Trước khi đến với bộ truyện, tác có điều muốn nói:
Đầu tiên, thể loại này rất hiếm, tác đã tham khảo rất nhiều bộ nhưng đều không ưng, thế nên tác mới quyết định bắt tay viết một bộ cho riêng mình.
Thế nên, bộ truyện này không hề lấy cảm hứng hay nhét một sự vật, sự việc từ truyện khác vào. Bộ này chỉ được lấy cảm hứng duy nhất là nhân vật nữ có chút điên cuồng, chỉ thế thôi... Không dị năng, không buff quá bẩn và tất nhiên là các nữ chính không đi theo những kẻ mạnh giống như các truyện khác.
Thứ hai, tác là người mới, mà người mới thì truyện phải có sạn, chắc chắn là như vậy. Các bạn đọc thấy lấn cấn thì có thể nhắn tin cho tác, đừng có kiểu vô não cmt chửi rủa- không hay một chút nào.
Thứ ba, truyện được viết ra dùng để giải trí... Xin nhắc lại là Giải Trí...Sáng sớm đi làm đến chiều muộn, tối đến rảnh có thể đọc truyện của tác, đó là ý muốn mà mình nhắm đến. Cốt truyện dễ hiểu, dễ nhớ...
Thứ tư, động lực của tác chính là lượt đề cử và view. Ở trên nền tảng vtruyen, tác chấp nhận không thu phí, đó cũng là lòng biết ơn của tác đối với độc giả đã ủng hộ.
Chỉ vậy thôi...nếu ai có thắc mắc thì có thể nhắn tin riêng, tác nhất định sẽ trả lời đầy đủ. (hoặc có thể gửi qua email
[email protected]
)
Từ chap 1-100 là lúc tác mới tập tành viết nên sẽ có nhiều lỗi, mong độc giả có thể nhẹ tay...
Chương 1: Khởi đầu
“Dậy ăn sáng nào mọi người”
Sáng sớm, khi những màn sương từ đêm vẫn chưa tan hẳn, có một giọng nói tuy khá nhẹ nhàng nhưng đủ để mọi người trong nhà nghe thấy. Người gọi đó chính là một nam sinh rất đặc biệt – Lâm Thần.
Lâm Thần gọi như vậy là vì cậu đã chuẩn bị đồ ăn sáng bằng những món trên bàn khá là đơn giản. Đó cũng là công việc thường ngày của cậu. Nhà thì nợ nần chồng chất, thậm chí cậu còn phải vừa học vừa làm vừa phụ giúp gia đình để em gái cậu có cuộc sống học sinh thật đầy đủ.
Cuộc sống đôi khi có phần vất vả hơn những nam sinh cùng trang lứa, tuy nhiên cậu không hề buồn. Thậm chí, cậu còn cảm thấy may mắn khi gia đình cậu hạnh phúc như vậy. Hơn nữa, cậu còn thuộc dạng “học bá” ở trường, vẻ mặt của cậu đẹp một cách không thể tưởng tượng được, vì vậy nên rất ít nữ sinh nào có thể chống lại được vẻ đẹp và mị lực phát ra từ cậu. Thậm chí, lúc nào điện thoại cậu cũng chật ních những tin nhắn với những lời sến súa tỏ tình từ rất nhiều nữ sinh trong trường...
Lâm Thần cùng cả nhà nhanh chóng hoàn thành bữa sáng rồi chuẩn bị đến trường. Em gái lúc nào cũng nhìn cậu với vẻ mặt ngưỡng mộ và cực kỳ thích thú. Cậu thật sự rất thương em gái của mình, con trai chịu khổ thì còn có thể chấp nhận được nhưng nếu để em gái cậu chịu đau khổ thì cậu sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra. Vì thế, cậu làm hết sức mình để có thể mang lại cho em gái cậu những thứ tốt nhất. Thậm chí, cậu còn không ngần ngại học cùng trường của em gái để có thể che chở em ấy một cách chu toàn.
Ước mơ lớn nhất hiện tại là có thể trở thành một nam nhân thành đạt, cậu muốn tự mình có thể nuôi cả gia đình, có thể cho em gái cậu một cuộc sống dư dả. Ước mơ là vậy nhưng lòng tự trọng cực kỳ phản đối cậu làm chuyện đen tối, có rất nhiều “phú bà” đáng tuổi mẹ đi dụ dỗ cậu nhưng tất cả đều bị chặn...Thậm chí cậu còn phải dùng sim mới để tránh những người đó làm phiền cuộc sống của bản thân mình.
Em gái cậu là một hoa khôi nổi tiếng trong trường, được rất nhiều người con trai khác tỏ tình, tuy vậy em ấy ngoài thân mật với cậu ra thì có vẻ rất ghét những nam sinh khác. Điều buồn cười là nếu em ấy nổi tiếng một thì cậu phải nổi tiếng mười, vì mị lực lớn đến mức khiến cậu phát sợ vì nó. Ra ngoài đường, chỉ cần có một nữ sinh quen biết nhìn thấy dung mạo là y như rằng cậu sẽ rất khổ sở để có thể thoát ra. Do vậy, cậu luôn luôn phải đeo mặt nạ mỗi khi ra ngoài để có thể tránh những chuyện đó xảy ra. Hơn nữa, để tránh sự việc đáng tiếc thì cậu vẫn phải đi vào ngách để có thể đến trường học..
Đi qua hết cái này đến cái khác, thật sự cậu cũng rất áy náy khi phải làm như vậy. Có vẻ em gái không hề bận tâm, em ấy vẫn dựa đầu vào tay cậu giống như rất hài lòng vậy. Điều này khiến cho nội tâm Lâm Thần càng day dứt hơn....Rất nhanh cả hai đã đến ngôi trường...
Ngôi trường này đã vào tiết được một lúc. Lâm Thần có một đặc quyền là có thể đi vào bất kỳ giờ nào, có lẽ chính vì mị lực kinh khủng của cậu đã khiến cho hiệu trưởng nơi đây phải phát sợ. Thậm chí vì thành tích của cậu quá xuất xắc mà cậu được học bổng toàn phần. Đây là một điều kỳ lạ đối với một ngôi trường nghiêm khắc như vậy. Đặc biệt hơn nữa, cậu là nam sinh duy nhất trong ngôi trường này... từng nữ sinh ở ngôi trường này đều có bối cảnh đặc biệt, nếu không phải là tiểu thư khuê các thì cũng là con của một đại gia nào đó...
Tuy ăn mặc bình dị nhưng bảo vệ giống như rất coi trọng cậu, đây là điều khá là hiếm đối với một xã hội hiện đại bây giờ. Bác ấy giúp cậu dễ dàng đi vào trong lớp, tránh sự dòm ngó của những nữ sinh.
Sau khi tạm biệt với em gái cậu, cậu cùng bác bảo vệ đi lên lớp, vừa đi, bác vừa thở dài nói:
- Cậu thật là làm cho chúng tôi cũng đau đầu. Nhớ hồi khai giảng, không biết bao nhiêu người phải đứng ra bảo vệ cậu. Nghĩ lại thật sự buồn cười thật...
Lâm Thần biết bác đó chỉ nói vui thôi, nụ cười trên môi bác đó giống như đang tán thưởng cậu hơn là chê trách. Cậu cũng mỉm cười nói chuyện với bác bảo vệ đó một chút.
Lâm Thần đứng trước cửa lớp của mình, tất cả ánh mắt đều dồn thẳng vào người Lâm Thần. Tất cả nữ sinh ở lớp này là ít nhất, tuy nhiên giống như phản xạ đều nhìn vào thân thể cậu khiến cho cậu nổi da gà.
Giáo viên thấy những nữ sinh trong lớp đang định dở trò “biến thái” thậm chí có người còn định lấy máy ảnh ra thì bị cô quát:
- Tất cả các em tập trung. Bạn nam mới đến mà mấy em nhìn ngó cái gì đó hả?? Có còn chút lịch sự vốn có không hả?
Lúc này, tất cả mọi người miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, tuy vậy vẫn có rất nhiều ánh mắt đang lướt qua người Lâm Thần. Lâm Thần rất nhanh được giáo viên tận tình chỉ xuống bàn riêng...
Rất nhanh, tiết học đã đến giờ ra chơi, Lâm Thần lại phải đau đầu vì phải từ chối rất nhiều lời mời của những nữ sinh trong lớp. Thậm chí, những nữ sinh đó còn chẳng e thẹn chút nào mà sờ nằm bàn tay của cậu. Tuy nhiên, một cô gái xinh đẹp mang trong mình một bộ váy đồng phục, làn da trắng trẻo, giọng nói đầm ấm nói:
- Trưa nay cậu rảnh không? Tớ muốn mời cậu một bữa ăn để cảm ơn cậu việc giúp mình trực nhật...
Nữ sinh khác đều ghen tỵ khi nhìn thấy lớp trưởng Hoa Tiên làm như vậy. Tuy nhiên, vì để không mất mặt nên không ai nói câu gì cả, tất cả đều đứng nhìn Lâm Thần.
Hoa Tiên đã điều tra qua gia đình của Lâm Thần. Cô biết Lâm Thần xuất thân gia đình khó khăn, lại còn phải đi làm để trang trải cuộc sống. Nhớ lại những kỷ niệm xưa, trong lòng cô tim đập rộn ràng từng nhịp. Cô là hoa khôi trường. Khi mới vào trường này, cô chỉ muốn tập trung học để kiếm một trường đại học tốt. Nhưng sau khi thấy Lâm Thần, trong mắt cô chỉ có ánh sáng của Lâm Thần. Cô được Lâm Thần giúp đỡ rất nhiều.
Cứ bài nào không giải được, cô chỉ cần hỏi cậu ấy là có được lời giải. Lúc khác, trời mưa và cô quên mang theo ô, cậu ấy đã không ngại mưa mà trao cho cô chiếc ô duy nhất của mình cho cô. Còn cậu ấy chạy rầm mưa về nhà… Hoa Tiên lúc đầu mê mẩn cậu ấy, và càng về sau thì tình cảm càng ngày càng sâu đậm hơn. Mỗi lần hành động, mỗi cử chỉ của cậu ấy đều làm cho cô vui vẻ cả ngày. Nhưng dù cô thích cậu ấy thì cậu ta chỉ đối xử với cô như người bạn bình thường. Điều này làm cho tình yêu của cô có nguy cơ tan vỡ, nên cô đã chủ động mời Lâm Thầnđi ăn. Cô biết là Lâm Thần là một con người có ơn trả ơn nên nếu cô giúp Lâm Thần. Mọi chuyện sẽ đi theo đúng kế hoạch nếu Lâm Thần chấp nhận. Tuy vậy, những lời nói Lâm Thần trả lời làm cô cảm thấy hơi thất vọng:
- Rất cảm ơn bạn, tuy nhiên trưa mình lại bận rồi. Rất xin lỗi...
Các nữ sinh khác nghe thấy lời này đều hết mực khen ngợi Lâm Thần. Lâm Thần cũng chẳng hiểu mấy cô nàng này nghĩ gì mà khen cậu. Hoa Tiên vẻ mặt ủ rũ, tuy nhiên rất nhanh cô lấy lại được cảm xúc rồi nói với Lâm Thần:
- Không sao, chúng ta có thể hẹn ngày khác được mà...
Lâm Thần chỉ gật đầu nhè nhẹ, rất nhanh tiết học tiếp theo bắt đầu. Buổi chiều từ đó cũng rất nhanh tìm đến.
Ban chiều, Lâm Thần chạy rất nhanh, cậu còn công việc làm thêm nữa. May là cậu được quyền ra lớp học trước năm phút, nếu không thì chắc cậu sẽ bị kẹt lại bởi các nữ sinh này quá. Cậu chỉ hi vọng cuộc sống bình thường, tại sao nó lại khó như vậy???
Vừa đến quán rượu, cậu liền đeo mặt nạ rồi đứng ở quầy thu ngân. Công việc nhẹ nhàng này có thể giúp cậu trang trải một chút chi phí, vậy nên cậu cũng rất thoải mái để làm. Tuy nhiên, có rất nhiều khách nữ đòi muốn uống rượu với cậu nhưng đều bị cậu từ chối. Thậm chí, hôm nay còn có một phú bà còn gằn giọng nói:
- Cậu có uống một ly với tôi không thì bảo. Cậu đừng tưởng tôi không dám làm gì cậu.
Lâm Thần nghe vậy, tuy trong lòng khó chịu nhưng cậu vẫn lễ phép từ chối. Đúng lúc này, cô ta định cầm chén rượu đó hất vào cậu. Nếu hất thì thật sự với khoảng cách gần như vậy thì cậu khó mà né được.
Cứ tưởng cậu sẽ bị ướt sũng, tuy nhiên, một tiếng “đốp” thẳng vào mặt của bà ta khiến cho cậu cực kỳ hoảng hốt.
Bà ta bị tát rụng hai cái răng, miệng be bét máu. Cảm giác sỉ nhục đến cực điểm, miệng bà ta gào to:
- Ai???Ai dám...
Chưa kịp nói xong, một thân hình quen thuộc đập vào mặt cô. Tuy cô ta hiện tại đang rất đau và tức giận nhưng thân ảnh này cô ta không thể không biết – Tô Nhan...
Tô Nhan cười lạnh lùng, chỉ tay vào bà ta rồi nói:
- Đưa ra ngoài...
Rất nhanh, cô ta bị đưa ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Lâm Thần. Lâm Thần chưa kịp tỉnh hồn thì Tô Nhan đã vuốt cằm cậu rôiif nhẹ nhàng nói:
- Nhanh chóng đưa tôi một chai vang đắt nhất quán...
Rất nhanh, thân hình nóng bỏng của Tô Nhan đi vào chỗ ngồi đầu tiên mà tất cả mọi người trong đó đều hoảng sợ và từ từ đi ra ngoài. Có vẻ như Tô Nhan là cái gì đó cực kỳ khủng kh·iếp. Chính Lâm Thần cũng thấy vậy...
Tô Nhan là một mỹ nữ băng giá. Cô ấy tuy mặc bộ đồ công sở nhưng lại tô đậm vẻ nóng bỏng đến tột đồ. Đôi chân vừa trắng vừa dài, hai ngọn núi đồ sộ khiến cho ai nhìn cũng phải nghẹn thở, cộng thêm khuôn mặt trái xoan như tiên như ngọc khiến ai cũng phải nhìn lần thứ hai...
Lâm Thần rất ngại v·a c·hạm với những người nổi tiếng kinh khủng như này. Cậu chỉ nhớ một cậu trên mạng: “ Nếu được chọn c·ái c·hết và chọc giận Tô Nhan thì tôi sẵn sàng chọn c·ái c·hết” Chính câu đó là đủ hiểu quyền lực và sự đáng sợ của Tô Nhan rồi.
Lâm Thần rất cẩn thận chuẩn bị chai rượu như Tô Nhan bảo, tuy nhiên may mắn lại không mỉm cười với cậu.
Lúc cậu bê ra, một cú vấp không biết từ đâu ra đã khiến ly rượu đó đổ thẳng lên đầu của vị chủ tịch này. Tâm trạng Lâm Thần lúc này như chìm vào đáy cốc
0