Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Trả Lại Thiên Đạo Này Một Thế Giới Hoàn Mỹ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Trả Lại Thiên Đạo Này Một Thế Giới Hoàn Mỹ


Xương cốt, thịt nát, huyết trì, nứt nẻ rãnh đất, sụp đổ nhà gỗ…giống như ảo ảnh mà hoàn toàn biến mất.

Nửa canh giờ sau, rải rác quạ đen thưa dần, hiện trường chỉ còn lại một bộ xương ngựa cùng một khung xương người màu trắng hếu xen lẫn chằng chịt tơ máu.

Dường như đã nhận ra được cái gì, hắn cố nén toàn thân run rẩy, dùng hết dũng khí ngẩng cao đầu.

Tào Thượng Vân lòng thoáng hiện nét nghiêm nghị, nhưng vẫn cố giữ nụ cười:

“Vậy không phải tốt hơn sao?”

Cao thủ tố dưỡng khiến hắn nhanh chóng hồi thần, ngón tay gãy nhẹ không khí, trong tức khắc tứ phương tám hướng xuất hiện hàng loạt vũ bão phi đao vô hình công hướng Lý Đạo Huyền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nó run lắc thân hình, kêu lên một tiếng chói tai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong đám đông, một người trung niên tóc bạc, hai mắt mù lòa cảm nhận được Lý Đạo Huyền có thể dễ dàng tiếp được Tồi Thần Phi Đao, trong lòng thoáng kinh ngạc cùng khiếp sợ.

“Ta c·h·ế·t thì thế nào, các ngươi cũng sẽ sớm chôn cùng”

Ánh mắt hẹp dài mỹ cảm chiếu xạ ra bầu trời tối đen như mực.

Tào Thượng Vân bị câu nói này làm cho hồi thần, hắn đã ý thức được kẻ trước mặt không phải cái gì tam phẩm võ tông.

Tào Thượng Vân đang cực kỳ khẩn trương cùng tức giận, trong lòng không ngừng gầm thét:

“Nhưng thật đáng tiếc, ngươi đi lầm đường. Tại sao không chọn làm một người tốt?”

Lời chưa dứt, một lưỡi phi đao vô hình bắn tới, xuyên qua không trung mà không hề làm lung lay một hạt tuyết bay.

“Sau một tuần bị những tên đó chơi chán, tiện nữ kia lại không bị chơi c·h·ế·t, d·â·m nữ đó lại có thể không tự sát, thứ đồ chơi đã hỏng đó lại có thể không hề biết xấu hổ mà tiếp tục sống sót, ha ha ha”

Tào Thượng Vân ý thức đã hoàn toàn điên cuồng, thậm chí không còn sợ hãi hay cầu xin tha thứ.

“Vì một ti tiện nữ nô, nàng chỉ là một món đồ chơi bị ta chơi chán vứt bỏ mà thôi, đáng giá sao?”

Hắn nhìn thấy cái gì?

Tào Thượng Vân tròng mắt trong tức khắc co lại thành lỗ kim.

Lấy quải trượng làm trung tâm, mặt đất vỡ ra từng đường vết nứt ghê rợn, kéo dài xuyên qua cả bên ngoài phạm vi chiến đấu.

Phong tuyết vẫn rơi, phủ kín đơn sơ nhà gỗ.

Những nơi phi đao vô hình lướt qua, mặt tuyết bên dưới bị sắc bén đao khí cắt ra thật dày rãnh sâu.

Bình tĩnh đứng im như một pho tượng chăm chú nhìn Tào Thượng Vân dần lui ngựa lại, xoay người chạy xuống núi.

“Những tên đó, chậc chậc, xấu xí dơ bẩn hôi hám đến không tả nổi, ta nhìn liền muốn ói”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lý Đạo Huyền hiếm thấy hiện lên vẻ cực kỳ kích động:

Thiện ác phân đôi, đạo lý chẳng tròn”

Hắn không biết vì sao bản thân còn chưa có c·h·ế·t, thân thể dần bị hủy hoại, ý thức lại hoàn toàn thanh tỉnh, tựa như có một loại lực lượng bắt hắn phải từ từ tiếp nhận loại cực hình lăng trì này đến khi hoàn toàn tan vỡ mới thôi.

“Ngươi thích tiện nữ đó sao? Kỹ năng trên giường cũng không tệ đi, ngươi d·ụ·c tiên d·ụ·c tử được mấy lần?”

Trong lòng không ngừng chửi bới cùng nguyền rủa Lý Đạo Huyền.

Hai cánh tay cùng đôi chân đã chỉ còn lại xương cốt chèo chống.

"Chúng sinh mưu lợi, nhân tính bản ác"

“Ngươi nên cảm ơn ta, tiện nữ đó có được loại kỹ năng giường chiếu này, chính là nhờ ta đã mời hơn năm tên ăn xin đầu đường về ngày đêm huấn luyện cho nàng”

“Trả lại cho thiên đạo này một cái thế giới hoàn mỹ”.

Tào Thượng Vân có cảm giác như bản thân bị thế giới này nhắm vào, đoạn đường từ nãy đến giờ, bằng vào ngũ phẩm võ phu thực lực, hắn có thể cảm nhận được dường như có rất nhiều đạo ánh mắt từ bên trong bóng tối đang bất thiện nhìn chằm chằm chính mình.

Môi có chút mấp máy, hắn cũng không làm vô nghĩa giãy dụa, chỉ có thể gạt ra một cái tàn nhẫn nụ cười:

"Tào thiếu chủ, nghiệp lực cùng nhân quả mà ngươi gánh vác, miễn cưỡng cũng xếp vào hạng mười trong số những kẻ độc ác mà ta từng gặp từ khi vào giang hồ đến bây giờ"

“Vài hôm nữa, sẽ có một viên Huyết Hồn Đan để ăn, đến lúc đó ngươi liền có thể dễ dàng tấn thăng Hắc Cấp Đại Quỷ Tiên”

“Hôm nay có thể sống sót trở về, ta thề phải xuất binh đồ hết trên dưới cái thôn rách nát này cho hả giận”

Tất cả mọi chuyện kể từ lúc gặp tên Lý Đạo Huyền đó dần trở nên mất kiểm soát.

Trên một nhánh cây gần đó, một con quạ đen với đôi mắt đỏ tươi nhìn chăm chú tình cảnh này từ đầu tới cuối.

“Đùng”

“Đến lúc đó…đến lúc đó…hai chúng ta có thể thỏa thích thực hiện lý tưởng của mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Đạo Huyền hiếm thấy nói rất nhiều, nói xong lại lắc đầu:

Quạ đen mắt đỏ rất có nhân tính ợ một tiếng, trên không trung vỗ cánh lượn một vòng rồi đáp xuống trên đầu vai của Lý Đạo Huyền, thân thiết dùng đầu nhỏ cọ cọ lên mặt hắn.

Một cái lông chim theo hạt tuyết mà rơi trên khuôn mặt tuấn lãng đã ngốc trệ của Tào Thượng Vân, cho hắn cảm giác lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Dưới gầm trời Hoang Tiên Đại Lục này, còn kẻ nào có thể g·i·ế·t c·h·ế·t được chúng ta nữa chứ? Đại sư huynh cũng không được”

Cảnh vật xung quanh lấy nó làm trung tâm mà vặn vẹo từ từ co lại.

Tào Thượng Vân giọng điệu tiếc hận, tựa như đang đàm phán một cuộc giao dịch thua lỗ:

Trời sập!

Lý Đạo Huyền bình tĩnh nhìn Tào Thượng Vân.

“Không sợ trời, không sợ đất ta vậy mà cũng có ngày làm ác mộng”

Chương 31: Trả Lại Thiên Đạo Này Một Thế Giới Hoàn Mỹ (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chỉ cần các hạ giao nàng cho ta, ta sẽ không chỉ bỏ qua chuyện các hạ g·i·ế·t thuộc hạ của ta, mà còn tặng các hạ mười vạn lượng vàng xem như đền bù tinh thần phí, không những thế, đếm không hết mỹ nữ sạch sẽ bên trong Bình An Thành mặc cho các hạ lựa chọn”

“Thật thông biết tốt xấu, phụ một phen lòng yêu tài của ta”

“Một kỹ nô thấp kém mà thôi, cũng không đáng để chúng ta kết thù kết oán”

Ngựa vẫn đứng thẳng, người vẫn ngồi vững, chỉ là không còn đầu lâu.

Khu vực trước nhà gỗ thình lình đã trở thành một mảnh huyết trì ẩm ướt.

“Vân thúc đi nơi nào, không phải theo phía sau bí mật bảo vệ ta sao, cùng là nhất phẩm, Vân thúc không lý nào lại sợ hắn”

Toàn thân lúc này không hiểu run rẩy lợi hại, Tào Thượng Vân hắn có thể nói cả đời này chỉ có kẻ khác kính sợ hắn, từ nhỏ đến lớn chưa từng biết sợ là gì, nhưng trong hoàn cảnh này mặc dù suy nghĩ vẫn trấn định, thân thể lại tựa như bản năng không nghe theo sai khiến.

Tuyết trắng rơi nhanh, u tịch mà lạnh lẽo.

Tào Thượng Vân lắc đầu, giọng nói có chút tiếc nuối:

“Ta biết là ngươi, ha ha”

“Nếu ta nói không thì sao?”

Khuôn mặt Tào Thượng Vân dần trở nên dữ tợn, tay càng kéo chặt cương ngựa, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, dùng cơn đau đớn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.

Đêm đen gió lạnh gào thét, hắn liều mạng thúc ngựa chạy thật nhanh, dưới lả tả tuyết rơi buốt giá cũng không thể nào ngăn được từng giọt mồ lạnh tuôn ra trên trán.

Quạ!

Hắn nhìn chằm chằm Lý Đạo Huyền, ánh mắt chứa đầy vẻ ngạo mạn:

Sau một hồi toàn lực phát huy, Tào Thượng Vân quằn quại trong đau đớn bất lực.

Tào Thượng Vân cảm thấy thật đau, thật đau.

Không có ánh trăng, chỉ thấy lả tả lông chim màu đen hoà vào đầy trời bão tuyết rơi xuống.

Dưới dòng lũ quạ đen, từng con từng con chậm rãi mổ thịt uống máu Tào Thượng Vân.

“Tiện nữ kia đã dám g·i·ế·t nghĩa phụ của ta, động đến căn cơ và mặt mũi của Đại Lang Bang ở Bình An Thành, không có một cái lý do hợp lý để bàn giao cho trên dưới cao tầng của bang phái chuyện này là sẽ không thể nào kết thúc được”

“Đây là ác mộng đi, ha ha ha”

Trái tim không còn nguyên vẹn lăn trên nền tuyết.

Trên đầu quảy trượng mang theo cuồn cuộn nội khí chấn động đến cả một vùng không khí vặn vẹo, gió tuyết tựa như vòi rồng cuốn phăng tất cả.

“Ngươi lăn ga giường với loại đàn bà d·â·m loàn ai cũng có thể lấy làm chồng này không sợ bẩn thân dưới sao? Nàng chính là bãi rác ai cũng có thể nhổ một ngụm chất thải”

Sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, hoà tan máu tươi đã đông khô trên áo.

Nhà gỗ phía sau trong tức khắc này cũng đã sụp đổ thành một mớ tàn tích.

Giữa mớ xác không đầu hỗn độn, Tào Thượng Vân hai mắt trợn trừng, toàn thân trong bộ áo hoàng kim quý giá giờ đây phủ đầy máu tươi tanh tưởi. .

Từng thớ thịt nhỏ trên người bị kéo xuống, hai mắt đã bị mổ mù, trong ngực, trong ổ bụng đang có thứ gì không ngừng ngọ nguậy gặm nhấm.

“Phụ thân ta chính là nhất phẩm cực đạo võ tông, đại cửu chính là nửa bước Tiên Thiên Thánh Giả Nguyên Triều Hoàng Thượng Sĩ”

Hiện trường phía xa, cả người lẫn ngựa hơn năm mươi cao phẩm võ phu trên cổ đột nhiên cảm thấy một trận nhói rát da thịt.

Lũ lượt quạ đen che kín bầu trời, lấy hắn làm trung tâm mà bay thành cự đại vòng xoáy, nuốt chửng hoàn toàn ánh trăng.

Ngay lúc này, một tiếng quạ kêu trầm đục vang lên từ trên đỉnh đầu khiến hắn giật nảy mình, xém chút ngã xuống từ trên lưng ngựa.

“Con d·â·m nô lẳng lơ đó, thua xa mẫu thân của nàng, mẫu thân của nàng chỉ sau một ngày trải nghiệm liền mang theo muội muội của nàng tự sát a hahaha”

Ý thức dập tắt, đầy trời quạ đen tách ra phong tuyết tứ tán tản đi mất.

Lý Đạo Huyền tà áo phiêu nhiên trong gió tuyết, mái tóc đen dài tùy ý xõa ngang lưng theo đó rung động, tay vẫn cầm đèn lồng soi sáng đêm tối, ánh mắt thản nhiên nhìn ngắm sân bãi vẫn sạch sẽ trước mặt.

“Với cảnh giới vũ tông của các hạ, làm sao có thể là tán tu?”

“Vốn ta còn định mời chào các hạ làm Đàn Chủ, nhưng xem ra ngươi đã bị tiện nữ đó làm cho mê muội. mất cả lý trí rồi”

Bên trái Lý Đạo Huyền, thình lình xuất hiện một đạo tàn ảnh gầy ốm lão giả lưng còng cầm quải trượng một cái xoay người từ trên không trung mạnh bạo nện xuống.

“Tuổi còn trẻ như vậy đã làm nên đại sự nghiệp, còn rất biết ẩn nhẫn, mưu sâu kế hiểm, quả thật là kỳ tài hiếm có trên đời”

“Đáng giá sao?”

Chỉ trong một khoảnh khắc, cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần thiếu niên giống như vừa bò ra từ trong địa ngục.

Lý Đạo Huyền cười nhẹ, cưng chiều xoa đầu quạ đen:

Bọn hắn c·h·ế·t quá nhanh, nhanh đến nỗi không kịp phản ứng.

Trong tầm mắt, đầy trời quạ đen giống như mây đen phủ xuống.

Cổ bị cắt đứt, đầu người lẫn đầu ngựa trộn lẫn vào nhau mà chen chúc nằm dưới mặt tuyết lạnh, trên từng khuôn mặt đều hiện lên vẻ mù mịt không hiểu.

Cho dù chạy bao xa, cảm giác này vẫn không hề yếu đi, giống như có một thanh kiếm vô hình thời thời khắc khắc gác lên cổ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của hắn.

Hắn té xuống ngựa, cực lực vùng vẫy tay chân, một thân ngũ phẩm võ kỹ toàn bộ sử dụng ra hết.

“C·h·ế·t tiệt, Tào Thượng Vân ta sống đến nay, chính là luôn gạt đi tâm lý may mắn, lấy cẩn thận làm đầu, rốt cuộc sai ở chỗ nào”

“C·h·ế·t tiệt, cái biên giới hẻo lánh Mạt Quốc chim không thèm ị này cũng có loại cường giả không ngại bẩn chân mà đặt chân đến nơi đây dạo chơi?”

“Xuống địa phủ các ngươi nên cầu nguyện đừng nên gặp phải ta”

Thận, gan, tỳ, phổi, cùng bên dưới hạ bộ đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một bãi hỗn loạn tiêu điều đẫm máu thịt nát.

Dưới nền tuyết trắng không hề sót lại một giọt máu bẩn.

“Không thể nào, chạy lâu như vậy, làm sao còn chưa thấy chân núi?”

Lý Đạo Huyền nhẹ nhàng nghiêng người, ngón tay khẽ kẹp lại phi đao.

“Cũng thật là đáng tiếc, ta còn chưa kịp thử tư vị của muội muội nàng đây”

Cơ bắp gồng lên kéo chặt cương ngựa, huyết mã một cái vươn người lên cao hí mạnh, Tào Thượng Vân khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình, cảnh giác đánh giá rừng cây phủ tuyết rậm rạp xung quanh.

Cảnh vật xung quanh dường như đang thay đổi, từng đạo âm thanh khàn khàn xa xăm, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào chói tai tựa như vọng ra từ địa phủ.

Khói bụi cuốn theo gió tuyết bay ngược lên không khung, che khuất hoàn toàn ánh nhìn.

Máu nóng phun trào, xâm nhiễm tinh khiết bông tuyết, đáng tiếc là khung cảnh diễm lệ này cũng chỉ có mình Lý Đạo Huyền dụng tâm thưởng thức:

Ngũ tạng lục phủ bị sinh sinh kéo ra bên ngoài, mới tinh nóng ấm bộ ruột bị quăng đi thật ra.

“Võ kỹ của tên đó quá quái lạ, cho dù là nhất phẩm cực đạo võ tông nắm trong tay thượng phẩm đặc chế phi kiếm cũng không thể điều khiển phi kiếm nhanh bằng hắn”

“Tiểu Bạch, quỷ vực của ngươi còn quá nhỏ yếu”

Tào Thượng Vân gầm thét:

“Tuy nhiên, ta không muốn làm khó dễ, mỗi người lui một bước thế nào?”

Đôi mắt xám lạnh của Lý Đạo Huyền phát ra ánh sáng yếu ớt, chiếu vào Tào Thượng Vân với vẻ thản nhiên nhưng lại khiến người đối diện không khỏi rùng mình. Giọng nói của hắn trầm lắng mà sắc bén:

Lý Đạo Huyền mặt không đổi sắc, lạnh lùng đáp:

“G·i·ế·t vài tên s·ú·c sinh cũng mất nhiều thời gian như vậy”

“Còn mong các hạ bỏ qua yêu thích”

Khung cảnh đẫm máu vừa rồi đối lập hoàn toàn với khung cảnh yên bình này, tựa như không cùng diễn ra trên một cái hiện thực.

Trên khóe môi Lý Đạo Huyền hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, không ghê rợn cũng không mỉa mai, nụ cười này đầy nhẹ nhõm tựa như một học sĩ vừa giải khai được đạo đề khó giải từ lâu trong lòng.

Kình khí bá đạo mãnh liệt tung hoành ngang dọc, song trảo tề xuất, tàn bạo máu tanh sinh sinh bóp nát được không ít quạ đen nhưng lại không làm thay đổi được cục diện hiện tại.

Giữa làn bụi mù, ánh kiếm lóe lên, một cái đầu lâu già nua rơi xuống, theo sau là thân thể lão giả lưng còng đổ xuống mặt tuyết.

Tiếng gầm rú thảm thiết thê lương chói tai vang vọng cả một vùng thiên địa.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn núi thoáng lắc lư dữ dội.

“Hừ, dưới gần trời đại thế Nguyên Triều dần trở thành nhất quốc bá chủ, cho dù là nhất phẩm cực đạo võ tông, cũng phải cho ta cúi đầu quỳ xuống cầu xin tha thứ”

“Thỏa thích…đồ tận kẻ xấu trong thiên hạ”

“G·i·ế·t ta, khắp thập phương lục quốc, từ nay về sau ngươi sẽ không còn chốn dung thân”

“Bất bạch bất hắc, nhân thế tro tàn

Khuôn mặt lạnh lùng tựa như hàn băng vạn năm.

Trái tim trong lồng ngực đập mạnh như muốn nhảy ra bên ngoài, trong lòng Tào Thượng Vân dự cảm bất an càng trở nên mãnh liệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Các hạ thật biết nói đùa”

Trên tóc, trên mặt hắn nhuộm đỏ máu của thuộc hạ phía sau, từng giọt từng giọt trượt dài mà nhỏ xuống.

"C·h·ế·t tiệc, c·h·ế·t tiệc"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Trả Lại Thiên Đạo Này Một Thế Giới Hoàn Mỹ