn lớn đặt giữa phòng, vừa đủ cho năm người. Chúc Anh đạo trưởng ngồi ngay ngắn trên ghế, hỏi:
Lâm Nhược Vũ nói nhỏ với Huyền Minh:
“Các vị khách quan có yêu cầu gì?”
“Cảm ơn tiểu cô nương, chúng ta muốn thuê căn phòng này đến khi trời tối”
Huyền Minh xoa đầu tiểu miêu miêu, cho nó một phần Ngư Tiên Trân Thái.
Đồ Phong chậm rãi dùng đũa gắp lên một miếng thịt Tuyết Ngư cho vào trong miệng nhắm nuốt, dáng ăn từ tốn, rất có phong phạm của thế gia công tử.
“Cảm ơn Huyền Minh ca ca”
Chúc Anh đạo trưởng gật đầu:
Tiểu Hắc dưới chân không ngừng kêu loạn, đứng lên hai chân trước rung lắc ống quần Huyền Minh.
Chúc Anh đạo trưởng thân hình gầy gò, tay cầm phất trần, lưng đeo kiếm sắt, tóc mai điểm bạc buộc gọn phía sau, đôi mắt lạnh nhạt điềm tĩnh, áo trắng thường phục tràn đầy mảnh vá cũng không thể nào che nổi vẻ tiên phong đạo cốt, chính khí ngời ngời.
Cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân dần xa. Chúc Anh đạo trưởng nghi ngờ hỏi Hoàng Bân:
Tiểu Ngư dẫn bọn hắn đến một giang phòng nằm ở phía Nam, cửa sổ hướng ra bên ngoài mặt biển, phong cảnh hữu tình, làn gió dịu nhẹ từ ngoài thổi vào làm người mát lạnh dễ chịu.
Đồ Phong lặng lẽ sờ túi tiền bên cạnh, sau đó nhìn Huyền Minh với ánh mắt chắc chắn. Huyền Minh đáp lại một ánh mắt yên tâm, biểu thị hắn vẫn còn tiền, là hiền dịu mẫu thân lén cho thêm trước khi đi.
“Chính xác rất chuyên nghiệp, Đại Hàn kinh thành cũng không có bao nhiêu tửu lâu chú ý đến mấy chi tiết nhỏ này”
“Chân Linh của ngươi đã khôi phục mấy phần?”
“Mới các vị theo ta”
Tiếng bụng đói kêu vang, nào đó thiếu nữ đã không còn lại hình tượng gì cho nên cũng không như dĩ vãng xấu hổ, Lâm Nhược Vũ uể oải nói:
Tiểu Ngư cười thân thiện:
Huyền Minh nghe vậy liền cau mày, trong lòng hắn có một loại dự cảm không tốt.
“Chúng ta muốn ăn uống một chút, còn bàn trống cho năm người không?”
“Các ngươi mau chuẩn bị, chúng ta sẽ nhanh chóng lên bờ” giọng nói trầm ổn của Hoàng Bân vang lên.
“Chào các khách quan, các ngài muốn tìm phòng trọ nghỉ ngơi hay ăn uống?”
Hắn đưa tay làm ra động tác mời lên cầu thang, sau đó hướng lên trên lớn tiếng:
Huyền Minh vừa chợp mắt, trong lòng vang lên tiếng nói của Đồ Phong:
“Dành thời gian nghỉ ngơi tu luyện. Ba ngày nữa là thời khắc chuyển giao âm dương”
“Chúng ta trước đi ăn được không?”
Lâm Nhược Vũ khuôn mặt xấu xí đầy tàn nhan, đang chu cái miệng nhỏ lòng đầy bất mãn.
“Cô nương, khu vực này có thuyền lớn nào sắp vượt biển đến Mạt Quốc không?”
“Ta cảm giác ăn thật no một bữa liền sẽ sống lại”
“Cái này ta biết, mấy năm trước ta từng cùng phụ thân đi một lần Vũ Thành. Nơi đó giang hồ khí rất mạnh, dân chúng được phổ cập luyện võ từ nhỏ, ngay cả các cấp quan sai hay thành chủ cũng đều là người có võ công thượng thừa”
“Các vị khách quan nghỉ ngơi tốt. Trước khi thuyền xuất phát nửa canh giờ, ta sẽ đến thông báo”
“Bọn hắn đây là trang điểm đi, khuôn mặt còn tuấn hơn ban đầu”
Giữa cảng biển đông đúc, một chiếc thuyền lớn từ từ cập bến, dẫn theo ánh mắt tò mò của vài người xung quanh.
“Thời điểm đó, ta sẽ đưa cho ngươi một phần lễ vật”
“Chín thành so với đỉnh phong ban đầu”
Một tên tiểu nhị gầy ốm mặt đầy mụn chạy tới, cười thân thiện:
“Đến đó đi, nhiều người ăn như vậy, chắc là thức ăn cũng không tệ”
“Còn có Đông Pha Nhục, Hoàng Kim Long Phụng, Bạch Long Sâm Bổ, Lục Vị Dương Sinh…”
Hoàng Bân cười khặc khặc, móc ra một xấp ngân phiếu đập xuống bàn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi được một đoạn, Lâm Nhược Vũ kề sát tai Huyền Minh nói nhỏ:
Không ngờ chỉ cần đi một vòng ngắm cảnh liền có thể bù đắp ba tháng khổ tu, Huyền Minh trong lòng vui vẻ mỉm cười, khiến một bên đang nhìn lén nào đó thiếu nữ đỏ mặt, lúng túng dời đi ánh mắt.
Hoàng Bân tiến về phía trước lên tiếng, ngoại hình cường tráng cùng khí tức hùng hậu của hắn rất có lực chấn nhiếp:
Lâm Nhược Vũ và Hoàng Bân không kịp chờ đợi, một người tay xé đùi gà to miệng nhỏ không ngừng nhai, một người uống rượu tựa như vừa từ sa mạc c·h·ế·t khát chạy ra bên ngoài.
“Các ngài đợi một lát, các món ăn sẽ được dọn lên ngay”
Lâm Nhược Vũ nghe được lời này vai liền run rẩy, nàng nhịn cười rất cực khổ.
“Có chút thú vị”
Lâm Nhược Vũ với ánh mắt sáng ngời, đã lấy lại phần nào sinh lực sau cơn say sóng, vui vẻ trêu đùa:
Tiểu nhị xoa tay cười rạng rỡ:
“Chỉ có hai chúng ta trông như tên ăn mày”
“Chủ quán có lẽ là một người thông hiểu nhân tính, không phải người có địa vị cao thì cũng là người từ trong giang hồ bước ra”
“Chuyên nghiệp như vậy”
“Ngươi lên giường ngủ đi, dưỡng lấy chút sức lực, tiếp theo sẽ phải tiếp tục lên đênh trên biển cả”
Chúc Anh đạo trưởng gật đầu, chỉ về phía trước một tửu lâu hai tầng đông đúc:
Tiểu Ngư cười rạng rỡ:
“Quý khách quan có thể dùng thử đặc sản của vùng biển này, Trân Châu Hải Sâm, Ngư Tiên Trân Thái, Tuyết Ngư Khôi Hoàng Than…”
Đồ Phong thân hình rắn rỏi thẳng tắp, tựa như một tiểu đại gia trong đám người.
Cảm thụ mặt khác hồng trần khói lửa, Chân Linh hồn lực của Huyền Minh lại có tăng tiến.
“Nếu các vị khách quan muốn đi gấp, thì tối nay có một chuyến thuyền buôn sẽ khởi hành đến Mạt Quốc, thuyền trưởng là lục phẩm võ phu của Vạn Lợi Thương Hội, đã có kinh nghiệm hơn ba mươi năm láy tàu”
Lâm Nhược Vũ trèo lên chiếc giường duy nhất trong phòng, ánh mắt cảm kích nhìn hắn:
Chúc Anh đạo trưởng cùng Đồ Phong tại chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Thiếu nữ Tiểu Ngư lần nữa xuất hiện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên lầu, một thiếu nữ xinh xắn sạch sẽ, mặc váy xanh chạy xuống:
“Cho ta ba vò Tiên Nữ Sầu, còn lại tất cả các món ngươi vừa nói đều mang lên một phần”
“Tiểu Ngư, sắp xếp cho các vị khách quan này một giang phòng riêng thượng hạng!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“An toàn là đảm bảo, nhưng chi phí đi nhờ thuyền có thể sẽ không rẻ”
Hai thân ảnh cao lớn mang theo ba tiểu hài tử từ trên thuyền nhẹ nhàng đáp xuống đất, cách gần mười mét đạp lên trên đất bằng.
Sau khi ăn no nê, Chúc Anh đạo trưởng rung lắc chuông báo cạnh bàn để gọi tiểu nhị.
“Còn có đằng trước Chúc Anh đạo trưởng, dáng vẻ này, chậc chậc, giả mù loà xem bói để sờ tay những tiểu thư xinh đẹp chiếm tiện nghi cũng không có người nghi ngờ đề phòng, thậm chí còn được cảm tạ cho tiền”
Chúc Anh đạo trưởng đứng trên boong thuyền, đôi mắt nhìn xa xăm về phía trước, khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Dù hành trình còn dài và đầy gian nan, nhưng ít nhất bọn hắn cũng đã đi được một phần mười quãng đường.
“Ọc ọc…”
Lâm Nhược Vũ đánh giá tòa tửu lâu xa hoa, nhỏ giọng trả lời:
Tiểu Ngư mỉm cười lui ra: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi nhìn Hoàng thúc, thân hình cơ bắp đầy đặn hoàn mỹ, khuôn mặt cương dương tuấn lãng, lông mày kẻ đến mức rậm rạp như vậy, còn sắc bén hơn cả mũi đao của hắn, chuẩn hình tượng một phương hào cường bá chủ a, không biết tiện sát bao nhiêu phu nhân quả phụ ngày đêm mong nhớ”
Huyền Minh dáng người gầy ốm, tóc tai rối bời, mặt bên trên có vết bớt đen xì chiếm gần nửa khuôn mặt, hai mắt tò mò liếc nhìn xung quanh, tựa như tiểu người hầu lần đầu tiên được gia chủ dẫn đi xa nhà.
“Có, đơn nhiên có, mời các vị khách quý theo ta lên lầu”
Huyền Minh dùng tay vuốt xuống một lọn tóc vướng trước mắt:
Đám ngư dân thương lái có chút kiến thức giang hồ liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Ngươi kêu nhiều như vậy, có tiền không?”
“Nếu quý khách thích uống rượu, Phượng Hoàng Triều Dương là thức nhắm nổi tiếng của quán chúng ta”
Nghe đến rượu, Hoàng Bân mắt sáng lên:
Cảnh tượng này làm Huyền Minh nhớ lại những ngày tháng bình yên trước đây, khi hắn cùng Đồ Phong còn ở kinh thành nằm ngửa, sống một cuộc sống cá ướp muối xa hoa cực kỳ sung sướng, bên cạnh có mẫu thân dịu dàng bầu bạn, có tiện nghi phụ thân nghiêm khắc dạy bảo, có nha hoàn Xuân Hương xinh đẹp tận tình chăm sóc.
Huyền Minh không nhận ra thoáng gật đầu:
“Nơi đây món nào nổi tiếng nhất?”
Không bao lâu, từng đạo món ăn nghi ngút khói, thơm lừng được dọn lên.
Hoàng Bân mặc trên người một bộ hắc y của hiệp khách giang hồ, quần áo kéo căng không che được cơ bắp vạm vỡ của hắn, hông đeo khảm đao cùng hồ lô rượu, tóc đen tùy ý trải rộng sau vai, trên cằm râu quai nón rậm rạp tựa như hùng sư. Khuôn mặt phong trần kiên nghị, hai mắt không giận tự uy, vừa nhìn liền biết không phải hạng người lương thiện, nếu không phải ác đồ thì cũng chính là kẻ thích đấu tranh tàn nhẫn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.